Bách Luyện Thành Thần

Chương 2085: Kết quả của sự sốt ruột

Bên trong cửa hang lớn ở trên ngọn Nhược Mộc, từng bóng người bay ra khỏi đó, mà những người cầm đầu chính là Mục Huyền và Phương KínhDù họ đã bị thương nặng do Đông Phương Quỷ ra tay nhưng trước khi ác ma Ách Đồ xuất hiện thì bọn họ đã chạy tán loạn rồi, nên cuối cùng vẫn may mắn thoát khỏi vùng đất Đạo Tranh.

“Bịch bịch, bịch bịch…”

Bọn họ vừa mới bay ra ngoài cửa hang liền ngã nhoài ra lớp vỏ của Nhược Mộc, cả đám đều lộ ra dáng vẻ mệt mỏi.

“Lúc đầu cứ nghĩ là chết chắc rồi…”

“Tên Đông Phương Quỷ chết tiệt, tự mình tìm đường chết mà còn muốn lôi theo chúng ta chôn cùng!”

“Hừ, có lẽ lúc này y đã hóa thành tro bụi rồi!”

Lúc này đây, người mà những chân thần cấp cao này hận nhất không phải là La Chinh, mà là Đông Phương Quỷ.

Suýt nữa thì bọn họ bị Đông Phương Quỷ hại, may mà vẫn nhặt lại được cái mạng nên đương nhiên sẽ có cảm giác trở về từ cõi chết.

Bọn họ nghỉ ngơi một lúc ở bên cạnh miệng hang rồi bay về hướng thần thành Hóa Kiếm.

Chỉ một lúc sau khi họ vừa đi, Kiếm Ngao cũng lao vụt ra khỏi đó. Phía sau hắn ta là mười một đệ tử của Kiếm tộc, cậu mắt đậu và Nam Lang Hoa.

“Trở về rồi!”

Tất cả mọi người đều nhoẻn cười khi lại được thấy ánh mặt trời lần nữa.

Kiếm tộc chỉ hy sinh một người, đồng thời còn giúp huynh muội La gia hoàn thành mục tiêu. Chuyến Đạo Tranh lần này đối với họ mà nói là gần như hoàn mỹ.

“Vèo vèo vèo…”

Bọn họ cũng lao vút về hướng thần thành Hóa Kiếm.

Bên trong đại điện ở thần thành Hóa Kiếm, trên mặt đám người Kiếm Vô Ngân, Kiếm Lôi Đình và cả Vũ Thái Bạch đều lộ ra dáng vẻ nhẹ nhõm.

Bọn họ đã biết kết quả từ lâu.

Mặc dù họ không biết Lê Lạc Thủy sẽ đưa La Chinh và La Yên đi gặp ai, nhưng họ nghĩ rằng sư nương sẽ không làm hại đám La Chinh.

Còn phía dưới đại điện này, vả mặt của đám người Đông Phương Thái Thanh và Mục Huyết Dung thì lại vô cùng khó coi.

“Lâu nay ta đã nghe nói Kiếm tộc có một loại thuật là Động Sát, có thể nhìn xuyên qua Nhược Mộc thấy rõ tình huống ở bên trong. Chắc các ngươi đã biết trong vùng đất Đạo Tranh xảy ra chuyện gì” Mục Huyết Dung trầm mặt chất vấn.

Kiếm Vô Ngân cười ha ha: “Lão phu không có thời gian rảnh rỗi mà đi xem động tĩnh của đám tiểu bối kia, có giành được hay không là nhờ vào bản lĩnh của bọn họ. Có một số người dùng thủ đoạn thì thế nào cũng gieo gió gặt bão”

Con mắt của Đông Phương Thái Thanh hơi nheo lại.

Nghe giọng điệu của Kiếm Vô Ngân chứng tỏ ông ấy biết được mưu kế của Đông Phương gia, e rằng bọn họ đã nhìn thấy con ác ma kia.

Lúc trước, điều mà Đông Phương Thái Thanh lo lắng nhất là có lẽ Đông Phương Quỷ không tiến vào vùng đất Đạo Tranh. Nếu như y chết trước khi tiến vào vùng đất Đạo Tranh, như vậy tất cả mọi sự chuẩn bị của Đông Phương gia đều uổng phí hết. Nhưng khả năng này rất thấp.

Nếu Đông Phương Quỷ tiến vào vùng đất Đạo Tranh, đồng thời thành công triệu hồi được ác ma kia, vậy thì đám chân thần cấp cao ấy chắc chắn phải chết.

Nhưng cả Vũ Thái Bạch lẫn Kiếm Vô Ngân đều bày ra vẻ mặt nhẹ nhõm, điều này khiến Đông Phương Thái Thanh không hiểu. Chẳng lẽ bọn họ đã đánh bại ác ma và thông qua được vùng đất Đạo Tranh?

Điều đó là không thể…

Chính vì Đông Phương Thái Thanh đứng ngồi không yên nên ông ta mới dẫn đám Đại Viên Mãn của liên minh các gia tộc quyền thế tới đây hỏi thăm, vậy mà cuối cùng lại đụng ngay vào cái đinh không đau không ngứa(*).

(*) Không đau không ngứa: thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ cảm giác khó chịu không thể diễn tả thành lời. Ngày nay, nó được dùng làm phép ẩn dụ cho việc không giải quyết được vấn đề, không trúng trọng điểm.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một trận hò hét, ngay sau đó ở cửa chính bỗng xuất hiện vài người.

“Mục Huyền!” Mặt Mục Huyết Dung tái mét, nàng ta hầu như chỉ liếc mắt một cái đã thấy Mục Huyền đang bị thương nặng: “Ngươi bị thương nặng sao?”

Sắc mặt Mục Huyền vô cùng khó coi, trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ uất ức, hung hăng trừng mắt với Đông Phương Thái Thanh.

Thấy Vũ Thái Bạch và người của Kiếm tộc cũng ở đây, Mục Huyền cũng là người biết nguyên tắc lý lẽ nên không oán trách Đông Phương Quỷ và Đông Phương gia ngay trước mặt họ. Hắn ta chỉ nhỏ giọng nói: “Còn không phải do tên Đông Phương Quỷ làm liên lụy sao, suýt nữa thì bỏ mạng rồi!”

“Sao nó lại liên lụy ngươi?” Đông Phương Thái Thanh vội vàng hỏi.

“Được rồi” Mục Huyền xua tay: “Ta không truy cứu chuyện này nữa. Dù sao y cũng không về được nữa”

“Thực lực của Đông Phương Quỷ còn mạnh hơn ngươi, ngươi trở về được thì vì sao nó lại không về được?” Đông Phương Thái Thanh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, ông ta cần biết trong vùng đất Đạo Tranh đã xảy ra chuyện gì.

“Chúng ta gặp phải một con ác ma” Mục Huyền phùng mang trợn mắt lên, nói.

Nghe được lời này, Đông Phương Thái Thanh thoáng yên tâm hơn một chút, chẳng qua trước mặt các thánh nhân của Kiếm tộc, ông ta vẫn tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Ác ma? Thế chẳng phải những người khác đều…”

“Chắc chắn là chết chắc chứ còn gì nữa” Mục Huyền bật thốt lên trả lời.

Đáp án này làm ánh mắt Đông Phương Thái Thanh thoáng hiện lên ý cười. Bất kể bên trong Nhược Mộc đã xảy ra biến hóa gì, chỉ cần ai cũng chết hết thì mục đích của ông ta đã đạt được rồi.

Về phần quá trình đó diễn ra như thế nào thì ông ta cũng lười để ý tới.

Nhưng ông ta lại không biết rằng, câu nói của Mục Huyền hoàn toàn chỉ là nói mò thôi. Dù sao đám bọn họ vừa nhìn thấy ác ma liền ồ ạt bỏ chạy, người sau còn nhanh hơn người trước, thế nên vốn chẳng biết rốt cuộc tại hiện trường xảy ra chuyện gì.

Về phần đám người Vũ Thái Bạch, vì đã tận mắt thấy toàn bộ quá trình nên giờ đây, thấy Đông Phương Thái Thanh cố làm ra vẻ như vậy, bọn họ chỉ nở nụ cười lạnh chứ không nói lấy câu nào.

Sau khi mấy người Mục Huyền trở về không lâu, ngoài cửa đại điện lại có một nhóm người nữa xuất hiện, chính là bọn Kiếm Ngao.

Nhóm Mục Huyền, Phương Kính nhìn thấy nhóm Kiếm Ngao xuất hiện thì hoảng hốt cứ như gặp ma vậy.

“Các ngươi, các ngươi cũng chạy trốn sao?” Mục Huyền hỏi.

Đám người Mục Huyền vốn cho rằng bọn họ là những người sống sót duy nhất, thế nhưng các đệ tử của Kiếm tộc hầu như đều trở về nguyên vẹn!

Kiếm Ngao thấy bầu không khí khác thường trong đại điện thì chỉ cười nhạt một tiếng: “Kiếm tộc chúng ta há lại chạy trốn?”

Trên mặt Mục Huyền đầy vẻ không phục, hắn ta lạnh giọng nói: “Không chạy trốn? Đối mặt với con ác ma kia, làm sao các ngươi có thể còn mạng trở về được?”

“Rất đơn giản” Kiếm Ngao vừa cười vừa nói.

Trên mặt các đệ tử Kiếm tộc khác, bao gồm cả cậu mắt đậu và Nam Lang Hoa đều hiện lên một nụ cười kỳ lạ.

“Làm sao có thể làm được?” Mục Huyền nhìn Kiếm Ngao chằm chằm, hỏi.

Những đại viên mãn và đám chân thần kia cũng hồi hộp nhìn Kiếm Ngao chằm chằm, vội vã đòi câu trả lời của bọn họ.

Đương nhiên, bọn họ tuyệt đối chẳng quan tâm Kiếm Ngao sống sót như thế nào, bọn họ chỉ quan tâm có phải có ai đã giành được truyền thừa Đạo Tranh hay không?

“Giết con ác ma kia, không được à?” Kiếm Ngao cười ha ha, đáp trả.

Nghe thấy thế, mặt Mục Huyền bỗng nhiên biến sắc.

Đông Phương Thái Thanh nhíu mày: “Giết con ác ma kia? Chỉ dựa vào những chân thần cấp cao như các ngươi ư?”

Kiếm Ngao cũng chẳng kiêng nể Đông Phương Thái Thanh, hai vị thánh nhân của Kiếm tộc còn đang ở đây cơ mà. Hắn ta nhún nhún vai, dẫn theo đám đệ tử của Kiếm tộc đi về phía trên của đại điện, vừa đi vừa nói: “Ác ma không phải do chúng ta giết, nhưng thật sự là nó chết rồi. Đông Phương Quỷ kia cũng gieo gió gặt bão, y đã chết rồi. Có tin hay không là tùy các ngươi”

Lần này, sắc mặt của đám người Đông Phương Thái Thanh, Mục Huyết Dung, Phương Hận Thiếu, và Đường Vãn đều khó coi chết đi được.

Bọn họ cũng không thể phân biệt được lời nói của Kiếm Ngao là thật hay giả. Họ chỉ biết nhìn nhau, đều thấy được vẻ lo âu của nhau trong ánh mắt.

Dù sao hai huynh muội La gia vẫn chưa xuất hiện. Bọn họ cũng hy vọng, tốt nhất là hai người này chết trong vùng đất Đạo Tranh, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.

Nhưng thời gian chưa hết một nén nhang, ngoài cửa đại điện lại lần nữa xuất hiện hai bóng người, người sau tiếp bước người trước. Đó chính là hai huynh muội La gia.

Mặc dù bọn họ mất một lúc ở trong giếng sâu, nhưng nhờ Lão Viên đưa tiễn mà hai người họ được một tầng chất lỏng màu xanh lục bọc ở bên ngoài và đưa thẳng lên trên xuyên qua Nhược Mộc, gần như không bị cản trở chút nào, vì thế bọn họ không về chậm hơn nhóm Kiếm Ngao bao nhiêu lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận