Bách Luyện Thành Thần

Chương 3135: Thành trống

Vẻ mặt thủ lĩnh Vương Hầu giống như gặp quỷ. Bây giờ nó đã không còn lựa chọn nào khác, huống chi chuyện đó cũng không ai bảo nó giữ bí mậtVì mạng sống, nó không do dự quá lâu đã nói: “Ta nói, ta nói… Nhưng ngươi phải hứa không lấy mạng ta!”

“Ta hứa” La Chinh nói.

“Nàng ấy… nàng ấy cũng hứa?” Thủ lĩnh Vương Hầu chỉ vào Phượng Ca.

Phượng Ca mặt không biểu cảm gật đầu một cái, lúc này thủ lĩnh Vương Hầu mới nói: “Mấy ngày hôm trước có Nhân tộc đi qua cửa khẩu, hơn nữa không chỉ có một cô gái Nhân tộc mà là hai người. Hai cô gái Nhân tộc này được người của Hàn Giang Vệ tộc Vương Hầu bọn ta hộ tống trở về”

“Hàn Giang Vệ là cái gì?” La Chinh hỏi.

“Là tinh nhuệ trong tộc Vương Hầu bọn ta, đội ngũ bảo vệ Đại Kỳ Hầu” Thủ lĩnh Vương Hầu tiếp tục nói: “Đại Kỳ Hầu chính là thống soái của Vương Hầu bọn ta trong Thập Tứ Trọng Thiên, lúc ấy ta cũng thấy lạ, vì sao bọn họ lại dẫn theo dương hồn hai Nhân tộc tới đây…”

Thủ lĩnh Vương Hầu như moi hết gan ruột ra nói, khai hết tất cả những gì mình biết, thậm chí còn bảo La Chinh lấy bản đồ trong túi nó, chỉ ra vị trí của Hàn Giang Vệ.

“Mân Khải” La Chinh kêu to một tiếng.

Mân Khải cưỡi trùng Thánh Giáp từ từ bay lên, chắp tay với La Chinh. La Chinh nói mà không quay đầu lại: “Giết nó”

“Ngươi, ngươi đã hứa…” Thủ lĩnh Vương Hầu trợn tròn mắt.

“Nhưng hắn không hứa với ngươi” La Chinh dửng dưng trả lời, sau đó cùng Phượng Ca nhảy xuống cửa khẩu.

Mân Khải chưa bao giờ nghĩ mình có thể tự tay kết liễu tính mạng một con Vương Hầu, nhưng nếu La Chinh đã hạ lệnh, đương nhiên hắn ta sẽ nghe theo.

Vương Hầu tuy mạnh, nhưng tay chân con thủ lĩnh Vương Hầu này đã bị tia sáng khống chế, căn bản không thể phản kháng, túy ý hắn ta xử lý.

Mân Khải suy nghĩ một hồi, lấy mấy con côn trùng đen thui từ trong túi của mình ra, thủ lĩnh Vương Hầu vừa nhìn thấy đám côn trùng này thì trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Đó là trùng Phệ Huyết, đám côn trùng này chui vào trong thân thể ký chủ, có thể đào rỗng thân thể ký chủ…

***

Qua cửa khẩu Trầm Giác, địa hình xung quanh dần dần trở nên trống trải. Cho dù trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy xa xa có những ngôi nhà thấp bé, đó chính là thành thị nơi đám Vương Hầu sinh sống.

La Chinh dựng thẳng cây thương lên, dõi mắt nhìn về phía xa, so sánh địa hình phía xa với bản đồ trong tay, chỉ vào bản đồ nói: “Hàn Giang Vệ mà Mân Khải nói đang ở đây, cũng chính là phương hướng kia!”

Phượng Ca quét mắt khắp lượt, gật đầu nói: “Cùng một phương hướng với Hóa Hình Ma Khối, chỉ là… Chúng ta lẻn vào bằng cách nào?

Mục đích của La Chinh là cứu người, kết quả tốt nhất là tìm được La Yên mà không kinh động tới Vương Hầu, rồi cứu nàng ra ngoài, trong suốt quá trình này không thể xảy ra một chút sơ suất, một khi đối phương lấy La Yên ra uy hiếp, La Chinh sợ sẽ ném chuột vỡ đồ.

“Hiện tại có thể dùng cái này rồi…” Mấy con trùng Nhãn Tuyến nho nhỏ trong tay Mân Khải bay ra.

La Chinh mỉm cười, gật đầu với Mân Khải.

Mân Khải ném trùng Nhãn Tuyến ra ngoài, đám côn trùng kia nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, bay nhanh về phía thành thị của Vương Hầu.

Sau khoảng một nén nhang, Mân Khải thông qua trùng Nhãn Tuyến, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong thành thị, trên mặt hắn ta nhanh chóng hiện lên vẻ hoang mang, nói: “Không có…”

“Không có cái gì?” La Chinh hỏi.

“Không có con Vương Hầu nào, đây là một tòa thành trống!” Mân Khải nói vô cùng chắc chắn.

“Sao có thể?” La Chinh trầm giọng hỏi: “Không phải ngươi nhìn nhầm rồi chứ?”

“Trùng Nhãn Tuyến chính là mắt của ta, sao có thể nhìn nhầm?” Mắt Mân Khải nhìn chằm chằm phía trước, đáp vô cùng chắc nịch.

“Chúng ta đi xem” La Chinh cau mày, thân hình nhoáng lên một cái rồi hòa vào bóng đêm, Phượng Ca theo sát phía sau hắn.

Hai người vào thành, quan sát xung quanh, đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ khó hiểu không nói nên lời.

Một tòa thành lớn như vậy lại thật sự là một tòa thành trống!

“Hình như đám Vương Hầu đóng ở cửa Trầm Giác cũng không biết tình hình trong thành…” La Chinh nhíu mày nói.

Phượng Ca chau mày, lập tức nói: “Chúng ta tìm ra Hóa Hình Ma Khối trước rồi tính”

Hai người đi thẳng tới phương Bắc tòa thành, tìm kiếm theo cảm ứng trên ấn ký linh hồn, không lâu sau đã đứng trước một tòa nhà nguy nga rộng lớn.

La Chinh tiến lên nhẹ nhàng đẩy cửa tòa nhà!

“Két…”

Vừa mở cửa ra đã nghe vô số tiếng xé gió truyền tới.

“Vù vù vù vù vù vù vù…”

Kim châm đen đặc chằng chịt bắn ra.

Phượng Ca nhướng mày, ánh sáng trong tay bùng lên.

“Ù!”

Ánh sáng trắng xóa chiếu rọi, tiêu trừ sạch sẽ kim châm. Lúc ánh sáng chiếu vào trong tòa nhà, bên trong lập tức truyền đến tiếng thét chói tai của Hóa Hình Ma Khối: “Đừng, đừng làm ta bị thương, ta là Hóa Hình Ma Khối…”

Phượng Ca không thèm đếm xỉa tới, ánh sáng trong tay không ngừng chiếu rọi, bảo vệ chặt chẽ nàng và La Chinh.

Chờ khi âm thanh xé gió của kim châm hoàn toàn dừng lại, Phượng Ca mới thu tay, lúc này hai người mới thấy rõ tình trạng của tòa nhà này.

Hóa Hình Ma Khối đã khôi phục diện mạo vốn có, như một miếng thịt khô treo ngược giữa không trung trong tòa nhà.

La Chinh ném cây thương, cắt đứt dây thừng đang treo Hóa Hình Ma Khối rồi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ngươi lại bị treo ở đây?”

“Ta vừa bị đưa vào thành thì đã bị phát hiện…” Hóa Hình Ma Khối đáp, mặt mày uất ức.

Tuy Hóa Hình Ma Khối giỏi về thiên biến vạn hóa, nhưng mang trong mình số phận vật nuôi, thực lực đương nhiên không đủ cường đại. Bị đám Vương Hầu này đánh đập một hồi, nó đã bị treo ngược ở đây.

“Chúng không giết ta, lấy ra làm mồi để dụ các ngươi tới đây” Hóa Hình Ma Khối đáp.

La Chinh gật đầu, cái này không cần Hóa Hình Ma Khối giải thích La Chinh cũng có thể đoán ra được, chỉ là một cái bẫy đơn giản mà thôi: “Nhưng vì sao tất cả Vương Hầu đều biến mất?”

“Chúng nói các ngươi là Thuần Khiết Giả gì đó, đánh không lại, còn nói với ta, nếu các ngươi không chết, muốn tìm dương hồn cô gái Nhân tộc kia thì tới đó tìm chúng nó là được” Hóa Hình Ma Khối chìa một cái sừng ra chỉ vào vách tường.

Trên vách tường có một bản đồ được vẽ tạm thời, một phương hướng được đánh dấu rõ ràng trên bản đồ.

Nhìn vào bản đồ, La Chinh thở dài một hơi, quay sang cười nói với Phượng Ca: “Lúc trước ngươi ăn mòn tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm dặm trong Ám vực, có lẽ đã dọa sợ đám Vương Hầu này, chúng tự biết không địch lại nên đã tự rút lui trước!”

Với thực lực của Phượng Ca, nổi giận xóa sổ hết toàn bộ tộc Vương Hầu cũng không phải việc gì khó, ít nhất là xóa sổ đám Vương Hầu trong tòa thành này cũng không tính là khó với nàng.

“Rút lui thì sao, dù sao cũng không thể trốn mãi được” Phượng Ca nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.

“Nhưng trong Ám vực có một sinh linh không sợ Vô Lượng Thiên Quang” La Chinh lại nói.

Sắc mặt Phượng Ca hơi khựng lại, nhẹ giọng nói: “Dẫn chúng ta đụng độ Thuần Khiết Giả trong Thập Tứ Trọng Thiên mới là mục đích của bọn chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận