Bách Luyện Thành Thần

Chương 2187: Đẩy vào chỗ chết

Tộc Xi Vưu và tộc Hiên Viên cũng biết trận chiến đặt cược bằng cốt tháp Thiên Nam đã đi đến thời khắc cuối cùngNhìn vào tình cảnh lúc này, Tiên Trạch chiếm ưu thế tuyệt đối.

Hắn ta sử dụng Bí Mật Linh Xu, La Chinh căn bản không thể đối đầu chính diện.

Hiện tại tâm trạng của người tộc Xi Vưu đều như nhau.

La Chinh đã cố gắng hết sức, nếu thực sự không địch lại thì vẫn nên mau chóng nhận thua thôi…

Chẳng hạn như đám người Mão Tuyết và Trừng Úy, bọn họ cho rằng so với cốt tháp Thiên Nam thì La Chinh còn quan trọng hơn.

Nhưng vào lúc này, thân thể khổng lồ của La Chinh bỗng nhiên tỏa ra một khí thế cực kỳ phức tạp.

Dung Đạo Kiếm vẫn luôn là đòn sát thủ của La Chinh. Chỉ là khi hắn vừa mới đến thế giới này, chưa đoán được thực lực của nhóm hoang thần kia nên chỉ mới ra tay vài lần.

Kể từ khi tiến vào tộc Xi Vưu và tu luyện hoang thần, La Chinh chưa bao giờ sử dụng lại chiêu ấy.

“Vù vù vù…”

Đạo uẩn dung hợp tại thế giới bên trong cơ thể La Chinh không ngừng bốc lên, sau khi chui ra khỏi thế giối trong cơ thể thì tuần hoàn khắp trong cơ thể biến hóa khổng lồ của hắn.

Cuối cùng, những luồng năng lượng ấy bò lên trường kiếm của La Chinh, chậm rãi lan ra, xoay vòng rồi tan đi, trông giống như một ngọn lửa màu nâu vây quanh trường kiếm…

“Đây là năng lượng gì?”

“Cảm giác uy hiếp thật mạnh mẽ! Chỉ mới nhìn một cái đã cảm thấy đè nén trong lòng!”

“Đây mới chính là đòn sát thủ của La Chinh?”

Người tộc Xi Vưu thấy cảnh tượng ấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Bọn họ không ngờ La Chinh còn ẩn giấu chiêu thức đó…

Tiên Trạch cũng chú ý tới năng lượng màu nâu trên trường kiếm trong tay La Chinh. Nó ẩn chứa khí thế vừa phức tạp vừa mạnh mẽ, là thứ hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy.

Nhưng lúc này Tiên Trạch đã không còn đường lui, tính cách của hắn ta cũng không cho phép hắn ta lùi bước!

La Chinh biểu hiện ra càng mạnh thì lại càng kích thích ý chí chiến đấu sâu trong nội tâm Tiên Trạch.

“Xoèn xoẹt!”

Tiên Trạch điên cuồng kích thích sức mạnh huyết thống bên trong cơ thể, ánh sáng màu đen cũng càng ngày càng lớn, khí thế phát ra ngang hàng với khí thế của La Chinh.

Hai luồng khí thế khổng lồ phóng lên cao, quanh quẩn trên mảnh đất hoang này…

Luồng khí thế ấy lan rộng ra mấy ngàn dặm.

Tất cả mọi người trong thành Phi Liêm và cả những người bên ngoài thành cũng bị luồng khí thế này áp bức.

Sắc mặt của người bình thường tái xanh, trái tim nhảy lên thình thịch vì kinh hoảng.

Ngay cả một vài hoang thần cũng cảm thấy áp lực!

Địch Tiến ẩn náu trong hư không, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trường kiếm trong tay La Chinh.

“Sức mạnh này! Đây là năng lượng Dung Đạo Đại Nhất Thống! Tuy chỉ có mấy trăm loại nhưng đã khá hoàn hảo rồi, là sử dụng đạo pháp Dung Đạo Tự Nhiên…” Địch Tiến thấy cảnh ấy cũng kinh ngạc không thôi.

Ở thế giới mẹ, lực lượng bản nguyên, lực lượng linh hồn, chân nguyên và khí hỗn độn đều đã được thăm dò tới mức giới hạn.

Các cường giả vượt qua Bỉ Ngạn cảnh đều tập trung vào phương diện năng lượng. Rất nhiều cường giả hy vọng thống nhất tất cả các năng lượng này lại, qua đó làm sáng tỏ toàn bộ bí ẩn của Hỗn Độn.

Những cường giả mạnh nhất chỉ đứng sau cổ thần đã tự dựa theo ý tưởng của mình, thực hiện hợp nhất các năng lượng dung đạo khác nhau.

Song, bọn họ chỉ dung hợp một phần năng lượng mà thôi, còn lâu mới làm được tới trình độ thống nhất.

Dù vậy, họ cũng đạt được rất nhiều thành tựu trên con đường Dung Đạo, thậm chí còn tự sáng lập ra trường phái của riêng mình.

Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, phương pháp thống nhất Dung Đạo vẫn không nên xuất hiện tại thế giới này, cũng không nên xuất hiện trên người một thằng nhãi ranh…

Trong đầu Địch Tiến toàn dấu chấm hỏi, phía dưới Tiên Trạch và La Chinh đã bắt đầu ra tay.

“Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng!”

Sắc mặt Tiên Trạch đỏ bừng lên, càng phải đối mặt với chiến đấu sinh tử hắn ta lại càng phấn khích.

“Vù vù vù…”

Ánh sáng màu đen như một chiếc đinh ốc xoay thẳng quanh thân hắn, hội tụ vào trong hai thanh đao nhọn của hắn.

Hắn ta không e ngại bất cứ điều gì, vắt kiệt huyết thống của bản thân đến mức cực hạn!

“Vù! Vù!”

Hai tay không ngơi nghỉ, hai thanh đao nhọn lần nữa chém ra ánh đao màu đen giao nhau.

Ánh đao màu đen tựa như một chữ thập chết chóc, mở rộng ra mấy ngàn trượng, bay thẳng tới chỗ La Chinh.

Đối mặt với đòn tấn công của Tiên Trạch, ánh mắt La Chinh chỉ khẽ híp lại, lần này hắn cũng không tránh né nữa mà vung trường kiếm trong tay lên.

“Dung Đạo Kiếm!”

Một đường ánh kiếm dài đến ba mươi nghìn mét lan rộng ra.

Đối mặt với ánh kiếm bừng lên chói lọi, ánh sáng trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đều trở nên ảm đạm.

Mấy trăm loại đạo uẩn dung hợp cùng một chỗ trong trạng thái cực kỳ phức tạp, hóa thành một loại năng lượng cực kỳ cuồng bạo, sự bá đạo của năng lượng này khiến người xem cũng cảm thấy nghẹt thở!

“Xì!”

Ánh kiếm xẹt qua trong chớp nhoáng, tức khắc hợp nhất với hai ánh đao màu đen mà Tiên Trạch chém ra.

Điều khiến cho người ta bất ngờ chính là hai luồng năng lượng bạo ngược này va chạm vào nhau nhưng lại không gây ra tiếng động và ảnh hưởng quá lớn.

Trong sự chứng kiến của tất cả mọi người, hai ánh đao màu đen nhanh chóng biến mất, giống như bị ánh kiếm nuốt chửng, tan biến sạch sẽ một cách dễ dàng.

Mà thế tới của ánh kiếm vẫn không giảm, tiếp tục lao thẳng về phía Tiên Trạch!

“Thắng rồi!”

Thấy thế tới của ánh kiếm, lông mày Tử Ngọc nhướng lên.

Trên mặt mọi người trong tộc Xi Vưu đều toát lên vẻ vui mừng, cuối cùng La Chinh cũng không làm bọn họ thất vọng.

Tiên Trạch há hốc mồm, sắc mặt đầy vẻ không thể tin nổi, hắn ta muốn nói gì đó nhưng tốc độ của ánh kiếm sao mà nhanh đến vậy?

Chỉ trong nháy mắt, nó đã đâm thẳng tới chỗ Tiên Trạch.

Giờ khắc này, thậm chí Tiên Trạch còn quên luôn cả việc trốn vào hư không để tránh khỏi ánh kiếm này.

“Ôi…”

Địch Tiến ẩn nấp trong hư không, âm thầm thở dài một hơi.

Ông ta cũng hy vọng đồ đệ của mình có thể đánh bại La Chinh, nhưng sau khi nhìn thấy Dung Đạo Kiếm, ông ta đã biết lần này Tiên Trạch thua chắc rồi.

Cốt tháp Thiên Nam là vật mà tộc Hiên Viên nhất định phải giành được…

“Tuy thủ đoạn như vậy không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Thằng nhóc tộc Xi Vưu, đừng trách ta” Địch Tiến lẩm bẩm, ý niệm trong đầu chợt xoay chuyển, một ý chí mạnh mẽ lập tức phủ xuống vòng linh hồn trong đầu Tiên Trạch.

Giờ khắc này, hai mắt Tiên Trạch đã trở nên mơ màng, thân hình cũng trở nên nhạy bén một cách kỳ lạ.

Đối mặt với đường ánh kiếm kia, Tiên Trạch lui về sau, đồng thời hai thanh đao nhọn trong tay cũng quơ múa thật nhanh!

“Keng keng keng keng…”

Mỗi khi đao nhọn lướt qua ánh kiếm đều khiến ánh kiếm suy yếu đi một phần.

Trong lúc lùi về sau, Tiên Trạch liên tục chém ra sáu bảy chục đao, mỗi một đao đều chém trúng sườn bên của kiếm quang một cách chuẩn xác, kỹ xảo được tính toán một cách tinh chuẩn như vậy khiến cho người ta không thể rời mắt!

Sau khi lùi về mấy trăm bước, ánh kiếm kia bị Tiên Trạch đánh tan.

“Vù!”

Tiên Trạch mở đôi mắt đờ đẫn, giơ hai thanh đao nhọn trong tay lên cao. Hắn ta bước lên một bước, xuyên qua không trung bay thẳng tới chỗ La Chinh.

Chỉ trong nháy mắt mà giống như đã thay đổi thành một người khác.

La Chinh thầm kinh hãi, hắn nghiêng người sang một bên rồi ngã lăn một vòng như một phản xạ có điều kiện.

Nhưng dù vậy, tốc độ của hắn vẫn chậm một chút.

Một đao từ trong hư không chém ra, lướt qua đầu vai La Chinh, tạo thành một vết máu dài đến hai nghìn mét trên lưng hắn.

Tiên Trạch đâm trúng một lần còn chưa đủ, nhân lúc La Chinh còn chưa đứng vững liền đâm một đao nữa về phía lưng hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận