Bách Luyện Thành Thần

Chương 3768: Đẩy ngược

Phong Thạch là vật liệu luyện khí cực phẩm, mỗi lần xuất hiện trên thế giới mẹ đều sẽ nổ ra những trận tranh đấuLần này cũng không ngoại lệ…

Mặc dù Huyết Hải Châu là vùng đất khá hoang vu, nhưng dù sao cũng từng thuộc quyền sở hữu của tộc Hữu Hùng. Vì vậy, Phong Thạch vừa mới xuất hiện, mười mấy Bỉ Ngạn cảnh đã tập trung lại xung quanh Phong Thạch.

“Mới có hai tháng ngắn ngủi thôi, vậy mà trong thế giới mẹ đã xuất hiện thêm một Phong Thạch…”

“Khối Phong Thạch này ai sẽ lấy đây?”

“Giao cho Cơ thị?”

Mặc dù Cơ Hiên Viên đã bị giết, tộc Hữu Hùng trên danh nghĩa cũng bị diệt, nhưng Cơ gia vẫn còn tồn tại ở đó, dù sao Tà Thần cũng không diệt tộc hoàn toàn.

Lúc này, trong các Bỉ Ngạn cảnh có một người chợt run run. Những Bỉ Ngạn cảnh khác thấy vậy thì đều tái mặt, xưa kia Tà Thần từng giáng lâm đến Huyết Hải Châu và chém giết vô số, chiếm lấy cơ thể của rất nhiều người. Trong số những Bỉ Ngạn cảnh này có vài người từng bị Tà Thần chiếm cơ thể nên đương nhiên họ nhận ra cảnh tượng này là sao.

Chỉ trong nháy mắt, người nọ đã biến thành Tà Thần.

“Giao cho Cơ thị?” Tà Thần lạnh lùng liếc nhìn người vừa nói ra câu ấy.

Gã như bỗng chốc rơi vào hầm băng, cả người từ trên xuống dưới đều run lẩy bẩy: “Không, không, không, đương nhiên là giao cho Tà Thần đại nhân…”

Tà Thần khẽ hừ một tiếng rồi dời mắt sang nhìn Phong Thạch, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.

Chỉ một mình hắn ta thì có vẻ không nghĩ ra được đáp án, thế là ánh mắt lập tức nhìn sang người ban nãy. Thân thể người nọ run lên, vừa định mở miệng nói gì thì đột nhiên cơ thể cũng co lại và biến thành Tà Thần thứ hai.

“Nghe nói Phong Thạch được dùng để tính giờ, vậy tần suất này tức là Chung Yên đã sắp tới?” Tà Thần hỏi.

“Có lẽ vậy…” Tà Thần thứ hai trả lời.

“Nhưng thế giới hỗn độn đã thay đổi rất nhiều, Chung Yên này sẽ xuất hiện dưới hình thức nào?”

“Chẳng ai đoán trước được…”

“Kêu bản thể hỏi Điểu Chủ một chút, có lẽ chúng biết”

“Ừ, có điều chuyện mà ta để ý không phải là Chung Yên. Nếu Xà Linh Vương gì đó đã muốn hoàn thành quá trình hạ thấp thì Chung Yên nhất định cũng nằm trong phạm vi tính toán của nó. Điểm mà ta tò mò chính là tàn ảnh mới nhìn thấy đây”

“Không phải lần trước chúng ta từng thảo luận về những tàn ảnh này rồi à? Bản thân Phong Thạch tồn tại như một đồng hồ bấm giờ của hỗn độn, khi nó xuất hiện sẽ khiến thời gian và trật tự bị rối loạn chút ít, cho nên chúng ta mới thấy tàn ảnh”

“Ta không nghĩ vậy. Nếu quả thật do thời gian và trật tự bị rối loạn thì số lượng tàn ảnh của mỗi người trong chúng ta nên giống nhau mới đúng, nhưng mỗi phân thân và cả bản thể đều có số tàn ảnh khác hẳn nhau. E rằng những tàn ảnh này chính là những ‘chúng ta’ khác!”

Các Tà Thần có rất nhiều ý kiến bất đồng về chuyện tàn ảnh quái quỷ này. Một bên thì cho rằng đó chỉ đơn giản là do thời gian và trật tự bị rối loạn, bên còn lại thì cảm thấy thật ra có rất nhiều ‘bản thân’, chẳng qua bình thường những ‘bản thân’ này vẫn luôn giấu kín trong cơ thể, chỉ khi xảy ra rối loạn thời gian và trật tự mới có thể nhìn thấy.

“Dù thật sự đó là ‘chúng ta’ khác thì đã sao? Họ vẫn luôn tồn tại đồng bộ với chúng ta, bình thường không hề phát hiện ra, điều này vốn chẳng có chút ý nghĩa nào…”

“Đã tồn tại thì chắc chắn phải có ý nghĩa…”

Vấn đề này cũng quấy nhiễu Tà Thần bản thể rất nhiều. Hắn ta đứng ở một góc đại điện, lắng nghe những lời tranh luận của các Tà Thần. Đối với những tàn ảnh này, hắn ta cũng không thể nghĩ thông.

“Ồ?”

Lúc này, Tà Thần bản thể bỗng cảm nhận được một phân thân có tâm trạng cực kỳ kích động. Ngay sau đó, một Tà Thần đang ngồi khoanh chân trong một góc sân ngoài kia đột nhiên bật cười thật to khiến các Tà Thần khác đều đồng loạt nhìn sang.

“Ngươi cười gì vậy?”

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”

“Vờ vịt gì chứ…”

Tà Thần kia lại cất giọng châm chọc: “Những tàn ảnh kia vẫn luôn ở bên trong cơ thể chúng ta, chỉ vào lúc xảy ra dao động thời gian mới nhìn thấy được, vậy các ngươi nói xem nguyên nhân do đâu?”

“Vì nguyên nhân gì?” Có Tà Thần khó hiểu hỏi.

“Bởi vì các ngươi toàn là một lũ ngốc” Tà Thần kia mắng.

Tà Thần còn lại không hề tức giận mà chỉ phản bác: “Mọi người đều thế mà, ngươi đang tự mắng mình à?”

Bọn họ đến từ cùng một người, có tính cách giống nhau, tình cảm giống nhau, trí tuệ giống nhau.

Ngược lại, Tà Thần bản thể trong đại điện lại hơi buồn bực, đang yên đang lành sao tự dưng lại mắng chửi nhau?

Tà Thần vừa mắng kia nói tiếp: “Những tàn ảnh ấy hoàn chỉnh và chính xác đến thế, lúc thời gian bị nhiễu loạn chúng ta có thể nhìn thấy được, còn lúc thời gian ổn định thì chúng ta không thấy, đó là vì tu vi của chúng ta trên phương diện thời không vẫn chưa đủ giỏi, nếu tu vi đủ là đương nhiên có thể phân biệt ra”

Lời này thoạt nghe thì có lý, nhưng hoàn toàn chỉ là lời nói thừa…

Bây giờ tu vi của Tà Thần trong thế giới hỗn độn đã đứng trên đỉnh. Hắn ta không những đã Đại Nhất Thống ba nghìn không trăm lẻ một môn thần đạo mà còn từ đó lĩnh ngộ ra sáu môn thần thông chân lý, thậm chí sử dụng lực của sáu môn chân lý này mà tự tạo ra “Lục Chân Viên Dung Bạo” có uy lực kinh người.

Nếu loại trừ tín vật Bỉ Ngạn và huyết mạch Bất Hủ cảnh thì nhóm Tà Thần thật sự là xưa nay không ai bằng, sau này cũng không có.

“Nhưng năng lượng dung đạo mà chúng ta tu luyện đã đạt tới mức cực hạn”

“Đúng vậy, đây là nhận thức chung…”

“Chân lý không gian lại càng không có khả năng mạnh thêm nữa!”

Các Tà Thần ồn ào lên tiếng, Tà Thần vừa mắng người ban nãy chỉ cười lạnh: “Không phải con chim tên Hàn Ca kia đã nói với chúng ta rằng thế giới hỗn độn chính là do Chủ Giới hạ thấp mà thành, vậy năng lượng tồn tại trong thế giới hỗn độn cũng là từ Chủ Giới hạ thấp. Mặc dù chúng ta chưa từng đi qua bức tranh bất hủ, nhưng sức mạnh huyết mạch lấy được ở đó có khác gì Thần đạo?”

Các Tà Thần đều im lặng, song trong lòng như có một ngọn đèn vừa được thắp sáng lên.

Bọn họ vốn là một người, tâm linh tương thông, chỉ thoáng chốc đã hiểu ra hắn ta đang muốn biểu đạt cái gì.

“Rõ ràng sức mạnh huyết mạch của Chủ Giới chính là năng lượng dung đạo!” Tà Thần ban nãy mắng người lên tiếng.

“Uy lực chênh nhau rất nhiều…” Có Tà Thần nhắc.

Trong trận chiến ở Huyết Hải Châu, hai vị Bất Hủ cảnh là Cơ Hiên Viên và Thần Nông đã thể hiện thực lực mạnh nhất của mình, thực lực ấy vượt qua dự kiến của Tà Thần. Nếu không phải Tà Thần có thể sao chép bản thân tùy ý thì thắng bại thế nào vẫn còn khó nói.

“Đương nhiên là có điểm khác nhau, nhưng cả hai đã là cùng một dạng thì chúng ta sẽ có cách trả nó về như cũ” Tà Thần vừa mắng người nói tiếp.

“Hoàn trả năng lượng dung đạo về thành sức mạnh huyết mạch…”

“Ý tưởng này quá điên cuồng!”

“Không có khả năng!”

“Một đám ngu ngốc, nếu không thử thì sao biết không được? Trước đó có ai ủng hộ việc hoàn chỉnh năng lượng dung đạo không?” Tà Thần kia lại mắng nữa.

Lúc này, trong đại điện bỗng vang lên tiếng của Tà Thần bản thể: “Ý nghĩ này không tệ, nhưng ngươi đã bỏ qua một điểm. Đám Điểu Chủ đến từ Chủ Giới, bọn chúng trời sinh đã có sức mạnh huyết mạch trong Chủ Giới rồi, thế nhưng ta từng hỏi Thần Đồ, chúng cũng không biết tàn ảnh kia là sao”

“Muốn nhìn rõ ràng tàn ảnh cần phải có sức mạnh ở tầng cao hơn cả Chủ Giới. Có lẽ chúng ta có thể tiếp tục trả lại trạng thái cũ theo hướng lên trên” Không ngờ Tà Thần kia lại đưa ra suy đoán: “Cuối cùng, tất cả lực lượng có thể trả về thành một loại!”

“Đó không phải là năng lượng dung đạo à?” Các Tà Thần cùng cười vang.

Nhưng Tà Thần bản thể không cười, ngược lại trên mặt hắn ta là vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có.

Hàn Ca từng kể cho hắn ta về lịch sử của Tứ Linh Môn, đồng thời có nhắc đến “Thâm Không”, một thế giới ở tầng cấp cao hơn. Điểm này vô tình trùng khớp với suy đoán của Tà Thần kia.

Trả năng lượng dung đạo về trạng thái cũ có lẽ là một sự lựa chọn…

“Ngươi vào đại điện đi” Tà Thần bản thể nói với Tà Thần kia.

“Để làm gì?” Tà Thần ban nãy mắng người khó hiểu hỏi.

“Thưởng cho ngươi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận