Bách Luyện Thành Thần

Chương 2342: Hắc Thủy vực

Ba người Hàm gia tạo thành một pháp trận đặc thù, trong đó Hàm Lưu Tô dẫn đầu, Hàm Thương Yên và Hàm Sơ Nguyệt ở hai bênThế tới của ba người rất nhanh, lúc La Chinh phải dừng lại vì sự cản trở của rắn chín đầu thì ba người đã theo sát tới!

Trong vùng đất chuyển thế, La Chinh đã biết được bí mật của Hàm Thanh Đế, cũng biết lửa ký ức của ba người bọn họ đã bị xóa sạch, hiện tại ba người này đã không còn là ba người mà năm xưa hắn quen.

La Chinh dùng ánh mắt đánh giá ba người bọn họ, nhưng không hề dừng lại.

Bây giờ mới chỉ có ba người Hàm gia đuổi tới, nếu chờ thêm lát nữa chỉ sợ sẽ không còn là chân thần đại viên mãn mà là á thánh và thánh nhân.

Thật ra hắn muốn trợ giúp nhóm người Hàm Lưu Tô khôi phục lửa ký ức, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp.

La Chinh như một đám mây mù lướt qua chín đầu rắn, sau đó lập tức bay vụt về phía xa.

Dường như hành động này đã chọc giận rắn chín đầu, chúng nó không đuổi kịp La Chinh nên chỉ đành xả hết lửa giận lên người ba chân thần Hàm gia.

“Gừ! Gừ…”

Toàn bộ đầu rắn đồng loạt mở miệng, phụt ra từng quả cầu máu nhắm thẳng về phía nhóm người Hàm Lưu Tô!

Hàm Lưu Tô đi ở đầu, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng màu tím, pháp trận ba người bố trí cũng đột nhiên tỏa ra vầng sáng màu tím nhạt.

Đạo uẩn của Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Thương Yên đều truyền đến cho Hàm Lưu Tô thông qua pháp trận này!

“Tử Diễm kiếm!”

Thì ra pháp trận này là một đại trận kết hợp tấn công do chính Hàm Thanh Đế tự tay bày ra.

Ba người Hàm gia tâm ý tương thông, phối hợp với đại trận kết hợp tấn công này thì thực lực sẽ tăng lên gấp mấy lần!

Mắt thấy quả cầu máu mà rắn chín đầu phun ra đang bay vụt tới, thanh kiếm lửa màu tím trong tay Hàm Lưu Tô nhẹ nhàng vung lên.

“Xoạt xoạt xoạt…”

Kiếm lửa màu tím tức khắc phân ra thành mười thanh kiếm nhỏ, phóng ra một cách loạn xạ. Một vài thanh kiếm xuyên thấu quả cầu máu khiến chúng cháy sạch, những thanh kiếm khác thì nhắm thẳng về phía rắn chín đầu.

Rắn chín đầu có thân hình to lớn nhưng tốc độ lại cực kỳ chậm chạp.

Trong nháy mắt, những thanh kiếm nhỏ này đã đâm trúng thân thể rắn chín đầu.

Mấy thanh kiếm chỉ lớn bằng bàn tay, trong khi mỗi một cái đầu rắn đều dài hơn nghìn mét, rộng mấy chục mét, cho nên có đâm trúng cơ thể nó thì cũng không nhìn ra vết thương.

Ánh sáng màu tím trong mắt Hàm Lưu Tô lại lóe lên, miệng khẽ phun ra một chữ: “Nổ!”

“Bùng!”

Trên chín cái đầu lập tức lan ra ngọn lửa hừng hực màu tím.

Rắn chín đầu khổng lồ vừa tru lên vừa ngã xuống biển dung nham…

Ngọn lửa màu tím vẫn vô cùng hung hãn, cho dù rơi vào trong dung nham nhưng vẫn tiếp tục thiêu đốt kịch liệt.

Chỉ sau một cái chớp mắt, rắn chín đầu đã bị thiêu rụi sạch sẽ, thậm chí còn hình thành một ngọn lửa ngùn ngụt màu tím trên bề mặt biển dung nham.

“Sau khi Lưu Tô bước chân vào đại viên mãn, dị hỏa màu tím cũng trở nên mạnh mẽ hơn rồi!”

Trong lúc La Chinh bỏ chạy, hắn vẫn dành chút thời gian ngoảnh đầu quan sát tình hình sau lưng.

Rắn chín đầu không phải hung vật quá đỗi mạnh mẽ, La Chinh cũng có thể đánh bại nó một cách dễ dàng, nhưng vì hắn còn phải bỏ chạy nên đương nhiên sẽ không ra tay đánh chết, giữ nó lại còn có thể ngăn cản ba người Hàm gia được một lúc.

Không ngờ Hàm Lưu Tô vừa ra tay đã thiêu rụi sạch sẽ rắn chín đầu.

“Đuổi!”

Hàm Lưu Tô lạnh giọng nói một câu, vầng sáng chính giữa pháp trận ba người lóe lên, nhanh chóng gia tăng tốc độ lên đến mức cực hạn rồi đuổi theo phía sau La Chinh.

Mắt thấy ba người vừa rời đi, Mục Huyết Dung, Đông Phương Thái Thanh, Phương Hận Thiếu cũng theo sau.

Qua thất bại thảm hại lần trước, bọn họ đã biết bản thân không phải đối thủ của La Chinh, song bọn họ không cam tâm để cho La Chinh chạy thoát ngay trước mắt mình, huống chi đằng sau bọn họ còn có á thánh trong tộc!

“Con nhóc Hàm Lưu Tô kia vừa mới bước chân vào đại viên mãn mà lại có năng lực nhường này?” Mục Huyết Dung đi qua nơi rắn chín đầu bị thiêu cháy, nhìn ngọn lửa màu tím bốc cháy cuồn cuộn trên biển dung nham, ánh mắt không ngừng lóe lên.

“Ba người bọn họ rất kỳ lạ, kể cả tính cách lẫn thực lực đều trở nên vô cùng quái dị” Đông Phương Thái Thanh nói với vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

Ngay vào lúc này, sau lưng bọn họ lại có ba bóng người bay vút tới, đó là ba á thánh gồm Đông Phương Cầu, Mục Thiên Thủ và Đường Sầu.

Ba á thánh này nhận được chỉ thị của Đông Phương Thuần Quân rồi mới hành động nên đương nhiên xuất phát muộn hơn một chút, ấy vậy mà bây giờ đã đuổi kịp!

Cứ thế, mấy nhóm người xuất phát trước sau cùng bay vút không ngừng trên biển dung nham…

Luồng khí nóng rực bốc lên từ biển dung nham, chiếu rọi trên mặt La Chinh.

Tuy trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng.

Không có quái ngư dẫn đường, hắn không biết phía trước sẽ dẫn đến nơi nào, lỡ như rơi vào sào huyệt của một tồn tại mạnh mẽ nào đó thì sẽ rất phiền phức.

Hơn nữa, hắn càng không có cách nào thoát khỏi đám người phía sau.

Ba người Hàm gia bám sát sau lưng hắn, chưa kể mấy tia sáng phía xa còn toát ra hơi thở mạnh hơn nữa, ít nhất cũng phải có tu vi á thánh.

Trong lúc La Chinh còn đang suy nghĩ làm sao để thoát thân thì đã đi đến điểm cuối của biển dung nham mênh mông vô tận, thay vào đó là đường bờ biển màu đen.

Lúc vừa nhìn thấy đường bờ biển màu đen này, La Chinh còn cảm thấy kỳ lạ. Sau khi tới gần, ánh mắt hắn tập trung vào một chỗ mới nhìn rõ đây không phải là đường ven biển gì hết, mà là một vùng biển có màu đen tuyền.

Đường bờ biển màu đen này là nơi giao nhau của hai vùng nước, chẳng qua một bên là dung nham, một bên là nước đen!

Giới hạn đôi bên vô cùng rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng.

“Đây là nơi quỷ quái gì vậy…”

Trong vùng nước đen mênh mông phía trước gợi cho người ta cảm giác quỷ dị. Nó tựa như một vùng đất chết, không hề có hơi thở sự sống.

Nếu là vào một thời điểm khác, khi đụng phải một nơi như này, chỉ cần có thể thì nhất định La Chinh sẽ đi đường vòng.

Thế nhưng bây giờ hắn không có lựa chọn nào khác!

La Chinh chỉ thoáng do dự một chốc thì đã nghe thấy phía sau phát ra một tiếng rít bén nhọn.

“Vù…”

Một đường kiếm lửa màu tím liên tục xoay tròn phóng thẳng về phía La Chinh, Hàm Lưu Tô vừa phóng ra một kiếm ở khoảng cách mấy ngàn trượng.

La Chinh xoay người tránh được đường kiếm lửa, sau đó lại giang rộng đôi cánh sấm sét của mình ra, trốn vào trong vùng nước đen…

Ba người Hàm gia không chút do dự, tiếp tục đuổi theo.

Nhưng Đông Phương Cầu, Mục Thiên Thủ, Đường Sầu và nhóm đại viên mãn Mục Huyết Dung vừa mới đến đây thì lại dừng chân, nhìn nơi đây với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Đây là vùng nước gì vậy, không hề có dấu hiệu của sự sống” Đông Phương Cầu nhíu mày nói.

Dù sao đây cũng là vực sâu Ma Vực, chỗ nào cũng là chết chóc, vô cùng nguy hiểm, cho dù tu vi của bọn họ cực cao nhưng lúc nào cũng phải thận trọng.

“Mặc kệ đi, chỉ cần đừng để cho thằng nhóc kia chạy thoát” Mục Huyết Dung vừa nói vừa nhìn ra xa.

“Tùy tiện tiến vào trong đó chỉ có thể chịu chết” Mục Thiên Thủ suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Dung Nhi, mấy người các con đi về trước đi, chuyện truy sát La Chinh giao cho chúng ta là được rồi!”

Trong mắt các trưởng bối á thánh, nhóm người Mục Huyết Dung có cơ hội kế thừa vực sâu Ma Vực, nếu bỏ mạng ở nơi này thì quá đáng tiếc.

Hơn nữa, đối phó với La Chinh thì ba người bọn họ là đủ rồi.

Sau khi đưa ra quyết định, ba á thánh lập tức tiến vào Hắc Thủy vực.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Ba người Hàm gia tạo thành một pháp trận đặc thù, trong đó Hàm Lưu Tô dẫn đầu, Hàm Thương Yên và Hàm Sơ Nguyệt ở hai bênThế tới của ba người rất nhanh, lúc La Chinh phải dừng lại vì sự cản trở của rắn chín đầu thì ba người đã theo sát tới!

Trong vùng đất chuyển thế, La Chinh đã biết được bí mật của Hàm Thanh Đế, cũng biết lửa ký ức của ba người bọn họ đã bị xóa sạch, hiện tại ba người này đã không còn là ba người mà năm xưa hắn quen.

La Chinh dùng ánh mắt đánh giá ba người bọn họ, nhưng không hề dừng lại.

Bây giờ mới chỉ có ba người Hàm gia đuổi tới, nếu chờ thêm lát nữa chỉ sợ sẽ không còn là chân thần đại viên mãn mà là á thánh và thánh nhân.

Thật ra hắn muốn trợ giúp nhóm người Hàm Lưu Tô khôi phục lửa ký ức, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp.

La Chinh như một đám mây mù lướt qua chín đầu rắn, sau đó lập tức bay vụt về phía xa.

Dường như hành động này đã chọc giận rắn chín đầu, chúng nó không đuổi kịp La Chinh nên chỉ đành xả hết lửa giận lên người ba chân thần Hàm gia.

“Gừ! Gừ…”

Toàn bộ đầu rắn đồng loạt mở miệng, phụt ra từng quả cầu máu nhắm thẳng về phía nhóm người Hàm Lưu Tô!

Hàm Lưu Tô đi ở đầu, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng màu tím, pháp trận ba người bố trí cũng đột nhiên tỏa ra vầng sáng màu tím nhạt.

Đạo uẩn của Hàm Sơ Nguyệt và Hàm Thương Yên đều truyền đến cho Hàm Lưu Tô thông qua pháp trận này!

“Tử Diễm kiếm!”

Thì ra pháp trận này là một đại trận kết hợp tấn công do chính Hàm Thanh Đế tự tay bày ra.

Ba người Hàm gia tâm ý tương thông, phối hợp với đại trận kết hợp tấn công này thì thực lực sẽ tăng lên gấp mấy lần!

Mắt thấy quả cầu máu mà rắn chín đầu phun ra đang bay vụt tới, thanh kiếm lửa màu tím trong tay Hàm Lưu Tô nhẹ nhàng vung lên.

“Xoạt xoạt xoạt…”

Kiếm lửa màu tím tức khắc phân ra thành mười thanh kiếm nhỏ, phóng ra một cách loạn xạ. Một vài thanh kiếm xuyên thấu quả cầu máu khiến chúng cháy sạch, những thanh kiếm khác thì nhắm thẳng về phía rắn chín đầu.

Rắn chín đầu có thân hình to lớn nhưng tốc độ lại cực kỳ chậm chạp.

Trong nháy mắt, những thanh kiếm nhỏ này đã đâm trúng thân thể rắn chín đầu.

Mấy thanh kiếm chỉ lớn bằng bàn tay, trong khi mỗi một cái đầu rắn đều dài hơn nghìn mét, rộng mấy chục mét, cho nên có đâm trúng cơ thể nó thì cũng không nhìn ra vết thương.

Ánh sáng màu tím trong mắt Hàm Lưu Tô lại lóe lên, miệng khẽ phun ra một chữ: “Nổ!”

“Bùng!”

Trên chín cái đầu lập tức lan ra ngọn lửa hừng hực màu tím.

Rắn chín đầu khổng lồ vừa tru lên vừa ngã xuống biển dung nham…

Ngọn lửa màu tím vẫn vô cùng hung hãn, cho dù rơi vào trong dung nham nhưng vẫn tiếp tục thiêu đốt kịch liệt.

Chỉ sau một cái chớp mắt, rắn chín đầu đã bị thiêu rụi sạch sẽ, thậm chí còn hình thành một ngọn lửa ngùn ngụt màu tím trên bề mặt biển dung nham.

“Sau khi Lưu Tô bước chân vào đại viên mãn, dị hỏa màu tím cũng trở nên mạnh mẽ hơn rồi!”

Trong lúc La Chinh bỏ chạy, hắn vẫn dành chút thời gian ngoảnh đầu quan sát tình hình sau lưng.

Rắn chín đầu không phải hung vật quá đỗi mạnh mẽ, La Chinh cũng có thể đánh bại nó một cách dễ dàng, nhưng vì hắn còn phải bỏ chạy nên đương nhiên sẽ không ra tay đánh chết, giữ nó lại còn có thể ngăn cản ba người Hàm gia được một lúc.

Không ngờ Hàm Lưu Tô vừa ra tay đã thiêu rụi sạch sẽ rắn chín đầu.

“Đuổi!”

Hàm Lưu Tô lạnh giọng nói một câu, vầng sáng chính giữa pháp trận ba người lóe lên, nhanh chóng gia tăng tốc độ lên đến mức cực hạn rồi đuổi theo phía sau La Chinh.

Mắt thấy ba người vừa rời đi, Mục Huyết Dung, Đông Phương Thái Thanh, Phương Hận Thiếu cũng theo sau.

Qua thất bại thảm hại lần trước, bọn họ đã biết bản thân không phải đối thủ của La Chinh, song bọn họ không cam tâm để cho La Chinh chạy thoát ngay trước mắt mình, huống chi đằng sau bọn họ còn có á thánh trong tộc!

“Con nhóc Hàm Lưu Tô kia vừa mới bước chân vào đại viên mãn mà lại có năng lực nhường này?” Mục Huyết Dung đi qua nơi rắn chín đầu bị thiêu cháy, nhìn ngọn lửa màu tím bốc cháy cuồn cuộn trên biển dung nham, ánh mắt không ngừng lóe lên.

“Ba người bọn họ rất kỳ lạ, kể cả tính cách lẫn thực lực đều trở nên vô cùng quái dị” Đông Phương Thái Thanh nói với vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

Ngay vào lúc này, sau lưng bọn họ lại có ba bóng người bay vút tới, đó là ba á thánh gồm Đông Phương Cầu, Mục Thiên Thủ và Đường Sầu.

Ba á thánh này nhận được chỉ thị của Đông Phương Thuần Quân rồi mới hành động nên đương nhiên xuất phát muộn hơn một chút, ấy vậy mà bây giờ đã đuổi kịp!

Cứ thế, mấy nhóm người xuất phát trước sau cùng bay vút không ngừng trên biển dung nham…

Luồng khí nóng rực bốc lên từ biển dung nham, chiếu rọi trên mặt La Chinh.

Tuy trên mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng.

Không có quái ngư dẫn đường, hắn không biết phía trước sẽ dẫn đến nơi nào, lỡ như rơi vào sào huyệt của một tồn tại mạnh mẽ nào đó thì sẽ rất phiền phức.

Hơn nữa, hắn càng không có cách nào thoát khỏi đám người phía sau.

Ba người Hàm gia bám sát sau lưng hắn, chưa kể mấy tia sáng phía xa còn toát ra hơi thở mạnh hơn nữa, ít nhất cũng phải có tu vi á thánh.

Trong lúc La Chinh còn đang suy nghĩ làm sao để thoát thân thì đã đi đến điểm cuối của biển dung nham mênh mông vô tận, thay vào đó là đường bờ biển màu đen.

Lúc vừa nhìn thấy đường bờ biển màu đen này, La Chinh còn cảm thấy kỳ lạ. Sau khi tới gần, ánh mắt hắn tập trung vào một chỗ mới nhìn rõ đây không phải là đường ven biển gì hết, mà là một vùng biển có màu đen tuyền.

Đường bờ biển màu đen này là nơi giao nhau của hai vùng nước, chẳng qua một bên là dung nham, một bên là nước đen!

Giới hạn đôi bên vô cùng rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng.

“Đây là nơi quỷ quái gì vậy…”

Trong vùng nước đen mênh mông phía trước gợi cho người ta cảm giác quỷ dị. Nó tựa như một vùng đất chết, không hề có hơi thở sự sống.

Nếu là vào một thời điểm khác, khi đụng phải một nơi như này, chỉ cần có thể thì nhất định La Chinh sẽ đi đường vòng.

Thế nhưng bây giờ hắn không có lựa chọn nào khác!

La Chinh chỉ thoáng do dự một chốc thì đã nghe thấy phía sau phát ra một tiếng rít bén nhọn.

“Vù…”

Một đường kiếm lửa màu tím liên tục xoay tròn phóng thẳng về phía La Chinh, Hàm Lưu Tô vừa phóng ra một kiếm ở khoảng cách mấy ngàn trượng.

La Chinh xoay người tránh được đường kiếm lửa, sau đó lại giang rộng đôi cánh sấm sét của mình ra, trốn vào trong vùng nước đen…

Ba người Hàm gia không chút do dự, tiếp tục đuổi theo.

Nhưng Đông Phương Cầu, Mục Thiên Thủ, Đường Sầu và nhóm đại viên mãn Mục Huyết Dung vừa mới đến đây thì lại dừng chân, nhìn nơi đây với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Đây là vùng nước gì vậy, không hề có dấu hiệu của sự sống” Đông Phương Cầu nhíu mày nói.

Dù sao đây cũng là vực sâu Ma Vực, chỗ nào cũng là chết chóc, vô cùng nguy hiểm, cho dù tu vi của bọn họ cực cao nhưng lúc nào cũng phải thận trọng.

“Mặc kệ đi, chỉ cần đừng để cho thằng nhóc kia chạy thoát” Mục Huyết Dung vừa nói vừa nhìn ra xa.

“Tùy tiện tiến vào trong đó chỉ có thể chịu chết” Mục Thiên Thủ suy nghĩ một chút mới lên tiếng: “Dung Nhi, mấy người các con đi về trước đi, chuyện truy sát La Chinh giao cho chúng ta là được rồi!”

Trong mắt các trưởng bối á thánh, nhóm người Mục Huyết Dung có cơ hội kế thừa vực sâu Ma Vực, nếu bỏ mạng ở nơi này thì quá đáng tiếc.

Hơn nữa, đối phó với La Chinh thì ba người bọn họ là đủ rồi.

Sau khi đưa ra quyết định, ba á thánh lập tức tiến vào Hắc Thủy vực.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận