Bách Luyện Thành Thần

Chương 3637: Lồng chim

Đám người La Chinh nằm trong Huyễn Sắc Long Bì, từ thị giác tuyệt đối không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào. Trong đảo Dạ Kiến không cách nào sử dụng cảm giác, khí tức của bọn họ thu lại đến cực độ, người ngoài gần như không thể nào phát hiện ra. Cho dù đi ngang qua bên cạnh cũng không tìm được“Bị phát hiện rồi! Xong đời!” Gương mặt của Thương Đa tái nhợt, thân thể run rẩy không ngừng.

“Bình tĩnh một chút” Huyết Lang cảnh cáo.

Đám người La Chinh giữ nguyên vẻ trấn định hờ hững nhìn xuống dưới núi, bọn họ đều giữ tư thế cũ không nhúc nhích.

Sau mấy hơi thở, một đội ngũ khác từ một bên sườn núi đi ra. Đó là một đám dị tộc da đỏ, trên người phủ kín lông đỏ, trong tay cầm gậy to, từng gương mặt hung ác lộ ra.

“Là tộc Xích Ma! Kẻ Thương Vũ phát hiện ra không phải chúng ta! May mắn! May mắn!”

Thương Đa lập tức thở phào nhẹ nhõm, giống như vừa dạo một vòng bên bờ vực tử vong.

Phục Hy, Thắng Thiên Thử Vương lại lạnh lùng nhìn nó. Mặc dù bọn họ vừa rồi căng thẳng, nhưng tuyệt đối sẽ không sợ hãi như Thương Đa. Với khoảng cách này, khả năng lớp ngụy trang của bọn họ còn có thể bị phát hiện là cực thấp.

“Ha ha ha, Thương Vũ, ngươi không còn nhạy bén nữa rồi! Lần trước là một trăm năm mươi trượng, lần này ta đã có thể tiến vào phạm vi trong một trăm trượng, lần tiếp theo nếu như ta ẩn nấp trong phạm vi năm mươi trượng, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!” Một sinh linh lông đỏ cầm đầu cười như điên nói.

Đó là Đồ Gia, thủ lĩnh tộc Xích Ma.

Đều là một trong những đại tộc trên đảo Dạ Kiến, tộc Xích Ma và tộc Diên Yêu là kẻ thù truyền kiếp. Những năm nay, hai đại tộc này vẫn luôn đấu chết đi sống lại.

“Cốc cốc cốc…”

“Không đúng!” Đồ Gia dùng cây gậy to gõ đầu mình, gõ kêu bình bịch: “Không có lần sau, giao tất cả “Mê” ra, không giao ra các ngươi sẽ chết!”

Thương Vũ còn đang đứng trên ngọn cây, trong tay cầm túi vải đựng đầy “Mê”, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đúng là tộc Xích Ma rất mạnh, thuộc về loại bá chủ không ngán một ai trên đảo Dạ Kiến, nhưng chúng cũng chỉ là một trong những bá chủ… Tộc Diên Yêu của nó mạnh hơn một bậc!

Trong tất cả hơn hai nghìn dị tộc lớn nhỏ trong đảo Dạ Kiến, kẻ chân chính có thể xếp hàng đầu chỉ có ba đại dị tộc, tộc Diên Yêu, tộc Xích Ma và tộc Đại Di. Bọn họ có thể tùy tiện đòi lấy những thứ mình cần ở dị tộc xếp thứ hai, thứ ba, nhưng đương nhiên không thể làm quá mức. Quá mức thì đám dị tộc kia sẽ hợp tác với nhau, cho dù là tộc Diên Yêu cũng không chống đỡ được lửa giận của đám dị tộc.

Đêm nay một hơi hiến tế mấy dị tộc, đây được coi là chuyện vô cùng kiêng kỵ trên đảo Dạ Kiến. Nhưng chuyện này không thể trách tộc Diên Yêu bọn họ được.

Trong một khoảng thời gian liên tục, tộc Xích Ma vượt qua ranh giới, bức ép thủ lĩnh của những dị tộc kia giao “Mê” ra. Tuy rằng tam đại dị tộc ngoài mặt không nói, nhưng ba ranh giới mơ hồ vẫn luôn tồn tại. Dị tộc trên địa bàn của mình “cống nạp” cho mình, mà tộc Xích Ma lại dám chạy đến địa bàn của tộc Diên Yêu, cướp đi “Mê” vốn nên thuộc về tộc Diên Yêu.

Ngươi làm mùng một ta làm mười lăm, Thương Vũ trực tiếp dẫn tộc nhân vượt qua giới hạn, bắt dị tộc nhân trên địa bàn của tộc Xích Ma hiến tế, làm quyết tuyệt hơn triệt để hơn, sau khi làm xong còn tung ra tin vịt: “Tộc Xích Ma vì thứ trên núi quỷ, cần rất nhiều “Mê”, bắt đầu hiến tế nhiều dị tộc…”

Bên trong địa bàn tộc Xích Ma mấy ngày liên tục đều có dị tộc mất tích, mà một khi mất tích là mất tích toàn bộ cả tộc. Đám dị tộc trên đảo Dạ Kiến hiểu rõ, mất tích chỉ có một khả năng, đó chính là bị hiến tế.

Đám dị tộc nhỏ yếu bắt đầu khủng hoảng, bắt đầu lén lút liên lạc, thậm chí kết minh để tự vệ. Một khi những dị tộc này cuối cùng hình thành liên minh, đương nhiên sẽ tạo thành thế đỉnh vòm, kẻ đầu tiên gặp xui xẻo chính là tộc Xích Ma.

Tộc Xích Ma đương nhiên sẽ không dễ dàng để mặc chuyện này xảy ra. Đồ Gia đích thân dẫn đội, ngày lục soát đêm tuần tra, chính là vì muốn bắt được đầu sỏ.

Đối mặt với uy hiếp của Đồ Gia, Thương Vũ cực kỳ khinh thường. Tộc Diên Yêu chưa bao giờ sợ hãi tộc Xích Ma, tranh đấu những năm gần đây tộc Diên Yêu đều chiếm hết thượng phong, huống hồ tộc Diên Yêu của nó còn có một ưu thế lớn nhất, không đánh lại có thể chạy, không muốn đánh nữa cũng có thể chạy.

Đám Xích Ma da thô thịt dày, sức lực lớn vô cùng, nhưng vĩnh viễn cũng không đuổi kịp Diên Yêu. Uy hiếp như vậy chẳng qua là phí công.

“Muốn ta chết? Ngươi lấy sức mạnh từ đâu ra?” Thương Vũ dửng dưng hỏi.

“Đương nhiên là từ chỗ này rồi!”

Đồ Gia bỗng nhiên giang hai tay ra, từ trong tay nó xuất hiện một cái lồng nho nhỏ. Thứ kia nhìn qua giống như một lồng chim tinh xảo, nhưng lồng chim này lại quá nhỏ, chỉ lớn chừng bàn tay, không thể nhốt được chim gì vào.

Thương Vũ híp mắt nhìn chằm chằm Đồ Gia, không biết trong hồ lô của Đồ Gia bán thuốc gì.

Chỉ thấy Đồ Gia ném lồng chim trong lòng bàn tay đi, lồng chim kia bắt đầu mở rộng nhanh chóng, tốc độ cực nhanh…

“Cái gì!”

Thương Vũ chưa từng thấy tín vật Bỉ Ngạn như vậy. Nhưng theo bản năng nó ý thức được tác dụng của lồng chim kia, vật này có thể giam giữ nó!

“Chúng ta đi!”

Thương Vũ lập tức giương cánh, hóa thành một luồng ánh sáng bạc chạy như bay. Bay nhanh sẽ khiến thuốc bột quỷ trên người rơi xuống, dẫn đến quái vật lông trắng, nhưng vào giờ phút này nó không lo được nhiều như vậy.

Cùng lắm là đến khi quái vật lông trắng xuất hiện thì bôi thêm thuốc bột quỷ là được, dù sao lúc quái vật lông trắng ở đó đám Xích Ma cũng không dám nhúc nhích.

Nhưng tốc độ mở rộng của lồng chim vượt xa dự đoán của Thương Vũ, lúc Thương Vũ bay vút lên trời cao, lồng chim đã bao phủ cả ngọn núi.

“Ầm!”

Thương Vũ va vào lồng chim.

Lồng chim tạo thành từ những mắt lưới vuông nhỏ. Mắt lưới vuông này dùng không gian nào đó bện thành, cho nên bản thân có được tính kéo dài độc hữu của không gian, cực kỳ bền bỉ, khó mà phá hỏng.

“Ầm ầm ầm…” Những con Diên Yêu khác cũng đâm vào lồng chim, bị bắn ngược trở lại.

Ánh mắt Thương Vũ lạnh lẽo, hai cánh chợt mở ra.

“Vèo!”

Lông chim như lưỡi đao đã cắt về phía lồng chim.

Không có hiệu quả… Lồng chim vẫn không nhúc nhích.

“Vù!”

Trên đầu, trên hai cánh của Thương Vũ hiện ra ánh sáng màu trắng sữa. Một loạt lông chim màu trắng lớn hơn mọc ra, bao trùm lên hai cánh nó.

Quỷ Quyệt mà nó tiếp nhận rất mạnh! Có sức mạnh lớn hơn… thần thông lợi hại hơn!

Thương Vũ có tính cách cực kỳ quả quyết, một khi thử ắt phải thành công. Nó phải phá vỡ cái lồng chim này.

“Xoạch…” Đôi cánh chim màu trắng kia mở ra, giống như hai thanh đao lớn màu trắng, khảm nạm lên hai cánh nó.

“Bổ xuống!”

“Chém dọc!”

“Ầm…” Lồng chim phát ra âm thanh cực lớn, giống như tiếng va chạm với lưới sắt, hoặc là tiếng nổ sau khi xé rách không gian, nhưng vẫn không nhúc nhích như cũ.

Thương Vũ không cách nào phá vỡ được lồng chim, ít nhất trong thời gian ngắn không phá nổi, đây là một món bảo vật nó chưa từng thấy qua.

Nó lựa chọn từ bỏ, xoay người nhìn về Đồ Gia.

“Lồng chim này không phải vật trên đảo Dạ Kiến đúng không?” Thương Vũ hỏi.

Đồ Gia nhìn ra vẻ sợ hãi của Thương Vũ, cười đắc ý nói: “Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết tất cả Diên Yêu, bao gồm cả ngươi đều sẽ phải chết!”

“Thế à?” Vẻ mặt của Thương Vũ tỉnh táo lại, trong mắt lóe lên tia giễu cợt: “Dựa vào lồng chim này vây nhốt bọn ta thì ngươi đã thắng? Ai cho ngươi dũng khí này?”

Chiến đấu chính diện, Diên Yêu không thua gì tộc Xích Ma, thậm chí còn mạnh hơn tộc Xích Ma. Mặc dù Thương Vũ không muốn đấu đến chết với đám Xích Ma vào giờ phút quan trọng này, như vậy chỉ lợi cho một bá chủ khác trên đảo Dạ Kiến là tộc Đại Di. Nhưng bị nhốt trong lồng chim này, Thương Vũ không có lựa chọn nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận