Bách Luyện Thành Thần

Chương 3437: Giằng co

Vừa rồi cướp lấy khối thủy tinh màu đỏ chứa La Chinh là dựa vào năng lực của vài ngườiSau khi giữ lại khối thủy tinh màu đỏ trong màn khói mù, Linh Ngộ đã thi triển huyễn thuật, trong đó còn có thuật “Khống Thi Quỷ” của Thần Đồ để làm rối loạn phán đoán của Thần Nông, khiến Thần Nông đưa ra phán đoán sai lầm giữa thật và giả.

Sau đó người như “gậy trúc” kia cũng cởi băng vải của mình ra bọc lấy khối thủy tinh màu đỏ vào bên trong, mà lúc bọc băng vải đã dùng đến năng lực hoán đổi “Tru Tiễn” của một thành viên khác trên Hắc Thuyền.

Người kéo băng vải chính là Đồng Nhân, hắn ta có một bí thuật đặc biệt, có thể gia tăng sức mạnh của bản thân lên gấp ba lần trong thời gian ngắn. Sức mạnh của Đồng Nhân sau khi kích phát bí thuật đủ để đối kháng với cường giả Bất Hủ cảnh.

Thật ra nếu Thần Nông phòng bị kín kẽ, cho dù là những thuyền viên Hắc Thuyền này cũng khó lòng cướp La Chinh đi được.

Nhưng người Thần Nông một mực đề phòng là thuyền trưởng, không coi những người này ra gì, xem như là bị bọn họ thừa cơ lách vào kẽ hở.

Bây giờ dưới cơn thịnh nộ, Thần Nông chém một xích xuống, không gian vỡ tan một đường lan thẳng đến phi thuyền không gian.

Bên trong phi thuyền không gian, các thành viên Hắc Thuyền vừa mới mang khối thủy tinh màu đỏ vào, Thần Đồ còn đang nằm trên khối thủy tinh quan sát.

Lúc này trên trời xuất hiện một vết rách lan tới với tốc độ không thể tưởng tượng được, sắc mặt bọn họ đồng loạt biến đổi.

“Nhanh như vậy đã tìm ra?” Trong đôi mắt như hạt đậu nành của Linh Ngộ tràn đầy kinh ngạc.

“Cường giả Bất Hủ cảnh đương nhiên có năng lực không ai biết, Tiểu Lan, dịch chuyển không gian” Thần Đồ quay đầu ra lệnh.

Có một cô gái tóc dài da xanh đang ngồi ở một góc trong phi thuyền không gian, tín vật Bỉ Ngạn của nàng ta là do chính tay Thông Thiên giáo chủ ban cho, là Bất Kiến Chi Châu của Tam Thập Tam Trọng Thiên, cũng chính là chiếc phi thuyền trong suốt đậu ở trong hư không này.

Trên lý thuyết, cho dù là cường giả Bất Hủ cảnh cũng khó tìm thấy Bất Kiến Chi Châu, tính ẩn nấp của chiếc thuyền này mạnh vô cùng.

Nhưng người của Hắc Thuyền đương nhiên không ngờ Thần Nông còn có thể mượn dùng năng lực của Quỷ Thanh, với bản lĩnh nắm giữ một châu trong tay của Quỷ Thanh, chỉ cần là thứ trong Ly Hổ Châu đều sẽ bị y nhìn thấu.

“Vâng, Thần Đồ tỷ tỷ” Tiểu Lan gật đầu.

Thân thế của Tiểu Lan rất đáng thương, tộc của bọn họ đã tuyệt diệt, chỉ còn lại một tộc nhân cuối cùng. Thanh danh của nàng ta trong Hắc Thuyền cũng không hiển hách gì mấy, nhưng các thành viên khác của Hắc Thuyền đều rất quan tâm săn sóc nàng ta, nhất là Thần Đồ. Cho nên Tiểu Lan cũng coi Thần Đồ như chị ruột.

Đôi mắt tối tăm của nàng ta chợt lóe lên ánh sáng, Bất Kiến Chi Châu bỗng nhiên sụp đổ, một xích kia của Thần Nông đương nhiên cũng không đánh trúng.

Không gian tụ lại một điểm, một khắc sau, Tiểu Lan đã khống chế Bất Kiến Chi Châu xuất hiện ở một nơi khác cách đó ngoài trăm dặm.

Đối với cường giả Bất Hủ cảnh mà nói, một trăm dặm căn bản không đáng nhắc tới.

Nhưng cho dù là Tiểu Lan hay những người khác trên Hắc Thuyền đều rất tự tin về Bất Kiến Chi Châu. Thần Nông sẽ không phát hiện nhanh như vậy đâu…

Nhưng Thần Nông thấy Bất Kiến Chi Châu biến mất, sắc mặt trầm xuống, con mắt trên trán lại lóe lên ánh xanh.

Quỷ Thanh đang bò dậy từ dưới đất.

Luồng sức mạnh vừa rồi đến từ bản thân y, cho nên sức mạnh khi xoay cổ không dịch chuyển đến bức tường.

Lúc y đang buồn bực, bỗng nhiên lại cảm thấy đôi mắt mình lồi ra, cặp mặt chuyển động giống như một đôi chân, kéo đầu y chuyển động theo!

“Lại tới nữa!”

Lần này Quỷ Thanh học khôn rồi. Y dứt khoát nhảy lên, chuyển động thân thể theo hướng đôi mắt.

Sau khi xoay nguyên một vòng, đôi mắt y mới khôi phục bình thường. Còn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt Quỷ Thanh vẫn đầy mê muội.

Sau khi Thần Nông thông qua cặp mắt của Quỷ Thanh tìm thấy Bất Kiến Chi Châu, ông ta lại dịch chuyển một lần nữa rồi chém một xích về phía Bất Kiến Chi Châu.

Trên mặt Tiểu Lan cũng tràn đầy biểu cảm như gặp ma. Lúc di chuyển Bất Kiến Chi Châu, nàng ta không để lại bất kỳ manh mối nào, cho dù là Bất Hủ cảnh cũng không cách nào theo dõi được, nhưng Thần Nông có thể theo sát không ngừng.

“Chạy tiếp!”

Tiểu Lan còn chưa dứt lời, Bất Kiến Chi Châu lại sụp đổ, biến mất một lần nữa.

Nhưng Bất Kiến Chi Châu vừa mới dịch chuyển, Thần Nông lại đuổi theo, mà khoảng cách giữa ông ta và Bất Kiến Chi Châu càng ngày càng gần.

Cuối cùng các thành viên trên Hắc Thuyền không thể giữ bình tĩnh được nữa.

“Sao Thần Nông có thể tìm tới…”

“Các ngươi nhìn kìa, lại tới nữa!”

“Có phải ông ta đã để lại đầu mối trên khối thủy tinh màu đỏ này rồi không?”

Các thành viên trên Hắc Thuyền cố gắng tìm manh mối, bọn họ cực kỳ không muốn đối kháng với Thần Nông.

“Là Quỷ Thanh nói cho ông ta biết à?” Thần Đồ hỏi.

“Có, có thể…” Tiểu Lan gật đầu.

Rất nhiều năm trước, Quỷ Thanh đã dựa vào năng lực của mình dễ dàng tìm thấy Bất Kiến Chi Châu.

“Tên kia…” Đồng Nhân cũng hơi xoắn xuýt.

Trước kia Quỷ Thanh đã mang đến không ít phiền toái cho Hắc Thuyền, không ngờ sau khi sống lại, Quỷ Thanh vẫn chứng nào tật nấy, tên này trời sinh đúng là một tên hay bẫy người khác.

“Làm sao bây giờ? Phải nghĩ cách giết chết Quỷ Thanh ư?” Gậy trúc hỏi.

“Không giết được, Phục Hy cũng không giết nổi y, chúng ta càng không thể nào” Thần Đồ lắc đầu.

Mắt thấy Thần Nông từng bước ép sát, Tiểu Lan ngay cả thời gian nói chuyện cũng không có, nàng ta vừa mới dịch chuyển đến một vị trí lại phải lập tức rời đi, chỉ cần chậm hơn một chút thôi là Bất Kiến Chi Châu sẽ bị hủy trong gang tấc.

Truy đuổi như vậy có thể nói là khổ cho Quỷ Thanh. Mỗi khi Thần Nông điều tra một lần, đôi mắt của Quỷ Thanh lại lồi ra, lôi y chuyển động một vòng. Y lại không thể không phối hợp, nếu không cổ trực tiếp bị vặn gãy luôn…

Thế là không ít người thấy Quỷ Thanh không ngừng mắng chửi, không ngừng xoay vòng tại chỗ, nhưng không ai biết rốt cuộc y gặp phải chuyện gì.



Trên bầu trời Ly Hổ Châu, thuyền trưởng đội một chiếc nón lá rộng vành, đứng trên mũi Hắc Thuyền.

Trên vành chiếc nón màu đen kia có máu đen chảy xuống, những giọt máu này như bị nhiệt độ cao thiêu đốt, hiện lên bong bóng nhỏ chi chít.

Còn chiếc Hắc Thuyền kia, bề ngoài của nó đã cháy đen.

Tuy không có lửa, nhưng trong lúc vô tình Hắc Thuyền đã bị cháy thành than, trở thành một “Hắc Thuyền” thật sự.

Mà lơ lửng phía đối diện thuyền trưởng là một Oa Ảnh khổng lồ, Oa Ảnh này đang giang hai tay sắp ôm lấy thuyền trưởng Hắc Thuyền vào lòng.

Sở dĩ thuyền trưởng không đích thân ra tay là vì hắn ta bị Nữ Oa quấn lấy.

“Nữ Oa nương nương, Liệt Sơn Thị đã ra tay với người của Hắc Thuyền ta, với thực lực của Liệt Sơn Thị sớm muộn gì cũng sẽ mang được La Chinh đi, ta thấy ngươi không nên quấn lấy ta” Thuyền trưởng nói.

Bất kể nói thế nào, bây giờ Thần Nông và thành viên Hắc Thuyền đang tranh đoạt La Chinh.

Hai bên bất kể là ai có được La Chinh, đối với Lê Sơn đều là kết quả không thể nào chấp nhận được.

“Mặc dù thành viên Hắc Thuyền chỉ là một đám Thánh Hồn cảnh, nhưng bọn họ cũng không phải Thánh Hồn cảnh bình thường, trước đây không lâu chỉ bốn thành viên đã có thể ngăn cản Lôi Ly, ta thấy Liệt Sơn Thị có lợi hại hơn nữa, nhất thời cũng không phân thắng bại được đâu” Nữ Oa lắc đầu, nàng rất tự tin về phán đoán của mình.

“Nhưng ngươi nhốt ta ở đây là có ý gì?” Thuyền trưởng lại hỏi.

“Chờ Hoàng Hy thắng đương nhiên là có ý nghĩa rồi” Nữ Oa bình tĩnh nói.

Nếu Phục Hy đánh bại Cơ Hiên Viên đương nhiên là có thể rảnh tay tranh đoạt La Chinh, bất kể là có những biến số khác hay không, ít nhất ngoài mặt chính là như vậy.

Thật ra thì cho dù đã đến bước này, thế lực của ba phe vẫn còn đang dò xét, cho dù là Nữ Oa hay thuyền trưởng đều cẩn thận muốn rình coi lá bài tẩy trong tay đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận