Bách Luyện Thành Thần

Chương 2134: Cứ điểm

Chân trời…La Chinh bay vun vút về phía trước.

Lúc đầu hắn định đưa Tiểu Vân và Phù Sơ cùng rời đi, nhưng hắn lại bị Tiểu Vân cự tuyệt.

Khi còn chưa tuyệt đối nắm chắc, bọn họ sẽ không tùy tiện tới gần những cốt tháp kia, bởi rất có khả năng họ sẽ bị “phái bảo thủ” phát hiện.

Vì vậy, lần này chỉ có một mình La Chinh đi tới đó.

Thành Sa Tâm chỉ là một tòa thành ở biên giới, trong đó cũng không có truyền tống trận.

Sau khi đi qua thành Sa Tâm, La Chinh lại tiến vào một mảnh đồng hoang Vạn Cổ khác.

Đồng hoang Vạn Cổ này cũng giống với đồng hoang Vạn Cổ mà lúc đầu La Chinh rơi xuống, hoang cốt ở trong đó đã bị nhặt nhạnh sạch đến khô kiệt, vì thế chẳng ai đến trông coi.

“Nhiều âm nhân như vậy ư?”

La Chinh lơ lửng trên không trung nhìn xuống dưới, nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn âm nhân đông như mắc cửi ở bên trong hài cốt. Họ như những con ngựa hoang đang phi nước đại trên cánh đồng hoang vu này.

Người trong thế giới này có ba loại lai lịch. Một là người của bộ tộc Trưởng Giám Ngục, được cổ thần hỗn độn sáng tạo ra, một loại khác là những kẻ bị đày, cũng là đối tượng mà ngục giam này cầm tù… Còn loại cuối cùng chính là “dân đen” ở bên ngoài cốt tháp. Tất cả những dân đen này đều đến từ âm nhân có trí khôn. Hơn nữa, nếu dân đen có thực lực đủ mạnh thì cũng có tư cách tiến vào trong cốt tháp.

“Tất cả cường giả của thế giới này đều e ngại ánh sáng phán xét, chỉ có những âm nhân chưa có trí khôn này mới không e ngại. Vậy những âm nhân này được sinh ra như thế nào?” La Chinh đã quên mất không hỏi thăm lai lịch của đám âm nhân này.

Mảnh đồng hoang Vạn Cổ này rộng lớn vô cùng vô tận, cho dù La Chinh luôn duy trì tốc độ cực cao, hắn vẫn phải mất khoảng nửa tháng mới có thể vượt qua được nơi đây.

Sau nửa tháng, cuối cùng hắn cũng thấy được một tòa thành khác.

“Xoạt…”

La Chinh mở một tấm bản đồ ra.

Đây là tấm bản đồ do hắn dùng một khúc hoang cốt để đổi ở trong thành Sa Tâm, nó được chế tạo vô cùng tỉ mỉ, ghi chép cặn kẽ về phương hướng và vị trí của một số thành trì và cốt tháp.

“Thành Thánh Cốt” Ánh mắt La Chinh khẽ lóe lên: “Bên trong thành này có truyền tống trận đi tới thành Hách Liên, mà thành Hách Liên lại ngay cạnh mảnh đồng hoang Vạn Cổ của cốt tháp Thiên Nam, là một con đường tắt”

Sau khi cất bản đồ đi, thân thể La Chinh khẽ đung đưa, đi thẳng về hướng thành Thánh Cốt.

Cũng giống như thành Sa Tâm, thành Thánh Cốt cũng khá cảnh giác với kẻ từ ngoài vào, thủ vệ ở cửa thành ngăn La Chinh lại.

“Hai vị bằng hữu, đây là chút tâm ý của La mỗ” Bàn tay của La Chinh khẽ lật lên, lén nhét tầm mười khúc hoang cốt cho họ.

Bổng lộc một tháng của những thủ vệ này cũng chỉ khoảng hai, ba khúc hoang cốt, đột nhiên nhận được “khoản tiền lớn” như thế này, sao không động lòng cho được?

Hơn nữa, họ thấy tu vi của La Chinh cũng bình thường, người như vậy chắc hẳn cũng không thể gợi nên sóng to gió lớn gì, bèn vung tay cho hắn đi vào.

Sau khi tiến vào thành Thánh Cốt, La chinh cũng không hề dừng lại. Hắn nghe ngóng một hồi rồi đi thẳng về phía truyền tống trận của thành.

Nơi đây cách thành Hách Liên lên tới một nghìn tỉ dặm, phí tổn truyền tống cũng không thấp, mất một trăm khúc hoang cốt.

Cũng may La Chinh vẫn giữ lại một ít hoang cốt nên bây giờ mang ra để mở đường, giải quyết được không ít phiền phức. Nếu không, chỉ bằng tốc độ của bản thân hắn mà muốn bay đến điểm đích thì không biết phải mất mấy năm… Khi đó, ánh sáng phán xét phủ xuống, e rằng bản thân hắn còn không kịp đi vào cốt tháp chớ nói chi tới việc trở về đón Tiểu Vân và Phù Sơ.

Vì khoảng cách truyền tống quá xa nên đi qua đường hầm truyền tống cũng phải mất ba ngày mới tới.

Ba ngày sau, một tòa thành lớn phồn thịnh hiện ra trước mắt La Chinh.

Trong suy nghĩ của hắn, tất cả thành trì của thế giới này chắc hẳn đều vô cùng hoang vu. Dù sao ngoại trừ sinh linh bên trong cốt tháp ra, những người khác cũng chỉ có thể sống được một nghìn năm nên vốn chẳng có thời gian đề xây nên thành trì quá rộng lớn.

Nhưng thành Hách Liên không giống với thành Sa Tâm hay thành Thánh Cốt. Nó nằm cách những cốt tháp kia rất gần, sau khi các sinh linh trong cốt tháp tránh khỏi ánh sáng phán xét liền trở lại đây một lần nữa, cho nên ánh sáng phán xét sẽ chẳng thể ảnh hưởng đến tiến trình phát triển của tòa thành trì này.

“Thần vực…”

La Chinh ngẩng đầu lên liền thấy Thần vực to lớn đang treo trên không trung, trông tựa như một ngôi sao có hình dáng đặc biệt vậy.

Những cốt tháp xa xôi kia dường như cũng gần trong gang tấc, sừng sững ở cách đó không xa.

Cốt tháp này có độ cao gần bằng với chiều dài của Thần vực, muốn leo từ thấp tới cao không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể tới đỉnh, thật sự khó mà miêu tả được sự khổng lồ của nó.

“Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau rời đi?” Có người thúc giục.

La Chinh hờ hững liếc người kia một cái, lập tức bước nhanh rời đi.

Hắn đi lòng vòng trong thành Hách Liên một vòng, nghe ngóng một lúc mới biết được phương hướng của cốt tháp Thiên Nam. Nó còn cách xa nơi đây vài trăm nghìn dặm nữa.

La Chinh ra khỏi thành Hách Liên, đi thẳng một mạch về hướng nam, bay mất một ngày một đêm mới thấy một cột cờ mọc từ dưới mặt đất lên. Dưới cột cờ kia có một kiến trúc có hình dạng đặc biệt, trên đỉnh kiến trúc này là một bức tượng điêu khắc bằng đá to lớn sừng sững, cao chừng trăm mét.

“Ba đầu sáu tay?”

Ánh mắt La Chinh đột nhiên lóe lên.

“Đây là pho tượng Xi Vưu!”

Khi ở trong tòa cung điện bên trong mặt trời, La Chinh từng nhìn thấy pho tượng này, ký ức vẫn còn rất mới nên đương nhiên hắn sẽ không nhớ nhầm.

Sau khi lấy được tấm “Chuẩn Nhập lệnh” kia, La Chinh cũng biết được, sở dĩ mảnh đồng hoang Vạn Cổ này nguy hiểm là do nơi đây là chiến trường của bộ tộc Xi Vưu và bộ tộc Hiên Viên. Tất nhiên, tài nguyên bên trong mảnh đồng hoang Vạn Cổ này rất phong phú, nhưng bởi vì hai bộ tộc lớn tranh đấu với nhau nên nó trở nên vô cùng hung hiểm.

“Đây chính là cứ điểm của bộ tộc Xi Vưu…”

Khi nhìn thấy pho tượng Xi Vưu một lần nữa, trong lòng La Chinh chợt cảm thấy rất thân thiết. Hắn gần như không do dự chút nào mà hạ ngay xuống cổng của tòa kiến trúc này.

Nhưng lúc này, cửa lớn đóng chặt. Có vài người đứng rải rác xung quanh, nam nữ đủ cả. Họ dựa lưng vào vách tường, trên mặt là vẻ rét lạnh.

Sau khi thấy rõ tu vi của La Chinh, trong mắt họ thoáng toát ra vẻ mỉa mai.

“Thực lực của những người này rất mạnh…” La Chinh cũng đang quan sát họ: “So với bốn gã hoang thần mà mình từng đấu trên đồng hoang Vạn Cổ trước đây, thực lực của họ còn mạnh hơn. Vả lại họ còn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đều là hạng người quyết đoán sát phạt”

La Chinh đứng đợi ở cửa một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi một người đàn ông ở gần hắn nhất: “Vì sao cửa lớn ở đây lại khóa chặt vậy?”

Trên mặt của người đàn ông kia có một vết sẹo dài nhỏ, đôi mắt rất nhỏ. Nnghe thấy La Chinh hỏi, khóe miệng gã hơi vểnh lên: “Nói nhảm. Còn chưa mở cửa, đương nhiên là khóa rồi. Ở đây chờ là được”

“Tại sao lại phải chờ ở đây?” La Chinh ngạc nhiên hỏi tiếp.

“Phí lời, ngươi tới nơi này không phải vì muốn vào đồng hoang Vạn Cổ sao? Không có người của bộ tộc Xi Vưu dẫn ngươi vào, ngươi đi vào kiểu gì?” Người đàn ông này lại nói thêm.

Mặc dù đối phương cứ mở miệng ra là bảo mình nói nhảm, song La Chinh vẫn bình tĩnh tiếp tục hỏi: “Không phải cứ có Chuẩn Nhập lệnh là có thể tiến vào trong đồng hoang Vạn Cổ sao?”

“Khà khà…”

“Thằng nhóc này…”

“Thật sự là một đứa con nít”

Cuối cùng, những người dựa vào tường kia cũng không nhịn được mà bật cười.

Người đàn ông có vết sẹo kia lại hỏi: “Ngươi làm thế nào mà lấy được Chuẩn Nhập lệnh? Chả hiểu cái rắm gì mà cũng dám tới đây à?”

“Ta mua được ở buổi đấu giá” La Chinh đáp lại.

Nghe thấy câu trả lời của La Chinh, đám người này còn cười ghê hơn nữa…

“Thế mà có người lại cầm Chuẩn Nhập lệnh ở nơi này mang đi đấu giá ở phòng đấu giá. Ngươi bỏ bao nhiêu hoang cốt để giành được tới tay?” Tên mặt sẹo cười hỏi.

“Có ý gì?” La Chinh hỏi.

“Chuẩn Nhập lệnh ở nơi này có thể tha hồ mà nhận, muốn nhận bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ sợ ngươi có mạng lấy mà không có mạng dùng thôi” Tên mặt sẹo cười tới nỗi xóc hông.



(Hết tập 128)

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác đăng tải, sao chép tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận