Bách Luyện Thành Thần

Chương 3697: Không trung biến ảo

La Niệm dạo vài bước trên đỉnh, đồng thời cúi đầu đánh giá bức tượng nàyBức tượng của Xà Linh Vương được điêu khắc vô cùng tinh xảo, nhưng La Niệm quan sát một lúc lại phát hiện ra một vài vấn đề. Thân rắn của bức tượng có rất nhiều chỗ giống như tan chảy, trông có vẻ phẳng lỳ, giống như có người lấy lửa nung chảy vậy.

Có người đi lên đỉnh cột phá hỏng bức tượng?

Thánh Trụ vô cùng kiên cố, La Niệm dốc hết sức lực cũng không thể phá hư. Lúc ở dưới chân cột, cậu cũng đã từng bảo Khương Tử Nha thử xem nhưng cũng không thành công.

Ngoại trừ mấy thứ này thì trên đỉnh cột chẳng còn gì nữa, trơ trọi trống rỗng…

Trên mặt La Niệm hiện lên vẻ thất vọng.

Vất vả lắm mới leo lên được, lại có vẻ chẳng có thu hoạch gì lớn.

Nếu miễn cưỡng gọi là thu hoạch thì chính là giúp Thái Thượng Lão Quân nối thanh kiếm kia vào bậc thang thứ mười một.

Tín vật Bỉ Ngạn của tầng thứ mười một hẳn là cũng không tệ, nhưng dù sao cũng chỉ được nối bằng tia đỏ, có lẽ còn kém xa mười bậc thang cao nhất.

“Nếu đục một cái ô vuông ở đây, sau đỏ bỏ khối vuông vào, biết đâu sẽ có hiệu quả nhỉ?”

Trong đầu La Niệm đột nhiên nảy lên một suy nghĩ lớn mật.

Nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy lên thì đã lập tức bị cậu phủ quyết.

Thánh Trụ kiên cố như vậy, không đục được.

Nếu không cứ xuống trước rồi nhờ Khương Tử Nha nghĩ cách?

Cậu trèo lên đây đã mất mấy tháng, đi xuống cũng mất mấy tháng, đi qua đi lại mất gần một năm…

Trong lúc đang suy nghĩ thì La Niệm chợt vô tình đi tới chính giữa đài cao, đó chính là vị trí của mắt rắn.

Khoảnh khắc cậu giẫm chân lên, trên bầu trời đột nhiên phát sinh biến hóa kịch liệt!

Không trung Chủ Giới vốn là một vùng tăm tối. Ngẩng đầu nhìn lên, không trung vĩnh viễn chìm trong một không gian tối đen như mực.

Mà khi giẫm lên mắt rắn, cậu lập tức thấy được một đình viện to lớn nổi lên cách đó không xa!

Đình viện lơ lửng ngay chính giữa bốn cây cột!

Bên ngoài đình viện được quấn quanh bởi một sợi dây xích thô to, bề mặt dây xích tỏa ra ánh sáng chói lọi, mà khởi điểm của sợi dây xích này chính là đỉnh của bốn Thánh Trụ!

“Vì sao nơi này lại có một tòa nhà!” La Niệm bật thốt lên

Lúc ở dưới chân cột, La Niệm không hề phát hiện ra tòa đình viện này. Nhưng đứng ở góc độ này, đình viện đã hiện lên trước mắt cậu một cách hoàn chỉnh.

Bên dưới đình viện có ba tảng đá khổng lồ trôi lơ lửng, tảng đá có hình nón, phần chóp để ngay tại đáy đình viện, giống như chống đỡ cả tòa đình viện này.

Tầm mắt La Niệm tiếp tục hướng lên trên đình viện, đồng tử bỗng chốc co chặt lại.

“Không trung, đây mới là không trung thật sự của thế giới Huyền Lượng?”

Cậu nhìn thấy một khoảng không thần kỳ. Đó là một không gian vừa lập thể vừa sâu thẳm, giống như có vô số không gian hướng về nơi sâu hơn, kéo dài về phía xa xôi hơn nữa.

Mà ngay trong khoảng không sâu thẳm này có một vài thứ trôi lơ lửng nằm ngoài sức tưởng tượng.

Một vật thể có hình dạng như cối xay gió to lớn đến mức khó tin đang trôi nổi ở nơi xa xôi, vật khổng lồ đó lại còn đang chuyển động với tốc độ vượt quá sức tưởng tượng.

Một hình cầu đang không ngừng biến hóa hình dạng, phần lớn ánh sáng đều được phát ra từ quả cầu này. Nó không giống như mặt trời, ngược lại giống như đầu của một sinh linh nào đó.

Ngoài ra còn có một vài thứ linh tinh nhỏ nhặt đang trôi nổi.

Tất cả đều vừa xa xôi vừa to lớn, khiến người ta không thể xác định đó rốt cuộc là thứ gì.

Cậu ngơ ngác nhìn hồi lâu mới bình tâm lại.

Cậu dịch chuyển một bước, tất cả đều lập tức biến mất, từ khoảng không thần kỳ hay là đình viện bị xiềng xích quấn quanh.

Cậu lại bước lên một bước, tất cả mọi cảnh tượng trên bầu trời lại xuất hiện lần nữa.

“Đây là thủ thuật che mắt của Tứ Linh Môn sao?”

Tuy kỳ quái nhưng lại cực kỳ thú vị.

Sau khi thử vài lần, trong đầu La Niệm bất chợt nảy lên một ý tưởng, hay là leo lên đình viện kia xem xem.

Bên rìa Thánh Trụ có sợi dây xích nối liền với đình viện, bò theo sợi xích này là cậu có thể đi sang bên đó. Không chỉ có thể leo lên mà còn có thể men theo xiềng xích mà đi tới ba cây cột khác.

Nhưng nếu cậu không đứng ở mắt rắn thì xiềng xích sẽ biến mất…

Đó là thật sự biến mất sao?

La Niệm ghi nhớ vị trí của dây xích, sau đó rời khỏi mắt rắn, chậm rãi đi tới rìa cột.

Cậu cẩn thận dò dẫm bên rìa cột một hồi, nhanh chóng chạm vào một vật cứng rắn lạnh lẽo, chính là ổ khóa của dây xích.

Mỗi ổ khóa đều rộng mấy trượng, tuy hoàn toàn ẩn hình nhưng leo lên cũng không có vấn đề gì.

Khoảng cách từ Thánh Trụ đến đình viện cũng không gần, ước chừng bằng một nửa khoảng cách giữa hai Thánh Trụ, muốn đặt chân lên đình viện kia có lẽ cũng phải mất hơn mười ngày.

Bò được hơn mười trượng, La Niệm bèn nhìn xuống bên dưới, bỗng thấy hơi run sợ.

Dù sao bên dưới cũng chẳng có thứ gì cả…

Rơi xuống từ độ cao này, tan xương nát thịt là chuyện đương nhiên.



Thế giới mẹ, Hạc Tuyết Châu, Thần Hạc cổ thành, dưới lòng đất.

Một tảng đá trái tim khổng lồ đang đập với tốc độ tuy chậm mà mạnh mẽ.

Cơ Hiên Viên nằm trên tảng đá trái tim, hai mắt sáng rực nhìn lên trên cao, thân thể vốn cao to vạm vỡ bây giờ lại trở nên vô cùng suy yếu.

Bị A Hỏa chiếm giữ thân thể làm gì có chuyện không phải trả giá, huống chi sau khi giáng lâm A Hỏa còn bị đánh tan một lần, cái giá mà Cơ Hiên Viên phải trả lớn đến mức khó có thể tưởng tượng.

May mắn còn giữ được mạng sống, bây giờ nỗi hối hận đang choán lấy nội tâm hắn ta.

Lúc trước vì sao lại lựa chọn đầu quân cho văn minh Nguyên Linh…

Vì sức mạnh lớn hơn nữa.

Nhưng sức mạnh của văn minh Nguyên Linh chỉ là một miếng mồi trông béo bở mà thôi.

Cơ Hiên Viên nhìn như oai phong nhưng sau khi nuốt miếng mồi này vào thì lập tức trở thành một con rối!

Cho đến bây giờ, hắn ta đã không còn đường lui, ngoại trừ mặc cho người khác thao túng thì không hề có năng lực phản kháng.

“Cộp cộp cộp…”

Một loạt tiếng bước chân dần dần tới gần.

Thân thể Cơ Hiên Viên tuy đã suy tàn nhưng cảm giác vẫn nhạy bén như trước. Hắn ta không cần do xét cũng biết người tới đây là Thần Nông.

“Chuyện gì?” Cơ Hiên Viên hỏi với giọng tức giận.

Sau trận chiến tại Lê Sơn, cái mạng này của Cơ Hiên Viên là do Thần Nông cứu về, nhưng trong lòng Cơ Hiên Viên lại có một chút oán hận đối với Thần Nông. Sống như một con rối thế này, chi bằng chết trong trận chiến Lê Sơn đi cho xong.

“Mục Linh đại nhân truyền lời” Thần Nông nói.

Trong lòng Cơ Hiên Viên vạn lần không muốn nghe hai chữ “Mục Linh” này, nhưng hắn ta vẫn gắng gượng ngồi dậy. Hắn ta biết Mục Linh vẫn đang nhìn lén bọn họ mọi lúc mọi nơi…

“Mục Linh đại nhân nói gì?” Cơ Hiên Viên hỏi.

“Giết chết Tà Thần” Thần Nông bình tĩnh nói.

“Với thực lực của chúng ta thì sợ là khó mà làm được?” Cơ Hiên Viên cười buồn.

Trong trận chiến Lê Sơn, đã có hai trong số ba vị Cổ Thần Hỗn Độn ủng hộ Đạo Thủ Tự bỏ mạng, người duy nhất còn sống là “Không” thì biệt tăm biệt tích, nguyên khí đại thương, vậy thì làm sao giết chết Tà Thần?

“Phải làm bằng được, Mục Linh đại nhân sẽ hỗ trợ chúng ta” Thần Nông lại nói.

“Hỗ trợ?”

“Chúng ta còn có sự trợ giúp của Không, văn minh Nguyên Linh còn có thể cung cấp viện trợ lớn hơn, hơn nữa Mục Linh đại nhân còn có thể truyền thụ cho chúng ta một pháp môn đặc biệt” Trong mắt Thần Nông thoáng hiện lên vẻ kích động.

“Pháp môn gì?”

“Pháp môn Khống Huyết! Là pháp môn kích phát thần thông huyết mạch, truyền thừa chính tông đến từ bên ngoài Hỗn Độn!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận