Bách Luyện Thành Thần

Chương 2809: Chỗ dựa

Vừa rồi khi lão Anh cùng Diễm Phi cải tay đôi với nhau, La Chinh không có mặt ở Hạo Nhiên Kiếm điện. Vì vậy thái độ của lão Anh đối với Diễm Phi khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu, chỉ nghĩ rằng giữa hai người họ từng có oán hận gìCòn những tấm vé vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, vì La Chinh không ý thức được giá trị của chúng nên khi Diễm Phi bảo là đưa hắn tám tấm mười tấm, hắn cũng không thấy có gì quá ghê gớm cả. Về nguyên nhân vì sao lão Anh và Diễm Phi tranh giành nhau đến thế thì hắn lại hoàn toàn hồn nhiên không biết.

“Thái độ gì?” La Chinh hỏi ngược lại.

Trong mắt Lăng Sương ánh lên vẻ nghiền ngẫm, nàng nói: “Người ta muốn mời ngươi về làm con rể đó!”

“Hả?”

La Chinh há to miệng.

Hắn với Diễm Phi cũng chỉ mới gặp nhau có một lần, mặc dù thái độ của bà có hơi nhiệt tình một chút, nhưng con rể là chuyện quái quỷ gì?

“Động lòng rồi à?” Lăng Sương cố ý hỏi.

La Chinh có ngốc cũng hiểu Lăng Sương có ý gì. Hắn bất đắc dĩ cười nói: “Phượng Ca với ta không quen biết mà cũng không có giao du gì. Chắc Diễm Phi chỉ nói đùa thôi”

Chỉ nói đùa thật không?

Đôi mắt to tròn của Lăng Sương nhìn chằm chằm La Chinh, trên mặt toàn là vẻ không tin.

Dù gì nàng cũng là thiếu nữ, da mặt khá mỏng, lại hỏi tiếp thì người ngoài sẽ bảo nàng ghen tuông quá đáng, cho nên lúc này nàng chỉ im lặng.

Cả nhóm người cùng ra khỏi Hạo Nhiên Kiếm điện, Thu Âm Hà phóng một thanh kiếm lớn ra, mọi người cùng leo lên đó rồi bay ra ngoài núi Thái Hạo.

Trong Hạo Nhiên Kiếm điện, Từ Thọ lại quay về ngồi trên long ỷ của mình.

Huyến nương nương vẫy nhẹ tay, một màn ánh sáng màu xanh lục tinh mịn lan ra khắp đại điện.

Ngay sau đó, dáng vẻ khiêm nhường lễ độ của Từ Thọ bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, đôi mắt lóe ra tia sáng dữ tợn. Lúc này ông ta không khác gì một con thú hoang đang giận dữ.

“Ép hỏi được bao nhiêu chữ!” Từ Thọ gần như quát lên.

Huyến nương nương cùng hai thủ lĩnh Ám Bộ đều có vẻ sợ hãi. Hôm nay Từ Thọ bị núi Thái Ất cùng núi Thái Nhất bắt tay chèn ép đến cùng, đối với ông ta thì đây đúng là một nỗi hổ thẹn nhục nhã quá lớn.

“Hơn trăm chữ…” Huyến nương nương hé miệng nói.

“Cạch!”

“A…”

Một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ Huyến nương nương. Huyến nương nương bị nhấc lên đến trước mặt Từ Thọ, cơ thể giãy giụa vùng vẫn như một con thỏ nhỏ nhưng lại không phát ra được một tiếng nào.

“Chạy đôn chạy đáo khắp nơi như thế mà chỉ lấy được có hơn trăm chữ. Hôm nay suýt thì không còn đường lui lại” Từ Thọ phẫn nộ nói.

“Thọ Hoàng bớt giận!”

“Thọ Hoàng, việc hôm nay không thể trách Huyến nương nương!”

Hai thủ lĩnh Ám Bộ lên tiếng cầu xin thay cho Huyến nương nương.

“Bịch bịch!”

Từ Thọ quẳng Huyến nương nương sang một bên, lửa giận trong mắt vẫn chưa hề tắt: “Mà rắc rối nhất là… Thẳng nhãi kia chắc chắn sẽ nói cho Thu Âm Hà biết chuyện chúng ta ép hỏi phần tiếp theo của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng!”

“Ông ta biết thì sao? Núi Thái Hạo chúng ta bây giờ vẫn đường đường chính chính, không có bất cứ điểm sơ hở nào, bọn họ làm gì được chúng ta?” Huyến nương nương nửa nằm trên mặt đất mở miệng nói, trên mặt đầy vẻ buồn tủi.

Từ Thọ trừng mắt với bà ta, nói: “Ngươi coi thường đám người kia quá đấy. Chỉ cần có bất kỳ dấu vết nào thôi là bọn họ sẽ nhìn ra được chút đầu mối!”

“Thọ Hoàng đại nhân quá lo, với tình hình của Thiên Cung hiện giờ thì dù có nhìn ra được chút gì đó cũng không quá quan trọng. Nhiều nhất là hai, ba năm nữa, chúng ta có thể gối cao đầu không lo lắng. Huống chi… Phe của chúng ta cũng chẳng phải chỉ có một gia tộc!” Một thủ lĩnh Ám Bộ nói.

Từ Thọ lắc đầu, cuối cùng thở hắt ra một hơi, vẻ ác độc trong mắt dần lóe lên mỗi lúc một nhiều: “Chỉ mong là vậy!”

***

Trên thanh kiếm lớn, La Chinh kể lại những chuyện mình gặp phải khi vào núi Thái Hạo.

Mấy người Thu Âm Hà, Hà Trì nghe mà sầm mặt.

“Bọn họ càng quan tâm Chân Ngộ Thiên thì càng không bình thường” Lão Hải ngồi trên thanh kiếm lên tiếng nhận xét.

“Khi La Chinh giải mã ra cả bộ Chân Ngộ Thiên thì sớm muộn gì cũng sẽ truyền ra khắp toàn bộ Thiên Cung, chẳng lẽ lại thiếu phần của núi Thái Hạo hay sao?” Hà Trì hỏi.

“Lúc ấy ta cũng hỏi câu này” La Chinh bất đắc dĩ cười cười.

Bất cứ ai khi làm việc gì chắc chắn phải có một động cơ, núi Thái Hạo cũng không ngoại lệ.

“Trừ khi họ không đợi được đến lúc ấy” Thu Âm Hà tỉ mỉ phân tích.

“Nguyên nhân gì khiến họ không đợi được đến lúc ấy chứ? Núi Thái Hạo đã tồn tại bao lâu nay, chẳng lẽ lại còn dời núi đi ?” Lâm Chiến Đình kinh ngạc nói.

Câu nói này khiến hai mắt Thu Âm Hà, Hà Trì và cả La Chinh lóe ra tia sáng.

Lão Anh lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Xem ra có vài người đang ôm ấp ý định khác!”

Khả năng duy nhất lúc này là núi Thái Hạo muốn tách khỏi Thái Nhất Thiên Cung, không thì họ sẽ không sốt ruột muốn lấy Chân Ngộ Thiên như thế.

Nếu chỉ suy đoán một chiều thì đương nhiên không thể nào dám chắc về động cơ của núi Thái Hạo, nhưng việc này rất đáng để coi trọng, ít ra có thể phòng ngừa rắc rối xảy ra.

“Ta sẽ báo cho Đông Hoàng chuyện này” Lão Hải nói.

Thu Âm Hà điều khiển thanh kiếm bay thẳng một đường, chẳng mấy chốc đã đi tới núi Thái Nhất.

Trước khi La Chinh xuống khỏi thanh kiếm, lão Anh lại dặn dò một thôi một hồi. Ban nãy bà nói sẽ chuẩn bị cho La Chinh một phần kết tinh linh hồn không phải chỉ là nói đùa, bà bảo hắn chuẩn bị đi rồi tiến vào Bỉ Ngạn nhận lấy.

Nhân vật như lão Anh có thể xem là chỉ đứng thứ hai trong Thiên Cung, nếu La Chinh còn từ chối nữa thì e là quá bất kính, vì vậy hắn chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.

Huống chi Hồn Nguyên Đại Thế Giới sắp mở ra rồi, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

***

Ở Thiên Vực Châu, một chiếc phi thuyền đen tuyền lặng yên bay giữa không trung. Thần Đồ ngồi vắt vẻo trên mạn thuyền, cặp chân thon dài lắc lư theo nhịp.

Trong tầm mắt nàng ta xuất hiện từng dãy núi uốn lượn, trên đó là vô vàn kiến trúc được xây lộn xộn không theo quy tắc nào.

Những kiến trúc này có lớn có nhỏ, cái lớn nhất cao tới mười nghìn mét, mà cái nhỏ nhất thì chỉ cỡ bàn tay, độ chênh lệch rất lớn, hiển nhiên là dùng để cung cấp cho sinh linh của các loại chủng tộc khác biệt sinh sống.

Đa số các chủng tộc trong thế giới mẹ đều giành lấy địa bàn cho riêng mình, tình trạng sống chung tập thể như này rất hiếm thấy.

“Đã đến Hắc Sơn tông…”

Thần Đồ đặt một tay lên mạn thuyền, tay còn lại thì kéo nhẹ.

“Vèo!”

Một người trong phi thuyền trực tiếp bị túm ra, va mạnh vào mạn thuyền làm phát ra tiếng “Huỵch” trầm trầm.

Tà Thần đứng dậy khỏi sàn, trên mặt là vẻ không vui: “Ông đây còn đang tu hành, lại bị ngươi cưỡng ép túm tới!”

“Ở đây có chỗ tu luyện thích hợp với ngươi hơn” Thần Đồ chỉ chỉ phía dưới.

Tà Thần thò đầu ra ngoài nhìn thoáng qua, cả vùng núi bên dưới đều bị bao phủ trong tà khí nồng nặc, hiển nhiên không phải nơi gì tốt lành cả.

“Đó là Hắc Sơn tông, là một đại tông môn tạo thành từ hơn tám trăm chủng tộc hỗn hợp lại. Ở đó cạnh tranh vô cùng tàn khốc, hơn nữa ngươi không có chỗ dựa nào để giúp đỡ ngươi cả, thậm chí ngay cả đồng tộc của ngươi – chính là Nhân tộc – ngươi cũng phải đề phòng” Thần Đồ từ tốn nói.

“Chỗ dựa?” Tà Thần khinh thường cười nói: “Ta không cần chỗ dựa, ta là chỗ dựa của chính mình!”

Thần Đồ đã quen cái thói ngông cuồng của hắn ta rồi. Lần nào thiên phú mà người này thể hiện ra cũng có thể khiến nàng ta ngạc nhiên, nhưng khi thấy một kẻ mới vào Bỉ Ngạn lại kiêu căng như thế, nàng ta cũng vẫn hơi khó chịu.

Thần Đồ bĩu môi nói: “Nói hay lắm, vậy ngươi đi xuống đi!”

“Uỳnh!”

Tà Thần cảm giác như có một trọng lượng rất nặng cột vào thân mình mà hắn ta lại không thể chống lại được, sau đó rơi vùn vụt xuống dưới từ khoảng cách cao trăm nghìn mét trên không một cách không tự chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận