Bách Luyện Thành Thần

Chương 2756: Đánh lén

La Chinh đứng trên tảng đá nhẵn bóng quan sát một hồi, thấy tổng cộng có mười tảng đá lớn đứng đầy người, trên mỗi một tảng đá đều có hai mươi ngườiSáu ngọn núi Thái Ất, Thái Thanh, Thái Hạo, mỗi ngọn núi tự chiếm cho mình một tảng đá lớn.

Tam đại kiếm phái của núi Thái Nhất chiếm ba tảng, những người đi theo Phượng Ca thì chiếm tảng đá thứ mười.

Trong hai mươi người thuộc Tâm Lưu kiếm phái, có La Chinh và Lý Tàm mới tham gia Thất Sơn Tiểu Hội lần đầu.

Cao Khải Chính nói: “Hai vị đã thành thạo sử dụng sức mạnh Bỉ Ngạn chưa?”

“Tạm được” Lý Tàm đáp.

La Chinh cũng gật đầu.

Có thể trở thành tinh nhuệ của Tâm Lưu kiếm phái thì bản thân cũng phải có thiên phú hơn người.

“Tảng đá này nặng tới một trăm thần quân, lát nữa chúng ta sẽ hợp lực nhấc nó lên, đến lúc đó mọi người phải cùng chung tay phát huy đấy” Cao Khải Chính nói.

“Hợp lực… nhấc lên?” Trên mặt Lý Tàm hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đây chính là trọng lượng một trăm thần quân đấy! Hơn nữa bề mặt còn cực kỳ nhẵn bóng, nếu mọi người chui xuống dưới tảng đá này rồi nâng nó lên thì không thành vấn đề, nhưng đứng trên bề mặt trơn tuột này…

“Cho nên mọi người phải cùng nhau hợp sức, trước hết cố định mình vào trên tảng đá, sau đó dốc hết toàn lực bay lên là được” Cao Khải Chính suy nghĩ một chút rồi bổ sung: “Nếu các ngươi có tu luyện thần đạo Lực thì càng tốt, như vậy sẽ nắm giữ sức mạnh thành thạo hơn nhiều”

“Thần đạo Lực…” La Chinh chớp mắt một cái, sau đó hỏi: “Nhấc tảng đá này lên thì có ích lợi gì?”

Nghe câu hỏi của La Chinh, Cao Khải Chính chỉ vào ngọn núi kim loại phía xa: “Thực ra quy tắc rất đơn giản, thấy đỉnh ngọn núi kia không?”

La Chinh và Lý Tàm nhìn theo, trên đỉnh núi kim loại có ba cái khay nhỏ, độ cao của ba cái khay này cũng khác nhau.

“Đặt tảng đá này lên cái khay cao nhất thì xem như thắng được hạng nhất, nếu đặt vào cái khay cao thứ hai thì đứng hạng hai…” Nói đến đây, Cao Khải Chính mới cười nói: “Ba năm trước, Mạc Nhất Kiếm vừa tiến vào Bỉ Ngạn không lâu, sức mạnh yếu kém, nhưng gần như là dựa vào một mình hắn xoay chuyển thế cục, đặt tảng đá này vào khay đầu tiên!”

La Chinh chớp mắt một cái, sau đó hỏi: “Vậy mọi người kéo theo tảng đá này rồi thi đấu tốc độ, ai lên đỉnh núi với tốc độ nhanh nhất thì thắng sao?”

“Cũng không hẳn” Cao Khải Chính lắc đầu nói: “Ngọn núi kia tổng cộng chia làm ba tầng. Chúng ta phải mang tảng đá này xông lên tầng thứ nhất, thu được một phù văn trọng lực, khi ấy trọng lượng của tảng đá này sẽ tăng lên gấp đôi. Sau đó chúng ta lại trèo lên tầng thứ hai, thu được phù văn trọng lực thứ hai, tiếp theo mới có thể lên tới đỉnh núi”

Bây giờ La Chinh đã hiểu được quy tắc. Trò chơi này cũng giống như chèo thuyền rồng vậy, mọi người đồng tâm hiệp lực lao tới đích thứ nhất rồi lại đến đích thứ hai, sau đó xông tới mục tiêu cuối cùng, vậy xem như thắng.

Nhưng trong toàn bộ quá trình này còn phải đối mặt với đợt tấn công từ các đội khác, dù sao người của các núi khác sẽ không để ngươi đạt được mục đích một cách dễ dàng như vậy.

“Đây chỉ thuần túy là thi đấu giữa sức mạnh với sức mạnh, nhưng Cao sư huynh từng nói, thứ quyết định thắng lợi là chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng?” La Chinh vẫn còn cảm thấy khó hiểu.

Dù sao lý do Cao Khải Chính muốn La Chinh tham gia Thất Sơn Tiểu Hội là vì nghe nói hắn có năng lực nhất niệm ngộ đạo, nhưng nãy giờ giải thích một lúc lâu mà hắn vẫn chưa thấy trò chơi này có chút liên quan nào tới nhất niệm ngộ đạo cả.

Cao Khải Chính khẽ mỉm cười nói: “La Chinh huynh có từng nghe nói tới ấn Ngự Kiếm?”

Ấn Ngự Kiếm của Thu Âm Hà cực kỳ nổi tiếng, bởi vì công dụng của nó quá lớn. Xét về thực lực thì Thu Âm Hà cũng không phải người mạnh nhất trong số các Thiên Tiết Độ Sứ, nhưng năng lực của tín vật Bỉ Ngạn mà ông ấy sở hữu gần như có thể nâng thực lực của cả Thiên Cung lên một cấp bậc cao hơn!

Ví dụ như Sơn Hà thành lũy tại Quan Sơn Châu, sở dĩ nơi đó kiên cố không phải chỉ dựa vào kiếm trận cực kỳ lợi hại mà mấy thanh kiếm khổng lồ kia cũng vô cùng quan trọng.

Sau khi có một ấn Ngự Kiếm, chỉ có hai điều kiện quyết định uy lực của nó, đó chính là: phẩm cấp của pháp bảo và chân ý của đạo mà người sử dụng tích chứa. Vì vậy, người sử dụng không cần quá mức lợi hại cũng có thể tạo ra lực sát thương cực lớn.

Ví dụ như “Chân Ý Kiếm Đấu” của Đạo Kiếm Cung, đây thực ra cũng là một công dụng khác của ấn Ngự Kiếm, chẳng qua không ai trong Đạo Kiếm Cung có tư cách kế thừa ấn Ngự Kiếm nên chỉ có thể dùng Tham Thiên Đại Kiếm để tôi luyện.

“Đương nhiên từng nghe nói tới” La Chinh mỉm cười nói.

Chính hắn cũng có một ấn Ngự Kiếm do chính tay Thu Âm Hà hạ xuống.

“Trên những hòn đá này cũng được bố trí mấy thứ như ấn Ngự Kiếm, nếu không muốn tảng đá này trở thành gánh nặng thì phải sử dụng một cách khôn ngoan. Cái này… lát nữa huynh sẽ biết” Cao Khải Chính nói.

Lúc này, Linh Tê và vài người trong vùng đất Kiếm Đỗng đang bay vòng vòng giữa không trung rồi đáp xuống đỉnh núi. Sau đó, giọng nói của Linh Tê vang vọng khắp sơn động rộng lớn: “Tuy các vị đều không phải mới lần đầu tham gia trò chơi này, nhưng ta vẫn phải nói rõ một vài quy tắc. Thứ nhất, một khi tảng đá dưới chân các vị được nhấc lên rồi thì không được để nó rơi xuống, rơi xuống sẽ bị loại. Thứ hai, ngoại trừ va đập hợp lý thì không được phép sử dụng thần thông công kích lẫn nhau, nếu ai ra tay lung tung thì đừng trách chúng ta không khách khí!”

Dứt lời, Linh Tê nhẹ nhàng phất tay. Từ đầu ngón tay nàng phóng ra từng sợ tơ nhỏ, lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.

Bề mặt ngọn núi kim loại hiện lên từng đường hoa văn chia ngọn núi thành ba tầng rõ rệt, ở chính giữa tầng thứ nhất và tầng thứ hai đều có ba pháp trận lơ lửng giữa không trung. Cùng lúc đó, bề mặt tảng đá dưới chân mọi người cũng hiện lên từng đường hoa văn vòng tròn, từ đó nổi lên ba phù trận.

Cao Khải Chính đứng giữa một phù trận trong đó, nói: “Các vị, trò chơi bắt đầu rồi, chúng ta phải đồng tâm hiệp lực!”

Phù trận mà hắn ta đang đứng dùng để điều khiển phương hướng của tảng đá.

La Chinh, Lý Tàm và những người khác trong Tâm Lưu kiếm phái đều phóng ra sức mạnh Bỉ Ngạn, dính chặt mình vào tảng đá.

Tảng đá nặng hơn trăm thần quân, dù mọi người hợp sức lại nâng lên nhưng vẫn khá là nặng.

“Vù…”

Tảng đá lảo đảo bay lên không trung.

Sau đó trong cơ thể Cao Khải Chính phóng ra khí tức chân ý, để chúng khuếch tán ra tạo thành liên hệ với tảng đá dưới chân. Tảng đá liền thay đổi phương hướng, tiến về phía núi nhỏ trong hang động.

Mục tiêu đầu tiên là thu được một phù văn trọng lực trong pháp trận lơ lửng tại tầng thứ nhất của ngọn núi nhỏ, đương nhiên Cao Khải Chính muốn đi trước một bước.

Nhưng ngay khi hắn ta vừa di chuyển tảng đá thì tảng đá bên phải bỗng vang lên một tràng cười lớn, một kẻ trong đó còn khiêu khích: “Có thế mà cũng đòi tiến lên, Cao Khải Chính, có phải ngươi quá ngây thơ rồi hay không!”

Người nói chuyện là Tang Hầu của Thí kiếm phái!

Ba năm trước, Tang Hầu từng chịu thiệt dưới tay Mạc Nhất Kiếm, lúc đó Thí kiếm phái vừa thu được phù văn trọng lực đầu tiên thì liền bị đánh rơi xuống mặt đất. Mối thù này, gã đã đợi thật lâu!

Trò chơi chỉ mới bắt đầu, gã đã dẫn mọi người trong Thí kiếm phái điều khiển tảng đá đánh tới, đúng là điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận