Bách Luyện Thành Thần

Chương 3616: Tiếng mèo kêu

Đám cường giả dị tộc này có thế nào cũng không ngờ được năng lượng trong Bảo Bình lại nhỏ yếu như vậy“Khí tức của năng lượng này quá yếu ớt…”

“Là khí tức của thần đạo, chẳng lẽ đây lại là một loại thần đạo!”

“Khí tức của luồng năng lượng này thực xa lạ, không thuộc bất cứ một loại nào trong ba nghìn thần đạo, nhưng lại giống…”

Năng lượng thần đạo tu đến đỉnh phong cũng chỉ có một thần quân lực, sao những dị tộc Bất Hủ cảnh này có thể coi trọng?

Bốn cường giả dị tộc này tồn tại trên Thượng Thanh Thiên đã lâu, tin tức về Bình Dịch Thiên cũng không nhạy bén. Hơn nữa Thông Thiên giáo chủ cũng chưa từng để lộ những chuyện về Tà Thần.

“Đây đúng là năng lượng của thần đạo” Thông Thiên giáo chủ nói.

Bốn quả cầu màu đỏ đồng loạt chuyển động, chúng đưa mắt trao đổi với nhau, đối diện nhìn nhau.

Bỏ ra cái giá lớn như vậy để đánh hạ đài Bảo Bình, nhưng lại chỉ vì một năng lượng thần đạo?

Giáo chủ có bị điên không vậy? Trong lòng chúng nó đều nghĩ như vậy.

Nhưng Thông Thiên giáo chủ trước nay vẫn luôn liệu sự như thần, lãnh đạo chúng nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, đáng lẽ tuyệt đối không làm chuyện vô vị như vậy mới đúng.

“Năng lượng thần đạo có tác dụng gì?” Phan Thần hỏi.

“Phan Thần ngươi là chủng tộc Bỉ Ngạn, chưa từng tới Hỗn Độn. Du Cẩu, ngươi nói cho hắn biết năng lượng thần đạo có ích lợi gì” Thông Thiên giáo chủ nói.

Tộc Nại Phan mà Phan Thần đại diện là chủng tộc Bỉ Ngạn, nhưng Cứu tộc của Du Cẩu lại là văn minh cấp chúa tể trong Hỗn Độn.

Đột nhiên bị điểm danh, vẻ mặt Du Cẩu cũng ngơ ngác: “Năng, năng lượng thần đạo có thể giúp sinh linh tu tới Đại Viên Mãn, sau đó tiến vào Bỉ Ngạn, tu thành Bỉ Ngạn cảnh…”

Nghe xong câu trả lời của Du Cẩu, Phan Thần, Thiên Sát và Ngư Linh Vương đều nở nụ cười. Trong mắt bọn họ, một Bỉ Ngạn cảnh nhỏ nhoi không đáng để nhắc tới.

Sắc mặt của Thông Thiên giáo chủ hơi tái xanh, ngoảnh đầu lại hỏi: “Chích tộc các ngươi không tu luyện năng lượng dung đạo?”

“Năng lượng dung đạo? Đó chẳng phải là phí thời gian sao?” Du Cẩu nói. Trong mắt gã, tu luyện năng lượng dung đạo còn lâu mới có lợi bằng tiến vào Bỉ Ngạn, thực tế thì phần lớn Bỉ Ngạn cảnh cũng nghĩ như vậy.

Vẻ mặt Thông Thiên giáo chủ bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Lý do năng lượng dung đạo không mạnh là vì vẫn luôn tồn tại thiếu sót, phải biết rằng Lục Đại Chân Lý đều được sinh ra từ năng lượng dung đạo, mà năng lượng dung đạo đầy đủ lại vô cùng mạnh mẽ”

Phan Thần, Ngư Linh Vương và Thiên Sát vẫn tỏ vẻ không hiểu, dù sao cũng là sinh linh ra đời tại Bình Dịch Thiên, bọn họ gần như không được tiếp xúc với khái niệm “thần đạo” này.

Sắc mặt Du Cẩu lại dần dần trở nên thận trọng.

Năm xưa tại Hỗn Độn, Du Cẩu cũng chưa từng tu luyện năng lượng dung đạo, nhưng người huynh đệ đã bỏ mạng của gã lại cực kỳ si mê năng lượng dung đạo, từng hao phí rất nhiều thời gian cho nó, nhưng cuối cùng hiệu quả cũng không tốt.

Sau đó vị huynh đệ này từng nói với Du Cẩu rằng bản chất của năng lượng dung đạo vô cùng nghịch thiên, nhưng dung hợp năng lượng dung đạo cực kỳ khó khăn, quan trọng nhất là năng lượng này cũng không đầy đủ mà có chỗ thiếu hụt…

Lúc ấy Du Cẩu không xem lời nói của vị huynh đệ này là chuyện gì lớn lao, chỉ nghĩ hắn ta tu luyện năng lượng dung đạo thất bại, nói vậy để vớt vát một chút mặt mũi mà thôi. Thông Thiên giáo chủ nói một hồi khiến gã đột nhiên nhớ lại.

“Năng lượng dung đạo hoàn chỉnh có lẽ vô cùng đáng sợ…” Du Cẩu nói.

Một nụ cười hiện lên trên gương mặt nghiêm túc của Thông Thiên giáo chủ: “Đây chính là lý do vì sao mà ta phải tấn công đài Bảo Bình”

Sau đó Thông Thiên giáo chủ lấy ra một cái bình miệng cá nho nhỏ, hướng về phía năng lượng màu vàng nhạt giữa không trung và nói: “Thu!”

“Vù…”

Bình miệng cá phát ra một luồng lực hút.

Luồng năng lượng màu vàng nhạt lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, bị giam cầm trong Bảo Bình suốt mấy kỷ nguyên Hỗn Độn, thậm chí nó đã có một chút linh tính, muốn giãy giụa thoát khỏi luồng sức hút kia.

Nhưng thân thể nó thật sự quá yếu, còn chưa có một chút cơ hội đấu tranh nào đã bị hút vào trong bình miệng cá.

Đúng lúc này, mọi người đột nhiên nghe được một tiếng mèo kêu.

“Meo…”

Tiếng mèo kêu rất khẽ, như tiếng mèo con vừa mới sinh.

Âm thanh truyền đến từ nơi rất xa xôi, nhưng lại chui vào sâu trong màng nhĩ mỗi người ở đây một cách rõ ràng.

“Sao lại có mèo…” Bích Tiêu hỏi.

Nàng ta vừa ném một thi thể Bác Bì Cự Nhân xuống sông Thần, nhưng thi thể của người khổng lồ cũng không thể nào át đi tiếng mèo kêu.

Đa Bảo đạo nhân nhạy bén hơn Bích Tiêu rất nhiều, thần thức của hắn ta đột nhiên triển khai bao phủ khắp đài Thanh Thiên, sau đó xoay người lao về phía Bắc.

Thông Thiên giáo chủ lấy ra một chiếc nút bình bằng gỗ, trên khúc gỗ này điêu khắc ký hiệu tao nhã. Sau khi dùng nút bình nắp kín bình miệng cá, đầu ngón tay y chạm nhẹ vào ký hiệu một cái.

“Ù…”

Ký hiệu trên miệng bình lóe lên, bịt kín bình miệng cá.

Lúc này Thông Thiên giáo chủ mới ngẩng đầu mỉm cười và nói với hư không: “Hỏi ngươi một vấn đề”

Y quơ quơ bình miệng cá trong tay, chiếc bình miệng cá này có một đặc điểm, nó sẽ căn cứ vào vật được chứa để thay đổi màu sắc, bình sứ vốn màu trắng nhã nhặn bỗng biến thành màu vàng tươi.

“Năng lượng thần đạo đã rút ra, vì sao lại không lập tức hủy diệt?” Thông Thiên giáo chủ hỏi.

“Meo…”

Tiếng mèo kêu lại truyền tới.

“Có lẽ chân tướng chỉ có một” Thông Thiên giáo chủ tự hỏi tự đáp: “Năng lượng của toàn bộ Hỗn Độn là không thể khuyết thiếu, các ngươi tiêu diệt năng lượng thần đạo này thì nó sẽ sinh ra ở một nơi khác trong Hỗn Độn, phỏng đoán của ta có đúng không?”

“Meo…”

Tiếng mèo kêu càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng. Trong âm thanh này như mang theo một luồng ma lực đáng sợ, lúc âm thanh kéo dài đến cuối cùng thì tất cả những người nghe được đều sẽ có cảm giác như bị mèo cào, một cơn đau tê dại truyền tới.

“A!”

Bích Tiêu kêu lên một tiếng chói tai, đưa tay che tai, vẻ mặt đau đớn.

Đa Bảo đạo nhân thấy thế, trở tay lấy ra một chiếc chuông nhỏ lấp lánh ánh vàng.

Đa Bảo đạo nhân này cực thích sưu tầm bảo vật, trên người lúc nào cũng mang theo mấy ngàn món bảo vật.

Hắn ta nhẹ nhàng ném ra, chuông nhỏ hóa thành một chiếc chuông vàng to lớn, bao phủ hắn ta và sư muội Bích Tiêu vào bên trong, đồng thời không ngừng phát ra tiếng chuông ngân vang vọng. Có tiếng chuông nhiễu loạn, cảm giác đau đớn của hai người đã giảm đi phần nào.

Đối mặt tiếng kêu ngày càng chói tai, các cường giả dị tộc như Phan Thần, Ngư Linh Vương cũng tự động sử dụng phương pháp riêng để bảo vệ lỗ tai của mình.

Duy chỉ có Thông Thiên giáo chủ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Bắc.

Một con mèo to lớn chầm chậm chui ra từ rìa bên ngoài của đài Bảo Bình, trên đầu con mèo này được khảm một quả cầu màu trắng, trong quả cầu là rất nhiều con mắt. Những con mắt này không phải cảnh tượng hư vô mà là con mắt chân thật, đằng sau mỗi một con mắt đều có những mạch máu phức tạp nối liền lẫn nhau, giống như một chùm nho.

Đó chính là Mục Linh của văn minh Nguyên Linh.

Ngay sau đó là âm thanh của Mục Linh phát ra từ trong cơ thể nó.

“Ngươi cho rằng ngươi lấy được thứ không nên lấy mà còn có thể rời khỏi đây? Chẳng lẽ đài Bảo Bình không phải là một cái bẫy, như năm xưa ta đã dụ bắt đám Nhân tộc? Thích kết quả như vậy à?”

Mục Linh nói xong mấy câu đó, sắc mặt Phan Thần, Ngư Linh Vương, Thiên Sát và Du Cẩu lập tức mất bình tĩnh, chỉ có Thông Thiên giáo chủ là vẫn bình tĩnh như thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận