Bách Luyện Thành Thần

Chương 2565: Thả đi

Sau khi đánh chết Đại Thực Yêu Hoa, bão cát hàng trăm dặm xung quanh cũng biến mấtLa Chinh đưa mắt nhìn ra xa, bên ngoài trăm dặm vẫn cát bụi cuồn cuộn như trước…

“Xem ra trong hoang mạc Xích Dương, Hoán Vụ Tôn Giả này không chỉ có một mà tồn tại khắp nơi trên mặt đất. Hoán Vụ Tôn Giả này chỉ có ảnh hưởng trong phạm vi một trăm dặm mà thôi, nếu mình tiếp tục đi về phía trước, sợ rằng sẽ rơi vào ảo ảnh không gian của những Hoán Vụ Tôn Giả khác…”

La Chinh vừa nói vừa nhìn ống sáo trên mặt đất. Hắn giơ tay ra cầm lấy nó từ xa, ống sáo xoay một vòng trên mặt đất rồi nằm gọn trong tay hắn: “Cây sáo bảo vệ gì đó chắc cũng là do nàng ta bịa ra, nhưng cây sáo này quả thực có thể phá vỡ không gian huyễn trận của Hoán Vụ Tôn Giả, có lẽ cũng là công cụ Sa dân dùng để lừa chân thần. Chỉ có điều, mình muốn thoát ra khỏi sa mạc này thì chỉ có thể dựa vào nó”

La Chinh vừa dứt lời, giọng nói của 9527 bỗng truyền tới: “Phân tích hoàn toàn chính xác, ha ha, xem ra chút rắc rối này vẫn không làm khó được ngươi”

Nghe 9527 nói, La Chinh khẽ chau mày: “Ngươi đã biết ngay từ đầu?”

“Đương nhiên, Hoán Vụ Tôn Giả gì đó vốn tên là Đại Thực Yêu Hoa, chỉ là một loại cây thành tinh mà thôi. Chẳng qua ảo ảnh không gian của nó thực sự có chỗ độc đáo” 9527 nói.

“Vậy sao ngươi không sớm nói cho ta?” La Chinh hỏi.

9527 tiếp tục cười ha hả: “Chỉ là muốn để ngươi cảm nhận một chút ác ý của thế giới mẹ mà thôi. Nơi này không thể so với Thần vực, hoàn cảnh ở thế giới mẹ tàn khốc ác liệt hơn, những chuyện nguy hiểm như vậy nơi nào cũng có”

La Chinh im lặng hồi lâu, cuối cùng hắn liếc mắt một cái và thốt ra hai chữ: “Ấu trĩ!”

Nhưng có một điều 9527 nói rất đúng, Thần vực dù sao cũng là thế giới Xi Vưu xây dựng cho Cửu Lê, cho nên những nơi nguy hiểm nhất Thần vực đều tập trung trong cấm địa. Những uy hiếp bên ngoài cấm địa cũng không lớn, gần như không có hung vật nào tồn tại.

Thế giới mẹ tàn khốc hơn Thần vực rất nhiều, nơi này không có cấm địa, nhưng khắp nơi đều là cấm địa.

Vừa rồi tuy La Chinh bị đám Sa dân ở đây dẫn đi vòng vòng, nhưng trong lúc trò chuyện vẫn tìm hiểu được đôi chút về hoang mạc Xích Dương. Lời của Ma Địch nửa thật nửa giả, nhưng phương hướng định ra chắc là chính xác.

Sau khi xác định phương hướng, La Chinh bèn cầm theo cây sáo bay về phương Bắc.

Chỉ chốc lát sau, hắn lại lần nữa chui vào bão cát, đồng thời xác định được rằng mình lại rơi vào ảo ảnh không gian. Ảo ảnh không gian này chắc là do một cây Đại Thực Yêu Hoa khác bố trí.

La Chinh đặt ống sáo bên mép thổi nhẹ, tiếng sáo du dương truyền ra, cát vàng cuốn tới lập tức tách sang hai bên.

Quả thực ống sáo này có thể dễ dàng phá vỡ huyễn trận không gian. Nói cách khác, vì khiến Sa dân chủ động giúp mình dẫn con mồi tới, Đại Thực Yêu Hoa sẽ nhượng bộ tiếng sáo này, đây là một ký kết ngầm giữa Sa dân và Đại Thực Yêu Hoa.

La Chinh cũng có thể trực tiếp tìm ra Đại Thực Yêu Hoa trong ảo ảnh không gian này và bóp nát nó, nhưng không biết trong hoang mạc Xích Dương này có bao nhiêu Đại Thực Yêu Hoa, hắn cũng không có quá nhiều thời gian để diệt trừ từng cây một.

Ngay khi La Chinh thổi sáo, hắn chợt thấy một cô gái áo đen nằm trên một cồn cát xa xa.

La Chinh tới gần mới phát hiện chân nàng ta bị thương.

Có lẽ cô gái áo đen cũng cảm nhận được sự tồn tại của La Chinh, đôi mắt mê người đằng sau hàng mi dày ngước lên nhìn, đôi môi khẽ mở,. Nàng ta đang định cầu cứu thì phát hiện ra cây sáo trong tay La Chinh, đột nhiên biến sắc.

La Chinh nhìn chằm chằm cô gái áo đen, cười nhạt, trong tay ngưng tụ đạo uẩn Huyền Lôi. Một tia sét bắt đầu nổi lên.

Cô gái áo đen thấy thế thì mặt mày tái nhợt, vội bò dậy từ trên cồn cát rồi vừa lăn vừa bỏ chạy…

Cô gái nọ hiển nhiên cũng là một Sa dân, nằm ở đây là để lừa gạt chân thần lạc đường. Sau khi thấy La Chinh thu được cây sáo, nàng ta lập tức hiểu được người này không đời nào là con mồi của mình.

La Chinh cũng không đuổi theo nàng ta, hắn vẫn tiếp tục thổi sáo, xé gió mà đi.

Hắn cứ thế tiến thẳng về hướng Bắc, dọc đường còn bắt gặp mười mấy nhóm Sa dân. Thủ đoạn lừa người của họ cơ bản đều như nhau, hoặc là kết bè kết đội thành dân chạy nạn, hoặc là một cô gái xinh đẹp không có ai đi cùng.

La Chinh bay giữa bão cát suốt ba bốn canh giờ, cuối cùng cũng thấy được một vệt xanh trong sa mạc mờ mịt. Một vài bụi cây xanh tươi thấp bé điểm xuyết giữa sa mạc.

Hắn tiếp tục đi về hướng Bắc, bụi cây màu xanh càng lúc càng nhiều. Sau khi vượt qua một con sông trong vắt, hoang mạc Xích Dương cũng kết thúc tại đây. Bên kia dòng sông là một mảnh đất nâu, xa xa có một tòa thành sừng sững.

“Đó hẳn là Thiên Dung thành mà Minh Vi đã nói” La Chinh đứng giữa không trung nhìn ra xa.

Hắn cũng không lập tức tiến vào Thiên Dung thành mà tìm một nơi kín đáo triển khai một huyễn trận, sau đó ngồi xếp bằng, biến ra một hóa thân tiến vào thế giới trong cơ thể.

Hắn vốn đã hứa với Tà Thần, sau khi tiến vào thế giới mẹ sẽ lập tức thả hắn ta ra ngoài, nhưng vừa tới nơi thì hắn đã rơi vào hoang mạc Xích Dương, đương nhiên không thể ném Tà Thần vào một nơi như thế.

Mấy ngày nay Tà Thần cũng không chịu an phận, hắn ta sợ La Chinh lại cố ý “quên” mình.

Sau khi tu thành chân thần đại viên mãn, năng lượng dung đạo trước đây của Tà Thần cần phải tu lại từ đầu, bởi vì đạo uẩn hắn ta dung hợp lúc trước cũng không phải viên mãn.

Tuy cần dung đạo một lần nữa, nhưng trình tự dung hợp thần đạo vẫn không đổi. Tốc độ Tà Thần dung đạo lại từ đầu không chậm, nhưng có lẽ vì tâm thần không yên, hy vọng mình có thể sớm ngày rời khỏi thế giới này, hoặc cũng có thể là hắn ta cố ý, nên trong quá trình dung đạo thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Năng lượng dung đạo cấp viên mãn nổ tung mang đến uy lực không hề tầm thường. Tuy trên đại lục hoang vu không có một bóng người, nhưng một đại lục đang yên đang lành cũng bị hắn ta nổ thành nhiều mảnh.

Ngay khi La Chinh hiện ra trước mặt, ánh mắt Tà Thần bỗng sáng bừng lên. Hắn ta đứng bật dậy, nhìn chằm chằm La Chinh và nói: “Ta, ta có thể ra ngoài rồi?”

La Chinh nhìn dáng vẻ gấp gáp của Tà Thần, cười nhạt một tiếng: “Nếu không thả ngươi ra ngoài, sợ rằng ngươi sẽ phá hủy cả thế giới này mất!”

Tà Thần cười ngượng ngùng.

“Không chào từ biệt người nhà của ngươi sao?” La Chinh hỏi.

“Không cần” Tà Thần lắc đầu chắc nịch.

“Vậy được rồi, ngươi thả lỏng đi” La Chinh nói rồi đưa tay đẩy về phía Tà Thần.

Tà Thần cảm giác được một luồng sức mạnh vô hình đang bóp lấy mình. Dưới sự dẫn dắt của sức mạnh này, hắn ta cảm thấy mình không ngừng bay lên cao, cao hơn nữa…

Hắn ta lướt qua trời xanh mây trắng, lại lướt qua Cửu Tinh, bay về nơi cực cao trên thế giới này.

Không lâu sau, Tà Thần chỉ cảm thấy thế giới xung quanh mình quay cuồng, người đã ngã xuống đất. Một thế giới mới hiện ra trước mắt hắn ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận