Bách Luyện Thành Thần

Chương 3139: Tuần hoàn

Cây thương cắt ngang qua bóng đêm, phát ra một tiếng rít chói tai“Vù…”

Gần như không kịp phòng bị, cây thương đã cắm ngay trên trán Thiên Chủ.

Uy lực của cây thương phóng tới không hề yếu, nếu có thể đâm xuyên qua thì hôm nay đầu của Thiên Chủ nhất định vỡ nát. Nhưng cuối cùng cảnh tượng đó vẫn không xuất hiện, một cây thương với uy lực không tầm thường nhưng ngay cả lớp da của Thiên Chủ cũng không đâm xuyên được, chỉ có một phần mũi thương đâm vào.

“Vù!”

La Chinh lơ lửng trên không trung, một móng vuốt khác của Thiên Chủ vươn thẳng về phía hắn, “bộp” một tiếng, vồ lên người hắn.

“Ầm!”

Trúng một đòn này, La Chinh bị đập thẳng vào trong đầm lầy.

Phượng Ca biến sắc, vội tiến lên xem xét, nhưng nàng còn chưa cất bước thì một móng vuốt khác của Thiên Chủ đã nhằm vào hông nàng mà đập tới. Thiên Chủ đột nhiên lên tiếng: “Ta sống bao nhiêu năm trong Thập Tứ Trọng Thiên, tất cả sinh linh nơi này đều đã bị ta nếm thử, ngon nhất vẫn là trùng Ám Phỉ, nhưng mà có lẽ hương vị của ngươi cũng sẽ không tệ…”

“Vù!”

Móng vuốt của nó đột nhiên muốn vồ lấy Phượng Ca.

Phản ứng của Phượng Ca cực kỳ nhạy bén. Thấy móng vuốt sắc bén vồ tới, nàng tức khắc bật người ra sau, nhảy ra ngoài.

“Vù vù…”

Móng vuốt sắc bén của Thiên Chủ theo sát tới, tiếp tục vồ lấy Phượng Ca, mà Phượng Ca vẫn tiếp tục di chuyển linh hoạt, liên tục lùi về sau, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển như chuồn chuồn lướt nước giữa đầm lầy. Nhưng quá trình lùi lại cũng vô cùng mạo hiểm.

Sau khi Phượng Ca trở thành Thuần Khiết Giả, dựa vào thực lực của thân thể này mà đạt được tiến bộ vượt bậc, lúc ở Thập Tam Trọng Thiên, nàng dễ dàng bộc phát ra hơn ba nghìn thần quân lực, có thể nói thực lực vượt xa La Chinh.

Hiện tại vào Thập Tứ Trọng Thiên, thân thể của nàng vẫn cường đại như trước, nhưng bây giờ thứ mà nàng phải đối mặt chính là Thiên Chủ đã tồn tại vô số năm tháng trong Thập Tứ Trọng Thiên, tất nhiên chênh lệch cũng bộc lộ rõ ràng.

“Rầm!”

“Vù!”

“Soạt!”

Trong lúc lùi về phía sau, thân thể Phượng Ca cũng không ngừng vặn vẹo, cách móng vuốt của Thiên Chủ chỉ trong gang tấc.

“Ta xem ngươi có thể lùi đến khi nào?”

Trong mắt Thiên Chủ hiện lên vẻ hưng phấn. Thân là chúa tể của Thập Tứ Trọng Thiên, nó đã đứng trên tầng này quá lâu rồi. Khắp Thập Tứ Trọng Thiên, dường như không có gì đáng để nó để ý, đáng để nó ra tay…

Hiện tại rốt cuộc cũng gặp được một tồn tại không tầm thường, đương nhiên Thiên Chủ vô cùng phấn khích.

Thân thể nó lao về phía trước, một chân trước khác cũng gia nhập cuộc chiến, hai móng vuốt luân phiên thay đổi, vuốt nhọn sắc bén để lại những đường cắt rực sỡ sắc màu trong bóng đêm.

Phượng Ca cắn chặt hàm răng, tránh trái tránh phải giữa những đường cắt.

“Soạt…”

Một móng vuốt xẹt qua ngực Phượng Ca, dưới xương quai xanh của nàng tức khắc xuất hiện một vết máu sâu tới mức thấy được cả xương.

Đồng tử Phượng Ca co chặt lại, định tránh sang một hướng khác, nhưng Thiên Chủ đã đoán được phương hướng của nàng, giành trước một bước, nhanh chóng vồ tới.

“Tiêu rồi…”

Phượng Ca giật mình trong lòng, đột nhiên ý thức được nếu bị móng vuốt này vồ trúng, sợ rằng hành trình Bỉ Ngạn của nàng cũng kết thúc.

Không biết vì sao, cho dù đối mặt cái chết, trong lòng nàng cũng không có gì tiếc nuối. Trong khoảng thời gian từ Thập Tam Trọng Thiên tới Thập Tứ Trọng Thiên, nàng đã một lần nữa nhìn nhận lại bản thân mình.

Nhưng nếu nàng chết, La Chinh…

Suy nghĩ này còn chưa hiện lên trong đầu một cách rõ ràng thì nàng chợt nhìn thấy móng vuốt dừng lại trước người mình một khoảng không xa, không hề tiến thêm một tấc nào nữa.

Phượng Ca trừng mắt nhìn, cảm thấy hơi kỳ quái.

Móng vuốt của Thiên Chủ chẳng những không tiến lên mà còn chậm rãi lùi lại, mà trên gương mặt thằn lằn khổng lồ kia lại hiện lên vẻ tức giận cực kỳ. Trong lúc lùi lại từng tấc, Thiên Chủ còn phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.

Lúc này Phượng Ca mới chú ý tới La Chinh đang cầm chặt đuôi Thiên Chủ, dùng sức lôi ra phía sau!

“Nhân loại đáng chết…”

Thiên Chủ rít gào một tiếng, từ bỏ đuổi giết Phượng Ca, xoay người lao thẳng về phía La Chinh.

“Ầm!”

Bùn lầy văng tung tóe, La Chinh đã bị Thiên Chủ đập xuống dưới.

“Ca!”

“La Chinh…”

La Yên trên lưng “thằn lằn lớn” hét lên một tiếng, nhưng hiện tại nàng không làm được gì, chỉ có thể lo lắng một cách bất lực.

Phượng Ca vốn đang liên tục lùi về sau chợt nhìn thấy cảnh này, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ tàn bạo. Đôi chân dài đạp lên bùn đất, toàn thân lao về phía Thiên Chủ theo quỹ đạo hình vòng cung.

Nhưng Phượng Ca còn chưa tới gần thì đuôi của Thiên Chủ đã quẫy ra một đường hình rẻ quạt giữa không trung.

“Soạt!”

Phần đuôi vung nhẹ một cái, sức mạnh ẩn chứa bên trong phải lên tới bốn ngàn thần quân.

Liên tiếp bị quất trúng, Phượng Ca chỉ đau đớn kêu lên một tiếng, một mùi tanh ngọt trào lên tận cổ họng, thân thể lăn xuống đầm lầy, toàn thân bủn rủn, nhất thời không thể động đậy.

Thiên Chủ không để ý tới Phượng Ca, chỉ liên tục tấn công La Chinh.

Dưới tình cảnh này, La Chinh gần như không có không gian để né tránh, chỉ có thể nằm xuống mặt đất, dùng hai tay chống đỡ.

“Ầm!”

Đòn đánh đầu tiên giáng xuống, ánh sáng trong cơ thể La Chinh tức khắc trào lên sôi sục, giúp hắn chịu đựng sức mạnh của Thiên Chủ. Nhưng sức mạnh của Thiên Chủ quá lớn, Hồn Nguyên Chi Linh gánh chịu sức mạnh của nó đã có dấu hiệu mệt mỏi!

“Ù…”

Cùng lúc đó, ánh sáng vàng trong cơ thể La Chinh cũng bùng lên, đó chính là chân ý của đạo không ai biết tên, chân ý của đạo này nhanh chóng gột rửa Hồn Nguyên Chi Linh, khiến Hồn Nguyên Chi Linh khôi phục như lúc ban đầu.

Trong đôi mắt khổng lồ của Thiên Chủ hiện lên ánh nhìn quái dị. Nó chưa từng rời khỏi Thập Tứ Trọng Thiên, đương nhiên chưa từng thấy mấy thứ như “Hồn Nguyên Chi Linh”, chỉ cho rằng thân thể của La Chinh kiên cố. Nhưng có kiên cố hơn nữa thì cũng phải có giới hạn!

Thiên Chủ không bỏ cuộc, giáng đòn thứ hai về phía La Chinh.

“Ầm!”

La Chinh vừa mới bị chân ý của đạo gột rửa Hồn Nguyên Chi Linh, lại một lần nữa rơi vào tình trạng mệt mỏi, nhưng trong lúc bị tấn công, chân ý của đạo lại khiến Hồn Nguyên Chi Linh nhanh chóng khôi phục…

Bị Thiên Chủ tấn công hai lần liên tiếp, La Chinh chẳng những không chút sứt mẻ mà Hồn Nguyên Chi Linh vẫn cứ bừng bừng sức sống, điều này khiến trên mặt hắn hiện rõ vẻ vui mừng.

Dạo gần đây khi La Chinh rèn luyện Hồn Nguyên Chi Linh trong thân thể, trong lòng còn có một suy đoán. Khi Hồn Nguyên Chi Linh cường đại đến một mức độ nhất định, chân ý của đạo và Hồn Nguyên Chi Linh trong thân thể sẽ hình thành một vòng tuần hoàn, giúp trì hoãn tốc độ mệt nhọc của Hồn Nguyên Chi Linh. Cho nên Hồn Nguyên Chi Linh của La Chinh mới có thể gánh chịu tấn công hơn người khác gấp mười, hai mươi lần…

Nếu Hồn Nguyên Chi Linh tiếp tục cường đại thì sao? Chân ý của đạo hóa thành từ đòn đánh La Chinh phải gánh chịu hoàn toàn có thể khôi phục Hồn Nguyên Chi Linh như lúc ban đầu, chỉ cần không bị giết chết chỉ bằng một đòn, thân thể La Chinh sẽ gần như bất tử bất diệt!

Tình huống hiện tại chính là như vậy. Sức mạnh của Thiên Chủ này quả thực rất mạnh, nhưng không thể hủy diệt Hồn Nguyên Chi Linh chỉ trong một đòn tấn công, điều này có nghĩa rằng Hồn Nguyên Chi Linh sẽ không bao giờ rơi vào tình trạng mệt nhọc.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Cứ mỗi một lần tấn công, vẻ không thể tin nổi trong mắt Thiên Chủ lại tăng thêm một phần. Nó chưa bao giờ gặp phải chuyện nào kỳ lạ như vậy, thậm chí nó còn tự mình hoài nghi rốt cuộc sức mạnh của nó quá yếu hay là thằng nhóc này quá rắn chắc?
Bạn cần đăng nhập để bình luận