Bách Luyện Thành Thần

Chương 3837: Gặp mặt

Khương Tử Nha hơi khó hiểu: “Rất nhiều chuyện? Chuyện gì?Bởi vì nói ra thì dài, La Niệm phải ngẫm nghĩ một hồi rồi mới bắt đầu kể: “Cha ta dẫn theo các anh kiệt Nhân tộc tiến lên Ngọc Thanh Thiên”

Nghe vậy, sắc mặt Khương Tử Nha lập tức thay đổi: “Bọn họ triển khai tấn công văn minh Nguyên Linh?”

“Không, là tồn tại còn mạnh hơn cả văn minh Nguyên Linh…” La Niệm hiểu được đại khái chuyện xảy ra trong Tam Thanh Thiên, lúc này bèn kể lại những gì mình biết cho Khương Tử Nha nghe.

“Con nói sư phụ… sư phụ bỏ mình rồi?”

Khương Tử Nha đau lòng hỏi.

“Vâng, nghe nói Nguyên Thủy Thiên Tôn và các tiền bối đã thật sự bỏ mình, nhưng vẫn giữ lại một phân hồn” La Niệm đáp.

“Vậy… con thế này là thế nào?” Khương Tử Nha đánh giá La Niệm.

Thân thể La Niệm to ra gấp mấy lần, nhìn như một người khổng lồ, luồng khí tức vừa cường đại vừa thần bí mà cậu phát ra khiến Khương Tử Nha sinh lòng sợ hãi, kiến thức uyên bác như ông cũng khó mà tưởng tượng được La Niệm đã trải qua những gì.

“Chuyện này có liên quan đến nhiệm vụ mà Nhân Linh Vương giao phó, ông ấy bảo ta đến Thâm Không…” La Niệm kể lại chuyện mình thăm dò Thánh trụ, tiến vào Thâm Không lấy được Thiên Hoàn Trượng.

Sau khi biết được chân tướng mọi chuyện, nỗi đau đớn trong lòng Khương Tử Nha vơi đi phần nào, đồng thời cũng ý thức được cây gậy gỗ trong tay La Niệm là một món thần vật lợi hại.

“Nếu con đã nói Thiên Hoàn Trượng này không gì không làm được, vậy có thể khiến ta trở thành sinh linh thế giới Huyền Lượng hay không?” Khương Tử Nha hỏi.

Nghiên cứu về thế giới Huyền Lượng lâu như vậy, Khương Tử Nha muốn nhìn rõ thế giới này một lần.

“Cái này… Để ta thử xem, có lẽ Thiên Hoàn Trượng có thể giúp người tiến hành Hồn Cách Chuyển Sinh…” Tháp Liệt Duy có thể phóng thích Hồn Cách Chuyển Sinh, có lẽ Thiên Hoàn Trượng cũng làm được.

“Hồn Cách Chuyển Sinh là gì?” Khương Tử Nha hỏi.

Trên mặt La Niệm hiện lên ý cười: “Người sẽ biết ngay thôi…” Cậu đã cảm giác được sức mạnh của mình đang bị Thiên Hoàn Trượng rút đi.

“Soạt!”

Sau đó, Thiên Hoàn Trượng phóng ra một luồng sức mạnh vô hình bao phủ quanh Khương Tử Nha.

Ngay sau đó, Khương Tử Nha bỗng cảm nhận được mỗi một tấc trên người mình đều đang đau đớn kịch liệt, cảm giác đau đớn này lan ra vô tận giống như ảo giác, gần như vượt qua phạm vi chịu đựng của ông.

Thật ra La Niệm hơi lo Khương Tử Nha chịu không nổi, dù sao Hồn Cách Chuyển Sinh cũng có nguy hiểm nhất định.

Chẳng qua nghĩ lại thì tuy Khương Tử Nha là sinh linh thế giới ngăn thứ ba, nhưng những chủng tộc hoang dã trong Thâm Không hoàn toàn không thể sánh được với ông, có lẽ Hồn Cách Chuyển Sinh vượt một cấp sẽ không quá khó đối với ông.

Cơn đau kéo dài một khoảng thời gian, Khương Tử Nha chậm rãi mở mắt ra. Bởi vì ở trong thế giới thứ cấp, ông vẫn chưa nhận ra trước mặt có cái gì khác biệt.

“Đây rốt cuộc là cái gì… Vì sao lại thi hành tra tấn phi nhân tính này lên người ta?” Khương Tử Nha suy yếu hỏi.

“Tiền bối đi theo ta” La Niệm khẽ cười.

Thấy La Niệm đi ra ngoài thế giới thứ cấp, ông nhặt dây thừng trên mặt đất lên, ông sợ mình bị lạc trong thế giới Huyền Lượng.

Ngay khi ông cầm dây thừng bước vào thế giới Huyền Lượng, những đốm sáng xa gần đã biến mất, thay vào đó là một thế giới rộng lớn, thoáng đãng, hoàn chỉnh.

“Đây, đây, Hồn Cách Chuyển Sinh mà con nói chính là…”

“Là để giúp người trở thành sinh linh thế giới Huyền Lượng. Nếu linh hồn của người đủ cường đại, thậm chí còn có thể trở thành sinh linh Thâm Không…”

Hiện tại tâm trạng của Khương Tử Nha muốn bao nhiêu kích động có bấy nhiêu kích động. Dù sao đây cũng là thế giới mà ông đã nghiên cứu vô số kỷ nguyên, cuối cùng ông cũng có thể đi lại bình thường trong đó, ông chạy nhảy khắp nơi giống như một đứa trẻ mới học đi.

Nếu có đủ thời gian, Khương Tử Nha bằng lòng ở mãi trong thế giới Huyền Lượng.

Nhưng theo lời của La Niệm, tình hình tại thế giới hỗn độn đang vô cùng nguy cấp, bọn họ không thể lãng phí thời gian tại thế giới Huyền Lượng.



Tại thế giới hỗn độn, trong Lê Sơn, Phượng Nữ tộc Kim Ô đang buồn tẻ nhìn lên bầu trời màu máu xa xôi.

Từ sau khi nàng ta chỉ huy tên mập Ba Phàm chiếm lĩnh Ngọc Thắng Thiên, nàng ta rất hiếm khi rời khỏi Bỉ Ngạn.

Cai quản Ngọc Thắng Thiên là một chuyện vô cùng thú vị, dù sao nàng ta cũng là bá chủ một phương tại Ngọc Thắng Thiên, không ai dám ngỗ nghịch nàng, điều này khiến Phượng Nữ tìm lại được cảm giác khi còn là chủ nhân Phượng Sào.

Nàng ta chưa từng nghĩ đại nạn sẽ đột ngột buông xuống, những quả cầu năng lượng hủy diệt đó có thể nuốt chửng tất cả.

Phượng Nữ có thể rời khỏi Bỉ Ngạn lánh nạn, nhưng Ba Phàm không đi được, sinh linh thế giới ngăn thứ tư hình thể khổng lồ này chỉ có thể trơ mắt nhìn quả cầu năng lượng ập xuống.

Sau đó không lâu, Phượng Nữ quay về Ngọc Thắng Thiên, trước mắt xuất hiện một lỗ hổng to lớn, cả Ngọc Thắng Thiên đã bị nuốt chửng hơn phân nửa, ngay cả trung tâm Thiên Chấp cũng bị hủy diệt.

Từ đó Bỉ Ngạn không phải là nơi có thể ở lại được nữa, Phượng Nữ chỉ có thể về Lê Sơn, chán chường nhìn vùng đất sơ khai nhanh chóng mở rộng, lớn mạnh…

Tốc độ mở rộng của vùng đất sơ khai gần như vượt qua dự đoán của tất cả mọi người, ngay cả La Chinh cũng không lường trước được.

Thể tích của vùng đất sơ khai càng lớn thì tốc độ cắn nuốt đầu lâu càng nhanh, tốc độ mở rộng càng tăng trưởng tới cấp số nhân.

Đối với vùng đất sơ khai, Lê Sơn xưa kia nguy nga sừng sững giờ lại giống như con thuyền nhỏ bé giữa mênh mông biển rộng…

Trên đài Phỉ Thúy, La Chinh ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm chặt, hắn đang quan sát cả thế giới hỗn độn bằng góc nhìn của vùng đất sơ khai.

“Thế giới mẹ vẫn chưa tới gần chúng ta, nó bắt đầu rời xa chúng ta theo một hướng khác” La Chinh nhắm mắt lại nói.

Nghe được lời La Chinh, Phục Hy, Nữ Oa và các cổ thần hỗn độn đều thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày trước, thế giới mẹ đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều cảm thấy căng thẳng.

Bọn họ biết rõ tính cách của Tà Thần, quá khó chơi, một khi bị hắn ta bám theo thì không chết cũng bị thương.

Tuy hiện giờ vùng đất sơ khai còn rộng lớn hơn cả thế giới mẹ, nhưng lúc này nhất định không phải thời điểm khai chiến.

Mọi người ở đây vừa mới thả lỏng thì La Chinh lại tiếp tục nói: “Thế giới mẹ phóng ra một phi thuyền…”

So với thế giới mẹ hiện giờ, phi thuyền kia còn chẳng bằng một hạt bụi, nhưng vẫn bị sự nhạy bén của La Chinh bắt được.

“Phi thuyền?”

“Để ta ngăn hắn lại…”

“Không thể để Tà Thần đến được vùng đất sơ khai, nếu không sẽ lại xảy ra chuyện không may!”

Phục Hy, Nữ Oa và mọi người đều xung phong nhận việc, ngay cả Mạc cũng muốn góp vui.

La Chinh lắc đầu nói: “Không cần mọi người, hiện giờ hóa thân trong cơ thể của ta có thể tự do rời khỏi vùng đất sơ khai, để ta đi là được”

Mặc kệ Tà Thần có ý đồ gì, La Chinh cùng lắm cũng chỉ tổn thất một hóa thân mà thôi, bởi vậy Phục Hy, Nữ Oa và mọi người cũng không kiên trì nữa.

Sau đó ý niệm của La Chinh khẽ động, một hóa thân giống hệt hắn đã xuất hiện trên Lê Sơn.

Ngay sau đó, hóa thân này xuất hiện bên ngoài vùng đất sơ khai cùng một chiếc phi thuyền, bay vút trong thế giới Hỗn Độn.

Khoảng cách giữa hai vật khổng lồ là thế giới mẹ và vùng đất sơ khai nhìn không xa lắm, nhưng khoảng cách thực tế vô cùng xa xôi, hai chiếc phi thuyền bay ngược nhiều nhau phải mất hai ngày mới gặp được nhau.

Hai chiếc phi thuyền chậm rãi tới gần…

La Chinh đứng một bên phi thuyền đánh giá chiếc phi thuyền đối diện. Kết giới trên đỉnh phi thuyền mở ra, một hình bóng màu đen bắn thẳng lên cao, lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống La Chinh, phát ra tiếng cười kiệt ngạo bất tuân, chủ nhân tiếng cười này chính là Tà Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận