Bách Luyện Thành Thần

Chương 2376: Thân thể Chân Ma của các vị thần

Cô gái kia khe khẽ vỗ tay…Sương đen bao phủ khắp cung điện băng bỗng nhiên tiêu tan ra bốn phương tám hướng.

Đám Ác Nghiệt vốn đang vật lộn với Đông Phương Thuần Quân cũng giống như cá bơi trong không trung, nhanh chóng chạy vọt đi mất.

“Phụt!”

Một ngọn lửa từ phía dưới bùng lên, ánh lửa màu vàng chói lập tức bao phủ một khoảng không gian rộng lớn…

Màn sương đen chỉ nhường ra một phần không gian này chứ không biến mất hẳn, cho nên ánh lửa sáng ngời cũng chỉ có thể soi sáng không gian mấy chục nghìn mét này mà thôi.

Thời điểm khi ánh lửa thắp sáng, càng có nhiều bóng người chậm rãi bước ra từ phía sau cô gái kia.

Ngoại trừ Đông Phương Thuần Quân còn có cả Phương Thập Hình và Đường Lôn, tất cả đều có mặt trong đó.

Tất cả các thánh nhân của liên minh gia tộc quyền thế đều đứng sau lưng nàng ta!

Đây là thành quả của việc bức ép nhiều hung vật, thậm chí là cả đại ác ma tự sát mới đổi lấy được!

Thấy cảnh tượng như vậy, các thánh nhân, á thánh, chân thần đại viên mãn đều không thể tin nổi!

“Chỉ là ảnh ảo mà thôi!” Một chân thần đại viên mãn khịt mũi khinh bỉ.

Nhưng không ai nghe lọt tai lời của hắn ta…

Đông Phương Thuần Quân đứng bên cạnh cô gái kia phát ra khí thế quá mạnh mẽ.

Nếu chỉ là ảnh ảo thì căn bản không thể nào có được khí thế hùng mạnh như vậy, thậm chí áp lực mà kẻ đó mang đến cho người khác cũng giống hệt!

Đông Phương Thuần Quân bay qua từ bên kia lớp băng, lơ lửng giữa không trung.

Ánh mắt ông ta dừng lại trên thân cô gái kia rồi lại dời sang ảnh ảo, ánh mắt không rõ cảm xúc.

Đông Phương Thuần Quân còn chưa mở miệng, cô gái kia đã nhanh chóng nói trước: “Bây giờ còn muốn nhân lúc ta chưa sẵn sàng để ra tay nữa không?”

Vừa rồi, vì để cung cấp đầy đủ thời gian cho “Vô Hình” tiến hành sao chép, nàng ta chỉ có thể bị động chịu đòn… Bởi vì một khi gián đoạn quá trình cung cấp sức mạnh tín ngưỡng thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển!

Với cái tính có thù tất báo của nàng ta thì sao có thể nhịn?

“Tiếp tục đi!”

“Rắc!”

Âm thanh lanh lảnh quanh quẩn trong cung điện băng, “Đông Phương Thuần Quân” bên cạnh nàng ta đã vung một đòn lên không trung!

“Soạt soạt soạt…”

Hai dòng thác xoáy một đen một trắng giống như hai con rồng quấn quýt lấy nhau, bay về phía Đông Phương Thuần Quân thật ở bên trên.

Đây chính là “thác xoáy Âm Dương”.

Thấy hai dòng thác xoáy này, vẻ mặt Đông Phương Thuần Quân cũng trở nên thận trọng.

Hai tay ông ta xoay sang hai bên, hóa ra hai luồng khí âm dương…

“Soạt…”

Cũng là hai dòng thác xoáy Âm Dương đồng loạt đánh xuống bên dưới.

“Vù…”

Thác xoáy Âm Dương do hai vị Đông Phương Thuần Quân đụng vào nhau không hề bộc phát ra uy thế gì khủng khiếp mà lại giao hòa cùng nhau, tạo thành một vòng bát quái đen trắng nhìn có vẻ hư ảo giữa không trung, sau đó hoàn toàn biến mất.

Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt Đông Phương Thuần Quân càng thêm nghiêm trọng.

“Đây không phải ảnh ảo” Đông Phương Thuần Quân nói.

“Đông Phương Thuần Quân” bên dưới chỉ mỉm cười: “Có lẽ không phải”

Thấy mình phản bác chính mình như vậy, ngay cả Đông Phương Thuần Quân cũng cảm thấy vô cùng quái dị, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh nhìn cô gái kia rồi nói: “Đây là mục đích ngươi dẫn dụ chúng ta đi vào cung điện băng?”

Cô gái chớp mắt, thản nhiên đáp: “Chỉ là một trong số các lý do mà thôi. Không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao, món chí bảo tín ngưỡng kia ở ngay trong cung điện băng, nếu các ngươi đã đến tận đây, có thể lấy được nó hay không phải xem vận may của các ngươi thôi…”

Nghe vậy, ánh mắt Đông Phương Thuần Quân bỗng sáng lên.

Chỉ thấy “Đường Lôn” bên cạnh cô gái kia đột nhiên lấy ra một hạt giống màu lửa đỏ từ trong nhẫn tu di.

Thấy hạt giống này, mặt mày Đường Lôn đầy vẻ quái lạ. Ông ta kêu lên: “Ngay cả đồ trong nhẫn tu di của ta mà ả đàn bà này cũng có thể sao chép?”

Hạt giống lửa kia là một loại thực vật hiếm lạ trong Thần vực…

“Vù…”

Chỉ thấy “Đường Lôn” nhẹ nhàng ném hạt giống lửa này xuống bên dưới.

Trong quá trình rơi xuống, trên bề mặt hạt giống này bỗng nổi lên hoa văn ngọn lửa, cả vật thể trở nên nóng bỏng, sau đó hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ.

Những lớp băng dày đặc gặp phải quả cầu lửa này thì lập tức hòa tan, chẳng mấy chốc đã hòa tan thành một con đường dẫn xuống bên dưới…

Còn cô gái kia cũng đã giải tán hết sương đen trong đường hầm này, cho nên tầm mắt của mọi người không hề bị cản trở.

Chỉ chốc lát sau, hạt giống lửa đã rơi xuống tầng dưới cùng của cung điện băng.

“Món chí bảo tín ngưỡng ở ngay tầng dưới cùng của cung điện băng” Cô gái cười tủm tỉm.

Thánh nhân, á thánh và các chân thân đại viên mãn nghe vậy đều đồng loạt nhìn xuống dưới… Với thực lực của bọn họ, cho dù cách xa mấy trăm nghìn mét cũng có thể nhìn rõ mồn một!

“Một cỗ quan tài băng!”

“Trong cỗ quan tài băng này… là một cô bé?”

“Đây là một thi thể? Có liên quan tới chí bảo tín ngưỡng?”

Các thánh nhân đều nhìn chằm chằm cỗ quan tài phía dưới bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Trong quan tài băng đang bảo tồn thi thể của một cô bé trông như đang ngủ say, không có điểm nào đặc biệt.

Hàm Thanh Đế nhìn thấy cỗ quan tài băng này, mi mắt lập tức giật lên điên cuồng!

Năm đó khi thân phận của ông ta vẫn còn là “Nhạc Ngâm Liễu”, ông ta đã từng xông vào một bí cảnh thuộc tầng thứ năm của vực sâu Ma Vực và thu được “Thái Hòa Thần Thương”. Ông ta từng nhìn thấy một vài hình vẽ thần bí trên vách tường trong bí cảnh, trong đó có một hình vẽ quan tài hình vuông, cực kỳ giống cỗ quan tài băng dưới kia.

Trong những hình vẽ thần bí đó cũng có chuôi Thái Hòa Thần Thương trong tay ông ta, cho nên ông ta suy đoán những hình vẽ này hẳn là toàn bộ chí bảo tín ngưỡng trong vực sâu Ma Vực!

Hơn nữa, hình vẽ chiếc quan tài kia còn nằm bên trên tất cả các hình vẽ khác, khi đó ông ta đã suy đoán chắc chắn cỗ quan tài này có liên quan tới chí bảo khống chế vực sâu Ma Vực, cho nên ông ta vẫn luôn khắc sâu ấn tượng, cho dù đã cách một đời nhưng vừa nhìn thấy đã lập tức nhớ lại.

“Đó chính là chí bảo tín ngưỡng nắm giữ vực sâu Ma Vực” Cô gái thấp giọng nói: “Thân thể Chân Ma của các vị thần – Nếu ai có hứng thú thì có thể thử xem mình có lấy được không?”

Lúc trước sắc mặt của những thánh nhân này còn có vẻ cảnh giác, nhưng sau khi nghe lời nàng ta nói thì trong mắt ai nấy đều ánh lên vẻ tham lam.

“Đây là chí bảo tín ngưỡng cấp sáu của vực sâu Ma Vực?”

“Nắm giữ cô bé kia là có thể nắm giữ sức mạnh của vực sâu Ma Vực…”

“Khoan đã, nếu chí bảo tín ngưỡng này đã được cất giấu ở đây vô số năm, vì sao ngươi không lấy đi?” Một thánh nhân nhìn chằm chằm cô gái kia, đặt câu hỏi.

Cô gái này vừa chờ các thánh nhân xuống dưới vừa nhẹ nhàng vuốt tóc mái trên trán, thoải mái thừa nhận: “Đương nhiên là ta không lấy được, nếu ta có thể lấy được món pháp bảo này một cách dễ dàng thì sao có thể để lại cho các ngươi?”

“Ngươi có thể nói rõ ràng một chút không?” Phương Thập Hình hỏi.

Nàng ta lắc đầu, ngồi trên mép lớp băng, nhìn xuống cỗ quan tàn bên dưới: “Có thể lấy được hay không phải dựa vào bản lĩnh của các ngươi, những chuyện khác ta sẽ không nhiều lời, chỉ có thể nói cho ngươi biết rằng… đương nhiên là rất khó”

Phải biết rằng nàng ta đã sử dụng “Trần Hoàng Dịch Kiếm” bản sao thử vô số lần, nhưng không có lần nào thành công.

Để tăng xác suất thành công, nàng ta còn khổ tâm chuẩn bị kỹ càng, dẫn dắt chính bản thân Trần Hoàng Dịch Kiếm đến cắm những thanh trường kiếm kia vào biển Minh Tưởng để hấp thu sức mạnh sợ hãi nguyên thủy.

Chỉ có điều, chính Trần Hoàng Dịch Kiếm lại không hề biết đến sự tồn tại của nàng ta, cũng không biết mình từng được nàng ta âm thầm trợ giúp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận