Bách Luyện Thành Thần

Chương 2066: Kiên quyết

“Hử?”Đồ Ách liếc nhìn bóng La Chinh bay đi như lá rụng, ngạc nhiên: “Đúng là thân pháp kỳ diệu, có thể vận dụng cách lựa thế đến mức này. Thú vị…”

Nếu chỉ xét về thân pháp thì Bát Khúc Phi Yên chẳng là gì trong Thần vực.

Dù sao Bát Khúc Phi Yên cũng không phải thần thông được sinh ra từ thần đạo.

Thế nhưng nó lại khác hẳn sau khi dung nhập với chân ý của đạo, do đó đương nhiên là Đồ Ách rất kinh ngạc.

Trong mắt gã ta thì đám chân thần cấp cao này chỉ là đám kiến bé nhỏ, thế mà một con kiến trong số đó lại thoát khỏi cú đạp của gã!

“Khà!”

Đồ Ách cười khẽ, cơ thể khổng lồ nhảy bật lên.

Cú nhảy ấy làm gã ta trông như một ngọn núi đang lao đi, hơn nữa đích ngắm lại là La Chinh!

Cho dù La Chinh bỏ chạy rất nhanh nhưng cũng không thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của Đồ Ách!

La Chinh ngước nhìn con quái vật lớn trên đầu, cười khổ rồi đành sử dụng Bát Khúc Phi Yên lần thứ hai.

“Ầm ầm!”

Cơ thể to như núi đạp xuống khiến cả vùng đất Đạo Tranh rung chuyển như động đất, thậm chí đến phần đáy Nhược Mộc cũng hơi rung lên.

Ác ma đè ép mạnh mẽ làm gió lốc kéo đến ồ ạt, sương mù cũng bị thổi bay rối tung.

La Chinh lại bay múa theo cơn lốc như một con muỗi uyển chuyển.

Xem ra Đồ Ách cũng không dùng hết sức mà chỉ như đùa bỡn, quyết tâm bắt lấy La Chinh bằng tay không!

La Yên thấy ca ca đang gặp nguy hiểm nên dứt khoát bay vòng lên và xông thẳng về phía La Chinh.

“Chạy mau!”

“Không ai là đối thủ của nó…”

“Ta đã bảo nên rời khỏi vùng đất Đạo Tranh từ sớm rồi mà!”

“Vèo vèo vèo…”

Các chân thần cấp cao tái mặt, cả đám con cháu gia tộc cấp một lẫn chân thần xuất thân bình dân đều bỏ chạy tán loạn.

Các chân thần thuộc liên minh các gia tộc quyền thế đều thầm oán hận Đông Phương gia nên đâu chịu tiếp tục bán mạng, thế là cũng chạy mất tăm.

“Làm sao bây giờ?”

Mặc Nam cũng lo lắng khi thấy La Chinh đối mặt với nguy hiểm.

Con cháu gia tộc cấp một chạy, chân thần xuất thân bình dân chạy, bây giờ chỉ còn lại đệ tử Kiếm tộc, La Yên và gã “mắt đậu” thôi.

Điều bất ngờ ở đây là Nam Lang Hoa cũng ở lại với bọn họ.

Nam Lang Hoa luôn tỏ ra nhát gan suốt chuyến đi, thế mà bây giờ lại không chạy trốn!

“Chúng ta… cũng đi thôi” Một đệ tử Kiếm tộc nói khẽ.

“Đúng, đó là một con ác ma thật sự đấy!” Một đệ tử Kiếm tộc khác tán thành.

Trong lòng những người ở đây đều cảm thấy sợ hãi, người tu luyện thành chân thần đều rất quý trọng mạng sống của mình.

Nghe thế, Kiếm Ngao liếc nhìn mọi người rồi nói: “Thân là đệ tử Kiếm tộc, ắt hẳn các vị hiểu hàm nghĩa của kiếm Tai Kiếp hơn ta!”

Kiếm Tai Kiếp…

Nó được xem như vật cấm trong Kiếm tộc.

Thanh kiếm này vừa hiếm vừa có uy lực lớn, nhưng không đệ tử Kiếm tộc nào muốn sở hữu, bởi vì cái giá phải trả để sử dụng nó là mạng sống của chính mình!

Một khi người trong Kiếm tộc mang kiếm ấy tức là đã trở thành tử sĩ của tộc!

“Bao kỷ nguyên thần qua, chỉ có duy nhất một dạng người trong Kiếm tộc ta mang theo kiếm Tai Kiếp, đó chính là người chết!” Kiếm Ngao tỏ ra thản nhiên: “Hiện giờ La Chinh đã khắc tên mình lên bia đá, các vị… định mang kiếm Tai Kiếp trở về như vậy à?”

So với các gia tộc quyền thế và chủng tộc lớn khác, quy tắc của Kiếm tộc không nghiêm ngặt và người trong tộc cũng không bị hạn chế là bao.

Do vậy, dù bọn họ mang kiếm Tai Kiếp về thì cũng sẽ không bị phạt quá nặng, có khi còn không ai trách phạt nữa kìa.

Thế nhưng Kiếm tộc là một chủng tộc coi trọng danh dự đến mức cực đoan, một số đệ tử Kiếm tộc thà chết cũng không muốn mang tiếng xấu!

Kiếm Ngao vừa dứt lời, nét mặt của các đệ tử Kiếm tộc cũng hơi thay đổi.

“Muốn đi thì có thể đi ngay bây giờ” Kiếm Ngao thờ ơ nói.

Các đệ tử Kiếm tộc im lặng, không ai dời bước.

“Đã vậy…” Kiếm Ngao vung tay, một thanh kiếm máu đỏ rực được rút mạnh ra: “Các vị có dám lên với ta không?”

Kiếm Tai Kiếp khá giống với Diệt Huyết Chú Kiếm được ngưng tụ từ máu của Đông Phương Quỷ.

Diệt Huyết Chú Kiếm gây tổn thương cho người sử dụng nhưng sẽ ngừng khi máu cháy đến một giới hạn nhất định, không cần đổi bằng tính mạng.

Còn kiếm Tai Kiếp thì khác, rút nó ra nghĩa là tự hiến tế chính mình, biến bản thân thành vật hy sinh của nó!

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt…”

Sau khi Kiếm Ngao rút kiếm, Mặc Nam và các đệ tử Kiếm tộc khác cũng rút kiếm Tai Kiếp của mình ra.

Kiếm Ngao nhìn thanh kiếm bốc lên tà khí ngùn ngụt trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ cô quạnh. Sau khi hắn ta ra quyết định, kiếm Tai Kiếp cũng bắt đầu kêu vang.

“Hức hức…”

Vào giờ phút này, kiếm Tai Kiếp phát ra tiếng kêu thảm khiếp người như trẻ con khóc.

Gương mặt tuấn tú trắng nõn của Kiếm Ngao ửng đỏ, vô số đường vân màu máu có hình thù kỳ quái lan khắp da hắn ta, tà khí cũng cuộn trào mãnh liệt trong đôi mắt.

Không chỉ hắn ta mà Mặc Nam và các đệ tử Kiếm tộc khác cũng vậy.

“Bố trí Lăng Tiêu Kiếm Trận! Diệt Hồn Công Kiếm! Lên!”

“Vèo!”

Dứt lời, Kiếm Ngao vọt đi đầu tiên.

Những đệ tử Kiếm tộc khác xếp hàng bay vọt lên theo, không chút chần chờ.

Chỉ còn gã “mắt đậu” và Nam Lang Hoa đứng dưới tấm bia đá.

Gã “mắt đậu” liếc nhìn phía xa, sau đó lập tức lấy một gói nhỏ hình vuông ra từ trong nhẫn Tu Di của mình. Cuối cùng, gã rút hai thanh kiếm hai lưỡi có kết cấu cổ xưa ra khỏi gói nhỏ, đồng thời hỏi Nam Lang Hoa: “Tại sao ngươi không đi?”

Tất cả chân thần đều đã giải tán mà Nam Lang Hoa vẫn đứng tại đây, hành vi ấy thật sự làm gã “mắt đậu” bất ngờ.

Nam Lang Hoa tái mặt vì quá sợ hãi, có điều vẫn hạ giọng trả lời gã: “Vùng đất Đạo Tranh này không chỉ có mỗi con ác ma đó, bỏ chạy lung tung e rằng vẫn phải chết”

Mỗi tay gã “mắt đậu” cầm một thanh kiếm hai lưỡi, cười nói: “Ở đây cũng chỉ có nước chết thôi”

Nam Lang Hoa lắc đầu: “Chưa chắc…”

Ác ma kia rất đáng sợ, Nam Lang Hoa từng nghe đủ loại tin đồn khó tưởng về vực thẳm Ma Vực.

Thế nhưng trong lòng Nam Lang Hoa lại có linh cảm rằng việc ở lại không tệ như hắn ta đã nghĩ.

“Ta cũng cảm thấy chưa chắc!”

Gã “mắt đậu” cười khẽ, cơ thể bay lên, gương mặt không có bất cứ nét sợ hãi nào!

“Để xem lần này ngươi chạy thế nào!”

Giọng nói ồm ồm phát ra từ miệng Đồ Ách.

Gã ta đuổi mãi mà vẫn không đụng đến được góc áo của La Chinh nên đã mất kiên nhẫn.

Những tia chớp màu đỏ máu bắn ra từ tay gã ta hợp lại thành một vòng xoáy, giới hạn phạm vi hoạt động của La Chinh lại trong đó.

La Chinh hoàn toàn không còn đường trốn, sau đó hắn nhìn thấy bàn tay khổng lồ của Đồ Ách cũng duỗi về phía mình!

“Phiền toái rồi…”

La Chinh hơi nheo mắt nhìn bàn tay khổng lồ trước mặt. Không còn đường trốn thì đành phải gắng gượng chống đỡ nó thôi!

Đúng lúc đó, một luồng sáng tím chói mắt bỗng lóe lên sau lưng La Chinh.

Đôi mắt La Yên ẩn chứa nét kiên quyết. Hai tay nàng giao nhau, một cái bóng màu tím bao bọc lấy nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận