Bách Luyện Thành Thần

Chương 2985: Người khổng lồ đá

Măng đá đan vào nhau, đè ép tới từ khắp bốn phương tám hướng. Sau khi lối đi bị đóng kín, năm con Nhĩ Thử kia kêu “Chít chít chít” chói tai. Một con trong đó còn dùng cả tín vật Bỉ Ngạn của mình, đó là một căn phòng sắt!“Vạn Càn Kim Thiết Ốc! Chít chít chít! Các ngươi trốn hết vào đây đi!”

Tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm này rất hiếm thấy và cũng ít được chú ý đến. Nó có thể dùng để giam cầm đối thủ, hơn nữa còn có tính chất cứng chắc đến cực kỳ, có thể được sử dụng như một loại pháp bảo phòng ngự.

Bốn con Nhĩ Thử còn lại không do dự gì mà lập tức chui vào phòng sắt.

“Tạch tạch tạch két…”

Măng đá nhanh chóng mọc dài ra từ khắp mọi nơi, đâm lên bề mặt ngoài phòng sắt và điên cuồng nhấn tới.

“Két két…”

Dưới lực tác động khủng khiếp ấy, căn phòng sắt phát ra âm thanh nghe mà rợn người.

“Vạn Càn Kim Thiết Ốc có thể chặn được đến ba nghìn thần quân lực! Đám măng đá này đương nhiên rất rắn chắc, nhưng kiểu gì cũng không thể đủ sức đập nát phòng sắt này đâu! Chít!” Con Nhĩ Thử sở hữu tín vật Bỉ Ngạn này nói.

“Chít chít…”

“Chít chít chít…”

Những con còn lại cũng kêu lên thể hiện mình đồng ý.

Về mặt công pháp cùng thần thông, Nhĩ Thử đúng là yếu hơn các thế lực siêu cấp khác, nhưng về tín vật Bỉ Ngạn thì chúng luôn chiếm hạng đầu.

Tuy nhiên, sự tự tin này chỉ duy trì được đúng ba hơi thở, sau đó cây cột trong phòng sắt không thể nào chống đỡ được nữa và bị lực tác động làm gãy nát mất.

“Rầm!”

Thoáng chốc, cả năm con Nhĩ Thử trong phòng sắt đã bị ép thành bánh tráng.

***

Măng đá trong huyệt động vẫn mọc ra rất nhanh, mặc dù cả nhóm đã thông qua được lối đi chật hẹp kia nhưng vẫn phải chạy như điên về phía trước.

“Mọi người tăng tốc thêm đi! Đừng mong mình đối chọi được với mấy măng đá này” La Chinh nhắc nhở.

Ban nãy ở nơi chật hẹp kia, La Chinh đã định cản lại không cho măng đá mọc dài thêm, nhưng hắn chẳng thể nào đối kháng lại sức mạnh tích chứa trong chúng…

“Vụt vụt vụt vụt…”

Không ai nói bất cứ câu nào, tất cả chỉ cắm mặt chạy vùn vụt đi.

Tốc độ mọc dài của các măng đá này càng lúc càng nhanh, thi thoảng lại còn có một măng đá bỗng nhiên mọc ra từ đâu đó, chỉ cần bất cẩn chút thôi là sẽ bị măng đá xuyên qua.

Trong quá trình này, ưu thế của nhóm Nhĩ Thử liền thể hiện rất rõ. Chúng có hình thể nhỏ gầy và linh hoạt, dù đột nhiên có măng đá đâm xuyên qua, chúng cũng có thể luồn lách chui qua dễ dàng.

Lam Tình chưa bao giờ trải qua mối nguy hiểm nào gay go đến vậy, đôi mắt tròn xoe mở thật to, thân hình không ngừng bay lượn thoắt lên thoắt xuống.

Bỗng nhiên, một măng đá chợt đâm thẳng xuống từ bên trên, nó sắc nhọn không khác gì một thanh kiếm sắc bén và còn không thể phá vỡ được. Cú đâm này tương đương với một nhát kiếm mấy nghìn thần quân lực phóng về phía nàng, chẳng qua tốc độ không nhanh đến mức đó mà thôi.

Nếu bị đâm trúng, măng đá có thể xuyên thẳng qua đầu nàng.

“Tránh ra!”

Sầu Tuẫn bay ở bên phải Lam Tình đột nhiên huých nàng, đẩy nàng ra xa vài mét.

Trong lúc bay đi, Sầu Tuẫn cùng La Chinh đều chú ý đến an nguy của mỗi người trong nhóm, chẳng qua độ quan tâm của Sầu Tuẫn dành cho Lam Tình vẫn nhiều nhất.

“Roẹt…”

Lam Tình đã tránh được măng đá ấy, nhưng mũi nhọn của nó lại đâm sượt qua vai phải của Sầu Tuẫn. Dù Sầu Tuẫn đã nhanh chóng rụt vai lại để né tránh nhưng măng đá vẫn cắt qua da thịt hắn ta khiến máu tươi chảy ra ròng ròng.

“Sầu Tuẫn, huynh…” Thấy Sầu Tuẫn bị rạch ra một vết thương thật lớn, Lam Tình cũng bị dọa sợ.

“Đừng ngây ra đó nữa! Đi nhanh đi!” Sầu Tuẫn lớn tiếng trách mắng.

Măng đá trong hang mọc ra càng lúc càng nhanh, bọn họ đâu có thời gian dây dưa ở chỗ này?

Cả nhóm cắm đầu lao đi vài chục nghìn mét trong hang động hẹp dài, cối cùng trên vách hang không còn măng đá mọc ra nữa, mọi người xem như đã bình yên vượt qua khu vực này.

“Phù phù…”

Mấy người Hoắc Trạch dừng lại thở hồng hộc, Lam Tình thì giúp Sầu Tuẫn băng bó vết thương trên vai. Hối Sâm cùng đám Nhĩ Thử run rẩy nhìn ra đằng sau, thấy măng đá đan xen chi chít đã lấp kín lối đi mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.

La Chinh quay đầu lại đánh giá một chút, sau đó cất bước đi về phía mấy măng đá kia.

“La Chinh, ngươi làm gì vậy?” Lăng Sương hỏi.

“Ta đi kiểm tra thử. Mấy măng đá này quái lạ quá” La Chinh đáp.

Măng đá mọc ra dọc khắp con đường này rất nhiều, không đến hàng triệu thì cũng phải có vài trăm nghìn cái, mà mỗi một măng đá đều cần một Hồn Nguyên Chi Linh ở trong đó đỡ cho, như vậy con đường họ vừa đi chẳng phải có đến cả triệu Hồn Nguyên Chi Linh ư? Điều này hiển nhiên là không thể.

La Chinh quay trở lại, đến gần mấy măng đá và đưa tay đâm nhẹ lên một măng đá trong đó. Hắn chẳng tốn bao sức mà măng đá này đã bị lõm vào một lỗ nhỏ.

“Quả nhiên…” La Chinh thì thào.

“Măng đá trở nên dễ vỡ” Cặp mắt như hạt đậu của Hối Sâm nhìn chằm chằm vào măng đá, nói.

“Ừ” La Chinh gật đầu rồi ngẩng lên nhìn phần nóc của hang động: “Đám Hồn Nguyên Chi Linh kia chắc hẳn luôn theo sát chúng ta, ký sinh trong măng đá và điều khiển măng đá đâm ra, tấn công chúng ta”

“Sau đó Hồn Nguyên Chi Linh lại nhanh chóng thoát ra khỏi măng đá phía sau, di chuyển đến phía trước chúng ta và dung nhập vào măng đá mới. Chậc chậc…” Hối Sâm nói bằng giọng cảm thán: “Tốc độ di chuyển của đám Hồn Nguyên Chi Linh trong đá nhanh thật đấy!”

La Chinh không để ý đến điểm đó mà hơi nheo mắt lại, bỗng nói: “Vì sao chúng lại thôi không tấn công chúng ta nữa?”

“Vì sao?” Hối Sâm không hiểu rõ câu hỏi của La Chinh lắm.

La Chinh quay lại nhìn vào chỗ sâu trong hang động, nói: “Nếu hang động này có điểm cuối, vậy chỉ cần xếp đặt một vài Hồn Nguyên Chi Linh ở đó thôi là bảo đảm trong thời gian ngắn chúng ta không thể nào đánh nát vách động để thoát ra được. Số Hồn Nguyên Chi Linh còn lại thì điều khiển măng đá ám sát chúng ta, mà chúng ta không thể nào sử dụng dịch chuyển không gian nên tất cả chắc chắn đều phải chết”

Nghe La Chinh phân tích, đám Nhĩ Thử Hối Sâm cùng mấy người Sầu Tuẫn, Phượng Ca, Lăng Sương toát hết cả mồ hôi lạnh.

Nếu đúng như những gì La Chinh nói thì đây đúng là thế cục tử vong, tất cả mọi người đều phải chết, chẳng ai mong thoát được!

“La Chinh đại nhân, chít chít chít… Ngài đừng nói ra mà, đám Hồn Nguyên Chi Linh kia có trí tuệ đấy, chúng có thể nghe hiểu tiếng người!” Hối Sâm cuống cuồng nói.

Nào ngờ La Chinh chỉ khẽ mỉm cười: “Nếu chúng có trí tuệ thì chắc chắn sẽ nghĩ đến cách này rồi. Sở dĩ chúng không làm vậy chắc hẳn là vì có biện pháp khác đối phó với chúng ta, hơn nữa chúng còn rất tự tin với biện pháp này”

Dứt lời, La Chinh vươn một ngón tay ra chỉ về phía trước.

Từng khối đá ở phía xa bắt đầu nhúc nhích, tróc xuống khỏi vách động và biến thành từng người khổng lồ bằng đá.

Người khổng lồ đá bình thường không đáng sợ lắm, nhưng vì có Hồn Nguyên Chi Linh dung nhập vào nên liền trở thành tồn tại không thể phá vỡ.

“Rầm rầm rầm…”

Từng người khổng lồ đột ngột mọc lên từ mặt đất rồi bước thẳng về hướng bọn họ.

Thấy cảnh này, Lăng Sương, Phượng Ca, Sầu Tuẫn và đám Nhĩ Thử lập tức lấy tín vật Bỉ Ngạn của mình ra.

Đóa hoa trên đầu Lăng Sương xoay tròn, biến thành một “Lăng Sương” thứ hai, đây chính là năng lực đặc biệt của Lưỡng Sinh Hoa. Hai cô gái mỗi người cầm một thanh kiếm, tâm ý tương thông, uy lực của “Thái Ất kiếm quyết” thi triển ra sẽ được tăng mạnh thêm gấp mấy lần!

Còn ở cạnh Phượng Ca, Thạch Khâu Vương Giả trôi nổi ngay giữa không trung, một tay cầm nghìn kiếm và tay còn lại thì cầm một kiếm…

Sầu Tuẫn…

Những nhân vật như họ không e ngại trận chém giết chính diện, chỉ sợ nhất là mấy đòn tấn công từ trong bóng tối thôi. Nếu Hồn Nguyên Chi Linh đã muốn lấy cứng đối cứng thì đương nhiên họ sẽ theo đến cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận