Bách Luyện Thành Thần

Chương 2596: Ngộ tính

Cung chủ Kiếm Cung cũng hùa theo: “Không cần nói đến Táng Kiếm Cung và Yêu Kiếm Cung, chỉ riêng Kiếm Cung bọn ta đã có mười người làm được như thế!”Cung chủ Yêu Kiếm Cung tiếp lời, cười nói: “Cũng đúng thôi mà. Dù sao trong Ngưng Kiếm Cung cũng toàn là kẻ vô dụng, tự dưng lại xuất hiện một tên khá khẩm như này thì đương nhiên sẽ xem như bảo bối rồi…”

Các cung chủ còn lại đều cười vang.

Thu Thắng Thủy chỉ lạnh lùng liếc bọn họ vài lần, sau đó ánh mắt lại tập trung vào La Chinh lần nữa.

Hắn ta không tin tiềm lực của La Chinh chỉ đạt đến nhường ấy.



Trên bề mặt Tham Thiên Đại Kiếm, tất cả hình kiếm đều đang chậm rãi dài ra và lớn hơn.

Nếu đệ tử tu luyện gặp phải ngưỡng giới hạn và chôn chân tại đó, Tham Thiên Đại Kiếm có thể phóng ra chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng tương ứng. Sau khi được chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng thấm nhuần, thông thường họ đều vượt qua được ngưỡng ấy và đi tiếp!

Vì vậy, tốc độ tu luyện của các đệ tử trong Đạo Kiếm Cung vượt rất xa các chân thần tự mình lĩnh ngộ ở bên ngoài.

Hai mắt La Chinh sáng ngời, hắn nhỏ giọng lẩm nhẩm chân ý của đạo.

Thông thường, cảng về sau tốc độ lĩnh ngộ sẽ càng chậm, thế nhưng tốc độ đọc của La Chinh không chỉ không chậm lại mà còn mỗi lúc một nhanh!

Thật ra, với thiên phú của hắn, trong vòng hai nghìn chữ đầu tiên hắn căn bản không cần đến sự trợ giúp của Tham Thiên Đại Kiếm! Luồng chân ý tỏa ra từ Tham Thiên Đại Kiếm mỗi lúc một nồng đậm hơn, giúp La Chinh như hổ thêm cánh!

Sáu trăm chữ…

Tám trăm chữ…

Một nghìn chữ…

Trong mắt của các cung chủ học cung, một nghìn chữ cũng được xem là rất khá. La Chinh chỉ mới ngồi đây chưa tới một nén nhang mà đã xong được hơn nghìn chữ, có thể nói thiên phú của hắn được xếp vào phẩm rồi.

“Một nén nhang đạt hơn nghìn chữ, ở Kiếm Cung đã có thể xem như là không tệ. Nhưng trong Táng Kiếm Cung bọn ta thì vẫn còn bình thường lắm” Nguyệt Bạch Lật giả vờ bình tĩnh nói.

Thu Thắng Thủy vẫn không hề lên tiếng. Nếu trình độ của La Chinh chỉ đạt được từng ấy thì còn chưa đáng giá để hắn ta coi trọng, nhưng hắn ta có loại dự cảm mơ hồ rằng lần đầu tiên La Chinh tu luyện nhất định sẽ không dừng bước ở đó.

“Nhưng hình như tốc độ đọc của tên nhóc này đang dần nhanh hơn…” Cung chủ Phá Kiếm Cung nói.

Không chỉ riêng hắn ta, mà những cung chủ còn lại cũng phát hiện ra điểm này.

Đa số mọi người khi tu luyện chân ý của đạo đều đi từ nhanh đến chậm, thế nhưng La Chinh thì hoàn toàn ngược đi, tốc độ cứ nhanh dần. Hiện tượng này quá là khác lạ.

Từ năm trăm chữ đến một nghìn chữ, La Chinh dùng hết nửa nén nhang, nhưng từ một nghìn chữ đến một nghìn năm trăm chữ, hắn chỉ tốn mất khoảng hai, ba mươi hơi thở là xong. Chân ý của đạo vốn cực kỳ khó đọc mà khi qua miệng hắn lại như không bị cản trở gì, cứ thế tuôn ra ào ào.

Mặc dù giọng hắn không lớn, nhưng nhóm cung chủ ở đây vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng trong tiếng lẩm nhẩm ầm ĩ của những đệ tử khác!

“Dĩ phụng chi lệnh, hào bạch như cốt huyết, hồi…” Bờ môi La Chinh hé mở, đọc một cách trôi chảy.

Một nghìn năm trăm chữ…

Một nghìn bảy trăm chữ…

Một nghìn chín trăm chữ…

Lúc này, ngay cả Đại kiếm tư cũng bị cảnh tượng này thu hút. Ông ta nói: “Lần đầu tu luyện mà đạt được đến hai nghìn chữ, thiên phú đã là tam phẩm”

Vẻ mặt Nguyệt Bạch Lật thay đổi không ít. Y cũng thận trọng lên tiếng: “Người có thiên phú tam phẩm dù không bì được với Thu Dịch thuộc Táng Kiếm Cung bọn ta, song vẫn thuộc hàng hiếm có. Thật không ngờ vùng đất Thiên Đô Châu cằn cỗi mà lại có thể sinh ra nhân vật nhường này…”

“Đừng kết luận quá sớm” Đến lúc này Thu Thắng Thủy mới lên tiếng: “Ta đã nói rồi, thiên phú của tên nhóc này không thua kém ta đâu!”

Nguyệt Bạch Lật còn có chút không cam lòng, bèn nói: “Ta thấy Thắng Thủy huynh mới là người kết luận sớm đấy. Trong số những người từng tu luyện chân ý của đạo, chỉ có Thu Dịch là một hơi đọc được bốn nghìn ba trăm chữ!”

“Cứ chờ xem sẽ rõ” Thu Thắng Thủy lạnh nhạt nói, có vẻ khá chắc chắn.

Hai mắt La Chinh càng lúc càng sáng ngời, lúc này trông như hai đốm lửa. Hắn cảm thấy giọng đọc của mình và Tham Thiên Đại Kiếm đang tạo thành tiếng vọng, hắn đọc câu nào là Tham Thiên Đại Kiếm sẽ đáp lại hắn câu ấy!

Đương nhiên, Tham Thiên Đại Kiếm không thật sự phát ra tiếng đáp lại hắn, mà thứ nó phát ra là chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng…

“Không biết do mình cực kỳ phù hợp với việc tu luyện chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng hay là nhờ Tham Thiên Đại Kiếm nữa? Tại sao tốc độ lĩnh ngộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng của mình lại nhanh hơn hẳn chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên?”

Khi đạt đến ba nghìn chữ, vì trong lòng sinh ra chút cảm giác hoang mang mà La Chinh tạm ngừng lại…

Nguyệt Bạch Lật thấy vậy bèn thở phào một hơi, mỉm cười nói với Thu Thắng Thủy: “Xem ra Ngưng Kiếm Cung khó mà xuất hiện một thiên tài sánh với Thắng Thủy huynh!”

Thu Thắng Thủy và Thu Hàn Yên chỉ nhìn chằm chằm La Chinh. Nãy giờ La Chinh vẫn dùng tốc độ rất nhanh để đọc, bây giờ lại đột nhiên ngừng lại khiến họ cảm thấy rất lạ.

Nếu bị cản chân ở một nơi nào đó trong chân ý của đạo, linh hồn ắt không thể nào chịu đưng nổi, biểu hiện bên ngoài phải là vẻ đau đớn tột cùng, thậm chí ngất đi. Thế nhưng trên mặt La Chinh ngoại trừ vẻ nghi hoặc khó hiểu ra thì chẳng còn biểu cảm nào khác, đương nhiên mấy người Thu Thắng Thủy sẽ cảm thấy quái lạ.

Nhưng quãng tạm dừng này chỉ trong vòng ba hơi thở…

La Chinh đã không thể giải thích được điều mình thắc mắc thì cũng lười suy nghĩ nhiều thêm, hắn lại tiếp tục đẩy nhanh tốc độ đọc chân ý của đạo.

Mà lần này, vừa bắt đầu tốc độ đọc của hắn đã nhanh hơn rất nhiều lần, bản thân hắn cũng chìm vào trạng thái thiền định quên đi mọi thứ xung quanh. Giọng đọc vốn nhỏ và trầm của hắn bỗng vút cao lên, vang dội và rất có lực xuyên thấu!

Âm thanh ấy lập tức thu hút sự chú ý của các đệ tử học cung đang tu luyện.

Lại Hoa Bắc trắc trở đọc được mười mấy chữ, dù được Tham Thiên Đại Kiếm trợ giúp nhưng hắn ta đã đạt đến ngưỡng chịu đựng của mình. Mỗi lần đọc ra một chữ, hắn ta liền có cảm giác như thể linh hồn mình bị ngàn vạn mũi tên bắn vào, cực kỳ đau đớn, thậm chí khiến hắn ta hoa mắt chóng mặt.

Lúc thật sự không thể chịu đựng được nữa, Lại Hoa Bắc chỉ đành tạm thời dừng lại nghỉ ngơi. Cũng trong lúc ấy hắn ta mới nghe được giọng đọc của La Chinh.

Với thiên phú của La Chinh huynh thì chắc phải đạt được hai, ba trăm chữ rồi nhỉ? Lại Hoa Bắc liền nhìn theo sợi tơ xanh nối từ đầu La Chinh đến hình kiếm trên Tham Thiên Đại Kiếm, sau đó lập tức ngây người.

“Hình, hình kiếm của La Chinh huynh… đã cao đến nửa người?” Trên mặt Lại Hoa Bắc là vẻ không tài nào tin nổi.

Dù hắn ta vẫn luôn biết La Chinh là thiên tài, nhưng không bao giờ nghĩ rằng hắn lại có thể đạt được mức độ ấy. Đây mới là lần đầu tiên thôi mà La Chinh đã vượt trội hơn hẳn đa số đệ tử học cung!

Không chỉ có Lại Hoa Bắc bị thu hút mà Thu Tư Nguyên, Nguyệt Bạch Hạo và cả nhóm công tử thiếu gia xung quanh cũng vô cùng khiếp sợ.

Lúc trước trong lòng Thu Tư Nguyên còn thoáng có cảm giác tự hào. Gã thân là đệ tử lâu năm trong học cung, dù gì cũng vượt xa hơn mấy người mới tới. Chí ít gã đã có thể đọc được hơn ba trăm chữ, hình kiếm của gã cũng to bằng bàn tay.

Thế nhưng cảm giác ưu việt ấy chỉ tồn tại trong lòng gã được vỏn vẹn hai, ba nén nhang… Giờ đây La Chinh bỏ xa gã đến mức gã chẳng còn thấy được bóng hắn.

“Người này… Quả nhiên không nên ở tại Ngưng Kiếm Cung…” Thu Tư Nguyên thầm cảm thán.

Hình kiếm của La Chinh liên tục lớn mạnh và cao hơn, cuối cùng cũng hấp dẫn ánh mắt của đệ tử các học cung khác.

Bọn họ luôn kêu ngạo rằng thiên phú của mình thuộc dạng ưu tú, sao có thể dễ dàng để mặc La Chinh phát triển nhanh đến vậy?

Vài đệ tử Yêu Kiếm Cung và Táng Kiếm Cung hé miệng lẩm nhẩm, hình kiếm của họ trên Tham Thiên Đại Kiếm cũng từ từ vây quanh hình kiếm của La Chinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận