Bách Luyện Thành Thần

Chương 1681: Tàn sát

“Ầm ầm!”Đại Thiên Tôn vừa định mời Mục Hàn đại nhân ra mặt, Thiên Đạo trong vũ trụ Đại Cực đã bắt đầu chấn động.

Các Thiên Tôn Thánh tộc tại nơi đây đều cảm nhận được một cơn chấn động. Bỗng chốc, sắc mặt họ cứng đờ.

Thiên Đạo trong vũ trụ Đại Cực chưa từng chấn động dữ dội như thế này. Sự chấn động đến mức độ này chính là báo hiệu cho cái chết của rất nhiều Thiên Tôn.

Không cần phải nói thì các Thiên Tôn Thánh tộc cũng đã có thể đoán được điều gì đang xảy ra trong vũ trụ Đại Diễn.

Ngay lúc này…

Cả Quỳ Thủy giới đều bị phá hủy một cách nghiêm trọng.

Trên thánh đàn to lớn lan ra từng vòng sáng màu vàng, che phủ các Thiên Tôn Thánh tộc ở bên trong.

Thánh Đàn Thiên Tôn ngồi ngay ngắn trên đỉnh của thánh đàn, cố gắng thôi thúc số trời của bản thân.

Thánh Đàn Thiên Tôn vốn thích ra vẻ tao nhã thanh lịch, nhưng giờ phút này lại trông cực kỳ nhếch nhác. Gã đã chặt đứt một cánh tay, trên bộ giáp vàng cũng có rất nhiều vết nứt vỡ.

Nhưng so với Thánh Đàn Thiên Tôn thì tình trạng các Thiên Tôn Thánh tộc khác càng thê thảm hơn.

Chỉ trong thời gian một nén hương ngắn ngủi, hơn năm mươi Thiên Tôn Thánh tộc đã chết mất hơn một nửa, chỉ còn lại hơn hai mươi Thiên Tôn đang vây quanh thánh đàn, dựa vào nó để chống đỡ. Nhưng đa số Thiên Tôn đều đã dần đuối sức, gần như nỏ mạnh hết đà.

“Vút!”

Bốn luồng ánh sáng lấp lánh từ trên trời lao đến.

Đó chính là bốn thanh kiếm Trường Đằng, Phật Hoàng, Trùng Dương, Thiên Nha do Khê Ấu Cầm khống chế!

Kiếm trận Lục Thần đã được Thiên Vị tộc bắt đầu bố trí từ lúc Khê Ấu Cầm sinh ra. Ngày hôm nay, cuối cùng nó đã phát huy công dụng.

Kiếm trận này tên là Lục Thần, có nghĩa ngay cả thần cũng có thể giết chết, những Thiên Tôn này làm sao có thể chống lại?

Nếu như là trước kia, cho dù không đánh lại được thì những vị Thiên Tôn này vẫn có thể trốn thoát. Tuy kiếm trận do bốn thanh kiếm kết hợp rất phức tạp, nhưng với bản lĩnh hiện tại của Khê Ấu Cầm, muốn vây hãm nhóm Thiên Tôn vẫn là điều không thể.

Vừa rồi, sau khi Tinh Vĩ thi triển thuật Tinh Phong thì đã trực tiếp đóng đinh những Thiên Tôn này trong Quỳ Thủy giới. Lúc này, bọn họ chính là bia ngắm sống trong mắt Khê Ấu Cầm, Phối hợp với bốn thanh kiếm thần sức mạnh vô địch, đến cả Khê Ấu Cầm cũng cảm thấy sợ hãi trước uy lực nó.

Chỉ riêng mình nàng thôi mà đã giết được hơn chín vị Thiên Tôn!

“Bốn thanh kiếm kia lại tới nữa kìa!”

“Thánh Đàn Thiên Tôn! Cứu mạng!”

“Ta qua chặn bốn thanh kiếm kia lại!”

Trong mắt Thiên Tôn Thánh tộc nơi đây, bốn thanh kiếm kia đáng sợ như tử thần. Mỗi một lần xuất hiện, chúng luôn có thể cướp đi tính mạng của một hai vị Thiên Tôn.

Khi bốn thanh kiếm xông đến phía trên thánh đàn, chúng bị màn sáng màu vàng kim lan ra từ thánh đàn này ngăn lại.

Khê Ấu Cầm ngồi trên thuyền chiến, ánh mắt lạnh nhạt, ngón tay lần lượt thực hiện các động tác. Những thanh kiếm tỏa sáng với nhiều vòng ánh sáng khác nhau, bắt đầu liên tục đập lên màn sáng màu vàng kim.

“Đinh đinh đinh đinh!”

Chỉ trong thoáng chốc, bốn thanh kiếm đã đập hơn chục nghìn lần!

Sau mỗi một lần va chạm, màn sáng màu vàng kim tỏa ra từ thánh đàn sẽ mờ dần đi.

“Crắc!”

Kèm theo tiếng vỡ vụn chói tai, cuối cùng màn sáng đã bị phá nát!

Trong giây phút màn sáng vỡ vụn, không chỉ có bốn thanh kiếm kia giết vào, mà cùng lúc đó còn có thêm hai người nữa!

Một người là La Chinh, người còn lại là Thần Dụ Thiên Tôn!

La Chinh dựa vào khóa Không Luyến của Vân Hồ Thiên Tôn, trực tiếp xuất hiện phía sau một vị Thiên Tôn Thánh tộc.

Phản ứng của vị Thiên Tôn Thánh tộc này cũng cực kỳ nhanh nhạy. Trong giây phút khi La Chinh xuất hiện, gã bèn dồn sức vung cây đinh ba trong tay về phía La Chinh.

Tên Thiên Tôn Thánh tộc này đã kích phát số trời của bản thân đến cực hạn, uy lực của một đinh ba này có thể đâm xuyên qua vạn vật trong thiên hạ. Nhưng mà La Chinh hoàn toàn không hề tránh né, chỉ dùng thân thể chặn lại đòn công kích của tên Thiên Tôn Thánh tộc kia. Cùng lúc đó, trọng kiếm Đại Thiên trong tay hắn chợt chém ra.

“Đoạn Nhân Thần Quang!”

Ánh sáng xanh lướt qua, cắt đứt nhân quả. Sau khi mất đi số trời, gần như cây đinh ba của tên Thiên Tôn kia không còn chút uy hiếp nào với La Chinh. La Chinh mặc cho đinh ba đâm lên người mình. Một tiếng giòn tan vang lên, áo đồng tâm của hắn còn không hề bị rách một chút nào.

Sau khi cứng rắn đỡ một đòn này, trong mắt La Chinh lộ ra sát khí hung tàn: “Dịch Thần Nhất Kiếm!”

“Phập!”

Thiên Tôn kia không thể dùng thuật dịch chuyển không gian, nên trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn La Chinh cầm trọng kiếm hung hãn chém về phía mình. Dưới kiếm ý mạnh mẽ quét qua, cả người gã lẫn thế giới trong cơ thể đều bị hóa thành bột.

Trong lúc La Chinh đánh chết gã Thiên Tôn Thánh tộc này, Thần Dụ Thiên Tôn ở cách đó không xa cũng đang lướt qua một vị Thiên Tôn khác. Chủy thủ trong tay bà nhẹ nhàng cắt qua gò má vị Thiên Tôn kia, mũi chủy thủ cắt ra một vết máu tinh tế trên khuôn mặt chữ điền của người nọ, giống như đang khiêu khích, chứ chưa lấy đi tính mạng của đối phương.

Tên Thiên Tôn Thánh tộc kia nổi giận, vung cây rìu lớn trong tay đuổi theo giết Thần Dụ Thiên Tôn.

Thân hình uyển chuyển của Thần Dụ Thiên Tôn giống như bươm bướm xuyên qua nghìn hoa, trên khóe môi là nụ cười như có như không, liên tục dạo chơi giữ từng nhát rìu.

Chẳng mấy chốc, miệng vết thương trên gò má của Thiên Tôn Thánh tộc kia bắt đầu lan ra ánh sáng màu tím nhạt. Vết thương rất nhỏ kia không ngừng mở rộng trên gương mặt của người đó, liên tục kéo dài đến cổ cũng như các nơi khác trên cơ thể!

Sau khi Thần Dụ Thiên Tôn gánh vác số trời thì đã tu hành một môn công pháp cực kỳ độc ác, cũng là một trong những tuyệt học của La Tiêu, Tự Diệt Quyết.

Võ giả đến cấp bậc này thường sẽ không sợ các loại độc dược, vì cho dù là thân thể hay máu huyết cũng đã tu luyện đến một cực hạn. Sau khi độc dược chui vào cơ thể thì vẫn có thể dễ dàng ép ra, thậm chí trực tiếp cắn nuốt độc dược kia.

Tự Diệt Quyết là một dạng độc thuật, nhưng nó cũng không phải độc, mà là một năng lực cực kỳ đặc biệt. Bất kỳ sinh linh nào bị Thần Dụ Thiên Tôn tấn công, cho dù là chỉ bị cắt ra một vết thương nhỏ thì cũng chắc chắn phải chết.

Nói chính xác ra thì cũng không phải là đối thủ bị Thần Dụ Thiên Tôn giết chết. Mà là năng lượng đặc biệt kia sẽ trực tiếp dẫn dắt tất cả năng lượng trong cơ thể đối phương tự hủy diệt chính mình. Cho dù là máu huyết hay chân nguyên trong đan điền thì cũng đều bắt đầu điên cuồng tự làm tổn thương thân thể, cho đến khi đối phương chết đi.

Điều này cũng được xem như là tự sát, cho nên mới có tên là Tự Diệt Quyết. Chính vì có được phần số trời đáng sợ như vậy nên Thần Dụ Thiên Tôn mới có thể thăng cấp vào hàng ngũ Thiên Tôn cấp cao!

La Chinh và Thần Dụ Thiên Tôn đã đánh chết hai gã Thiên Tôn một cách gọn lẹ, khi lướt qua nhau, họ có liếc nhìn nhau một cái.

La Chinh còn đang chim trong thần đạo Đoạn Tình, ánh mắt lạnh lẽo kia chỉ liếc nhìn Thần Dụ Thiên Tôn một cách thản nhiên. Đôi mắt đẹp của Thần Dụ Thiên Tôn khi nhìn về phía La Chinh thì có chút ý cười, có vẻ rất tán thưởng. Sau đó, hai người bước vào vết nứt không gian, rời đi cùng một lúc.

Tất nhiên là Thần Dụ Thiên Tôn dùng thuật dịch chuyển không gian, còn La Chinh thì bị Vân Hồ Thiên Tôn kéo về.

Ngoài hai người bọn họ ra thì đám người Nguyên Tội Thiên Tôn, Lôi Phạt Thiên Tôn cũng tự lấy mạng hai gã Thiên Tôn Thánh tộc.

Cùng lúc đó, Thánh Đàn Thiên Tôn trên thánh đàn chợt vỗ hai tay vào với nhau, một nửa chân nguyên từ thế giới trong cơ thể rót vào thánh đàn như nước biển. Vài gã Thiên Tôn bên cạnh cũng giống vậy, thế giới trong cơ thể do bọn họ cực khổ dựng lên đã hoàn toàn sụp đổ, các sinh linh trong đó cũng đã tự phân hủy.

Sau khi bước vào vũ trụ Đại Diễn, đám Thiên Tôn này không thể cùng nhau bố trí trận pháp cường đại. Dù sao, lực lượng tinh nhuệ chân chính còn ở lại vũ trụ Đại Cực, bọn họ chẳng qua chỉ là người mở đường mà thôi. Chính vì như thế nên trong cuộc chiến với những Thiên Tôn của vũ trụ Đại Diễn, bọn họ mới ở thế rất bất lợi.

May mắn là số trời của Thánh Đàn Thiên Tôn thuộc loại cực kỳ mạnh, dựa vào thánh đàn này nên bọn họ vẫn còn có thể cố gắng chống đỡ. Nếu không phải nhờ tòa thánh đàn này thì e rằng giờ phút này, cả lũ đã sớm chết hết.

Vài gã Thiên Tôn phối hợp rót vào một lượng lớn chân nguyên, trong tòa thánh đàn kia lại một con vật bò ra. Đó là một con khỉ nhỏ với ánh vàng rực rỡ. Trong khoảnh khắc con khỉ này xuất hiện, nó ngay lập tức ngửa mặt lên trời gầm lên một hồi. Chỉ thoáng chốc, ánh sáng màu vàng kim tỏa ra vạn trượng!

Ánh sáng vàng kim cực kỳ sắc bén, như kiếm như đao, bắn ra bốn phía với tốc độ cực nhanh.

Lúc trước, ánh sáng vàng kim này đã từng giết chết hai vị Thiên Tôn của Thiên Vị tộc và liên minh Nhân Đạo. Nhưng cùng một thủ đoạn mà dùng lại lần nữa thì tất nhiên sẽ vô tác dụng. Các vị Thiên Tôn của vũ trụ Đại Diễn đã sớm bỏ trốn mất dạng, những luồng ánh sáng vàng này chỉ có thể đánh vào không trung.

Sau khi ánh vàng này tỏa ra vạn trượng thì nó bắt đầu ngưng kết lại một lần nữa, tạo thành một vòng sáng màu vàng kim bao trọn cả thánh đàn, giành lấy một chốc tạm nghỉ cho mấy tên Thiên Tôn Thánh tộc.

Thế nhưng, Khê Ấu Cầm lại điều khiển bốn thanh thần kiếm Trường Đằng, Phật Hoàng, Trùng Dương, Thiên Nha xuất hiện ở bên ngoài vòng sáng một lần nữa.

Khi nhìn thấy bốn thanh kiếm kia, trong mắt Thánh Đàn Thiên Tôn đầy vẻ tuyệt vọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận