Bách Luyện Thành Thần

Chương 3324: Đào băng

Lý Bôi Tuyết nghe được lời đề nghị này của Phượng Nữ thì sững ra một lúc rồi mới mở miệng nói: “Băng qua tầng băng bên trên! Ngươi muốn hại chết bọn ta à?”Tầng băng phía trên tuyệt đối chính là cấm địa của Ngọc Thắng Thiên! Nếu không phải Ngọc Thắng Thiên có hai tầng băng trên và dưới thì e là chẳng ai có thể đến Tam Thập Nhất Trọng Thiên được.

“Ta chỉ muốn hại chết La Chinh, còn hại chết ngươi à? Ta không hứng thú” Phượng Nữ chế giễu lại: “Ngươi đâu cần phải đi theo!”

La Chinh hỏi: “Tầng băng phía trên đã nguy hiểm đến thế thì tại sao lại nhất định cứ phải chọn con đường ấy?”

“Theo manh mối lần này thì ngươi vốn chẳng có cách nào thông qua Tam Thập Trọng Thiên cả, trừ phi ngươi thật sự dựa vào sức lực của một mình ngươi, lật tung toàn bộ văn minh Nguyên Linh” Phượng Nữ nói.

Phượng Nữ quan sát trên lập trường của phe thứ ba, nàng ta biết năng lực của La Chinh và cũng biết thực lực của văn minh Nguyên Linh. Việc Đế Tuấn chết đi chẳng phải tổn thất gì lớn lao đối với văn minh Nguyên Linh, nhưng e là chúng sẽ càng để tâm đến La Chinh hơn. Lần này La Chinh thông qua Hồn thành có khi còn gây nên phản ứng càng dữ dội hơn nữa.

“Nếu ngươi không thể tin ta thì có thể để Ngô Hoàng bản tôn xuất hiện. Hắn có thể kiểm chứng lòng trung thành của ta” Phượng Nữ nghiêm mặt nói.

“Không cần” La Chinh khẽ gật đầu: “Ta tin ngươi!”

Theo như tình hình hiện tại thì các cường giả tộc Kim Ô vốn đã ở bước đường cùng rồi, hơn nữa vì sự tôn sùng huyết thống mà nàng ta chắc chắn không thể nào lừa gạt.

La Chinh đã đồng ý thì Phượng Nữ cũng không tranh cãi gì thêm. Nàng ta khẽ vung cánh bay lên, đồng thời nói: “Ta biết rõ một nơi có thể dẫn đến tầng trên, đi theo ta!”

La Chinh đang định sử dụng Lôi Hình Hóa Ý thì ánh mắt bỗng nhiên nhìn sang Lý Bôi Tuyết. Dương hồn là không thể bay đi được rồi, nhưng đã vào Thánh Hồn cảnh thì chắc phải có điểm khác biệt chứ…

Không ngờ Lý Bôi Tuyết cũng không do dự chút nào, đường vân sau lưng lóe lên ánh sáng, thân hình đã nhảy lên và lướt về phía trên.

“Hóa ra Thánh Hồn có thể cưỡi gió bay đi…”

La Chinh nói thầm trong lòng, sau đó một đôi cánh sấm sét bỗng hình thành sau lưng hắn. Thoát cái hắn đã theo sát sau lưng Phượng Nữ cùng một tiếng vang “lách tách”.

Khoảng cách giữa hai tầng băng cũng phải hơn trăm nghìn mét! Muốn cố bay từ tầng dưới lên tầng trên chẳng phải việc dễ dàng.

Khi ba người họ ngày càng bay lên cao, nhiệt độ cũng hạ thấp dần.

“Vù…”

Từng cơn gió lạnh đến thấu xương thổi tới.

Nếu cơn gió lạnh cỡ này thổi lên người dương hồn ở Điện Hồn Chí Cực thì e là có thể đóng băng ngay lập tức, sau đó dương hồn bị vỡ vụn và cuối cùng là hủy diệt.

Nhưng khi thổi đến người Phượng Nữ, những “kinh mạch” trong cơ thể Phượng Nữ lóe lên ánh sáng, đồng thời dễ dàng chống cự lại cơn rét.

Lý Bôi Tuyết mới vừa tiến vào Thánh Hồn cảnh không lâu, áp lực khi chống lại cơn gió lạnh như này sẽ lớn hơn một chút. Chỉ có điều, sau khi thấy cách xử lý của Phượng Nữ, nàng cũng học theo. Kinh mạch trong cơ thể nàng không ngừng lóe lên ánh sáng, tiêu trừ hết sạch khí lạnh xâm nhập vào Vô Sắc Niệm Thể.

Về phần La Chinh…

Mặc dù hắn cảm thấy rét lạnh, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của hắn nên hắn cũng không có phản ứng gì nhiều.

Ba người bay lên đến độ cao chừng trăm nghìn mét là có thể chạm đến tầng băng phía trên.

La Chinh vươn tay ra chạm lên lớp băng dày cộm ấy. Ngay khoảnh khắc khi ngón tay vừa chạm lên đó, từng làn sương trắng tựa như nanh vuốt màu trắng của ác ma lập tức tràn xuống dưới thuận theo tay hắn.

Hắn định rút tay ra, nhưng rồi phát hiện tay mình đã dính chặt lên tấm băng ấy!

Lúc La Chinh đang định vận sức cố rút tay ra thì một đám lửa màu vàng đã đánh thẳng lên tay hắn.

“Phừng!”

Ngọn lửa kia bùng lên trên tay La Chinh, hòa tan hết làn sương trắng vừa rồi, nhờ vậy La Chinh mới có thể thoát thân.

“Cẩn thận một chút, đừng chạm đến tấm băng” Phượng Nữ dặn dò.

La Chinh mỉm cười, yên lặng theo ở phía sau.

Đương nhiên tình huống vừa rồi không thể nào làm khó hắn được. Thật ra hắn còn muốn thử xem liệu mình có đánh xuyên qua được tấm băng hay không, nhưng ngẫm lại mục đích của hắn là lặng lẽ thông qua Ngọc Thắng Thiên, cho nên cũng không cần thiết tự làm khổ mình ở đây. Mọi thứ cứ nghe theo sắp xếp của Phượng Nữ là được.

Bọn họ dọc theo tấm băng đi tới một lúc thật lâu, cảm giác như muốn đi đến tận biên giới của Ngọc Thắng Thiên vậy.

Ở chỗ rìa ở bên ấy có một cái rãnh mờ nhạt. Phượng Nữ chui vào cái rãnh ấy, lửa thần Kim Ô hừng hực bùng lên từ trong cơ thể nàng ta.

“Xì xì xì…”

Lửa và băng triệt tiêu lẫn nhau, tạo ra làn sương trắng dày đặc tản đi khắp nơi.

Phượng Nữ ở trong đó nung chảy băng một lúc, sau đó giọng nói của nàng ta vọng ta: “Tầng băng này dày khoảng nghìn mét, các ngươi cứ đi theo sát ta, nếu không lát nữa sẽ bị đóng băng lại…”

La Chinh và Lý Bôi Tuyết lập tức chui vào trong lỗ băng mà Phượng Nữ vừa hòa tan, chầm chậm đi theo nàng ta di chuyển trong lớp băng.

Bọn họ tựa như con sâu nho nhỏ, dựa vào lửa thần Kim Ô chầm chậm đào xuyên qua tấm băng.

Cho dù là Phượng Nữ thì sử dụng lửa thần Kim Ô lâu cũng vẫn phải chịu áp lực không nhỏ. Sau khi chui được hơn hai trăm mét trong tấm băng, nàng ta phải ngừng lại…

“Ta thử chút được không?” La Chinh đột nhiên hỏi.

Phượng Nữ kinh ngạc nhìn La Chinh: “Ngươi có thể phóng ra ngọn lửa cỡ này?”

Lửa của thần đạo bình thường vốn không có khả năng đốt được tầng băng ở đây.

Phải biết rằng nơi này là Ngọc Thắng Thiên, là Tam Thập Trọng Thiên! Dù đào được một khối băng ở đây thôi thì khi dung nạp nó, đó vẫn là một món tín vật Bỉ Ngạn hệ băng vô cùng hùng mạnh!

“Ta thì không được, nhưng có người làm được!”

La Chinh nhanh chóng liên lạc với Nguyên Thủy Thiên Tôn, sau đó hắn nhẹ nhàng vung tay lên, một đóa sen lửa đã nở rộ trong lòng bàn tay hắn.

“Vụt…”

Đóa sen lửa này xoay tròn, trực tiếp lượn vòng đánh thẳng lên tầng băng phía trên.

“Xì xì xì…”

Đây là Đạo Lệnh Hỏa Liên do Hỏa Thần Chúc Dung ngưng tụ ra, dù chỉ là khí hồn như uy lực cũng không tầm thường.

Đóa sen đỏ đốt cháy hừng hực, lớp băng không ngừng bị hòa tan, sương trắng lập tức bao phủ cả ba người bọn họ.

“Nhanh quá!”

Phượng Nữ nhìn đóa sen lửa không ngừng bay lên cao, trên mặt toàn là vẻ lạ lẫm và kinh ngạc.

Đóa sen lửa này đào ra một hang động dài hơn hai trăm mét rồi từ từ dừng lại.

“Đi!”

Lần này là La Chinh dẫn đầu hướng lên, Phượng Nữ và Lý Bôi Tuyết theo sau.

“Đi!”

Sau khi đi đến điểm cuối, lòng bàn tay La Chinh lại biến ra thêm một đóa sen lửa xoay tròn. Hắn nhẹ nhàng ném ra, đóa sen lại hòa tan thêm một đoạn đường hơn hai trăm mét.

Khi La Chinh ném ra đóa sen lửa thứ năm thì trong tấm băng bỗng truyền đến tiếng “Két”.

“Kít…”

Tiếng rít gào bén nhọn truyền đến từ phía trên.

Tấm băng bị sen lửa đào ra, cơn gió lạnh đến cực hạn ùa xuống bên dưới. Sức mạnh tích chứa trong cơn gió này không hề nhỏ, La Chinh, Phượng Nữ, Lý Bôi Tuyết không kịp đề phòng nên lập tức bị đập bay xuống dưới một khoảng tựa như ai vừa vung bàn tay vô hình ra đập họ vậy.

Trong đó, La Chinh bị rơi xuống ít nhất, tiếp theo là Phượng Nữ và nhiều nhất chính là Lý Bôi Tuyết.

Cũng may cơn gió lạnh kia chỉ thổi qua một hơi thở, sau đó tấm băng vốn bị phá ra đã lập tức đông cứng lại và ngăn chặn lối ra, ngăn cách cơn gió rét lạnh ở bên trên.

“Cơn gió rét mướt đến cỡ này đúng là danh bất hư truyền” La Chinh mỉm cười nói.

Cả người hắn bị sương trắng bao phủ, thoạt nhìn chẳng khác gì “người băng”, mà Phượng Nữ và Lý Bôi Tuyết cũng trắng xóa như tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận