Bách Luyện Thành Thần

Chương 1998: Nhược Mộc vực

Đợi hai người bọn họ đi rồi, vẻ cung kính trên mặt Tiêu Dã và các chân thần mới dần biến mấtBọn họ liếc mắt nhìn thi thể hai gã chân thần, sau đó đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lao tới.

Vừa rồi bọn họ đã giao hết toàn bộ gia tài cho hai chân thần kia, đương nhiên bây giờ phải lấy về cả vốn lẫn lời!

Gia cảnh của hai gã chân thần cấp cao này tương đối khá, bọn họ vơ vét cướp sạch một lần là giàu to rồi.

Chẳng mấy chốc mà toàn bộ đồ đạc và nhẫn tu di trên người hai gã chân thần cấp cao một đen một trắng đều đã bị bọn họ lột sạch, cuối cùng chân thần cấp trung Tiêu Dã đứng ra phân chia, y là kẻ cầm đầu đám người này.

“Rốt cuộc hai tên chân thần cấp thấp kia có lai lịch thế nào? Ngay cả đồ của chân thần cấp cao mà bọn họ cũng xem thường?” Một chân thần cấp thấp trong đó nói với vẻ mặt kỳ quái.

“Hầy, kẻ chỉ vung tay một cái là có thể dễ dàng giết chết hai vị đại ca này trong chớp mắt, sao có thể để ý mấy thứ bỏ đi này? Ngươi không thấy thanh niên kia còn lười ra tay, tùy tiện mò mẫm thôi là lấy ra được cả mấy trăm đồng Thần Vũ tệ sao?” Tiêu Dã cảm thán: “Không may hai vị đại ca này lại để mắt nhầm đối tượng, ta thấy hai người kia chắc hẳn là đến từ đảo nổi…”

“Ý ngươi là những người quyền quý kia?” Một gã chân thần cấp thấp khác trợn tròn mắt, lên tiếng hỏi.

“Dù là chân thần cấp thấp trong gia tộc quyền quý thì cũng không thể giải quyết hai vị chân thần cấp cao một cách dễ dàng như vậy chứ?” Một gã chân thần có tuổi lắc đầu nói.

Đối với đa số chân thần tại Thần vực, gia tộc quyền quý trên biển Thời Gian là sự tồn tại trong truyền thuyết, chân thần xuất thân từ nơi đó đều là tinh anh trong tinh anh.

Dùng cảnh giới chân thần cấp thấp để khiêu chiến chân thần cấp trung không thuộc gia tộc quyền quý cũng không phải chuyện gì quá kỳ lạ, nhưng có thể vượt hai cấp giết chết đối phương một cách dễ dàng thì… không thể tưởng tượng nổi.

***

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Đường biên giới vùng đất không chiến tranh…

“Vùng đất không chiến tranh dùng chân ý của đạo trong bộ hài cốt kia để tiến hành áp chế, tu vi càng mạnh thì khu vực bị áp chế lại càng lợi hại, nếu ta tiến vào trong đó nhất định sẽ bị Kiếm tộc phát hiện” Hàm Cửu Di bọc áo choàng kín mít, nhẹ giọng nói: “Chỉ có thể đưa ngươi tới đây thôi”

Độ khó giữa áp chế một Thánh nhân và áp chế một chân thần hoàn toàn khác nhau.

La Chinh khẽ mỉm cười, nói: “Cửu Di cũng có thể tham gia Đạo Tranh…”

Hàm Cửu Di khẽ lắc đầu: “Ta còn phải giúp hai tên đồ đệ của Cố Bắc, ai bảo ta lại bị cha ngươi lừa một lần kia chứ?”

La Chinh vốn còn cho rằng Hàm Cửu Di vì bất đắc dĩ mới bị cuốn vào chuyện này, bây giờ suy nghĩ kỹ lại thì, vốn dĩ việc La Chinh tiến vào đảo nổi đã tồn tại nguy cơ tương đối lớn, có lẽ người duy nhất có thể dẫn theo La Chinh trốn chạy cũng chỉ có Hàm Cửu Di mà thôi. Có lẽ việc nàng bị cuốn vào chuyện này đã nằm sẵn trong dự tính.

Đương nhiên, bản thân Hàm Cửu Di cũng cam tâm tình nguyện.

Hiện tại Tịnh Vô Huyễn đang tìm cách khống chế rừng Lang Tuyền, Hàm Cửu Di sẽ trở về Tiên phủ, tạm thời đưa Ninh Vũ Điệp và những người khác vào trong Tử Cực giới của nàng, sau đó tiếp tục trợ giúp Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong hành động.

“Ừ” La Chinh gật đầu, rồi quay người bước vào biên giới vùng đất không chiến tranh.

Khoảnh khắc hắn bước qua khỏi ranh giới, một luồng khí tức vô hình nhanh chóng bao phủ khắp người hắn…

Sau khi đi vào Thần vực, khí tức mà phần lớn chân thần phát ra đều mang hơi thở cổ xưa và vĩnh hằng. Dù sao tuổi thọ của rất nhiều chân thần cũng kéo dài đến mấy thần kỷ nguyên, thậm chí hàng chục kỷ nguyên thần. Quãng thời gian này nhiều hơn gấp mấy lần so với thời gian mà sinh linh thứ cấp cảm thụ được.

Thế nhưng từ trong luồng khí tức đến từ vùng đất không chiến tranh, La Chinh mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là vĩnh hằng.

Trong luồng khí tức này ẩn chứa cảm giác tang thương, giống như một mũi tên vô hình, từ điểm khởi nguồn của thời gian phóng thẳng tới điểm kết thúc, tựa như cho dù thế gian này có hủy diệt cũng không thể tiêu trừ khí tức này!

“Đây là khí tức của bộ hài cốt kia? Thực sự kinh khủng…”

Hắn cũng cảm thấy vô cùng chấn động giống như các chân thần mới bước chân vào mảnh đất này, lần đầu tiên cảm nhận được luồng khí tức như vậy.

Nhìn La Chinh đứng tại chỗ cảm nhận luồng khí tức kia, Hàm Cửu Di mỉm cười, kéo chặt áo choàng rồi biến mất…

Tại Thần vực, “Nhược Mộc vực” bao quanh vùng đất không chiến tranh cũng được xem là đại vực, đối với các chân thần, diện tích của nó cũng tương đối rộng lớn.

Sau khi quen với luồng khí tức kia, La Chinh khoác áo choàng tiếp tục đi về phía trước.

Con đường Hàm Cửu Di giúp hắn lựa chọn tương đối hẻo lánh, trên đường ít thấy dấu chân, thỉnh thoảng sẽ đụng phải một vài chân thần đang cúi đầu đi về phía trước, thậm chí còn thấy họ thoáng lộ ra vẻ đề phòng, không hề có ý định bắt chuyện.

Cứ đi như vậy hơn nửa tháng, La Chinh chợt nhìn thấy một cái bóng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời xanh thẳm xa xôi.

Cái bóng kia giống như một con thú khổng lồ nằm ở một nơi cực xa.

“Nhược Mộc à?”

Ánh mắt La Chinh lóe lên một tia sáng.

Hắn nghe nói Nhược Mộc không cao, là sinh vật mọc ngang duy nhất trong bốn đại thần mộc, giống như cây đa, gặp nước bén rễ, điên cuồng sinh trưởng trong biển lớn Nhược Mộc vực, cho đến khi hoàn toàn bao trùm khắp một vùng biển rộng mới ngừng phát triển.

Hắn không ngừng tiến về phía trước, khoảng cách tới Nhược Mộc cũng càng lúc càng gần, cái bóng khổng lồ kia cũng càng ngày càng rõ ràng.

Dọc theo đường đi cũng đụng phải nhiều chân thần hơn.

Đa số những chân thần này đều hợp thành nhóm, kết bạn cùng đi.

Thậm chí trong đó còn có hơn trăm người mặc đồng phục, xếp thành hàng dài hành quân, hiển nhiên là con em gia tộc được huấn luyện bài bản…

Lại đi thêm nửa tháng, bên tai La Chinh truyền đến từng đợt tiếng sóng biển.

“Rì rầm rì rầm…”

Từ xa hắn đã thấy rễ cây to lớn rậm rạp của Nhược Mộc, giống như chân thú khổng lồ nằm trên mặt biển, tạo thành một con đường cực kỳ rộng lớn, kéo dài đến tận bờ.

Trên bờ biển là một tòa thần thành nguy nga tráng lệ, trong tòa thần thành này có một tòa tháp nhỏ cao vút, giống như một thanh kiếm khổng lồ chĩa thẳng lên trời! Ngoại trừ thanh kiếm này, trong thần thành còn có những tòa nhà cao thấp đan xen, gần như đều có cùng một kiểu dáng.

Cho nên nhìn từ đằng xa, bên trong tòa thành này giống như có vô số thanh kiếm dựng đứng, mang đến cho người ta một cảm giác khác lạ.

“Không hổ là Kiếm tộc” La Chinh nhìn thấy tòa thần thành kia, khẽ mỉm cười, văn hóa kiếm đã hoàn toàn ăn sâu vào chủng tộc này.

“Phập!”

“Phập!”

Đúng lúc đó, vài tên chân thần lưng đeo trường kiếm đứng cách đó không xa đột nhiên quỳ xuống trước tòa thần thành kia, vái lạy một cái dưới nền đất đầy tuyết, sau đó phủi sạch bông tuyết trên người rồi lại tiếp tục lên đường…

Chưa đi được bao xa, bọn họ lại quỳ xuống lần nữa, vái lạy một phen, lại tiếp tục tiến bước…

Đối với các chân thần tu kiếm này, Nhược Mộc vực là con đường tìm về tín ngưỡng của bọn họ. Gương mặt bọn họ toát lên vẻ thành kính, cũng không phải đối với Nhược Mộc, mà là sự sùng kính đối với Kiếm tộc.

Đi đến phía trước thần thành, La Chinh nhìn thấy một loạt hộ vệ mặc trang phục màu đen trắng đang đứng trước cửa thành.

Bọn họ đứng thành hàng, mặt mày nghiêm trang, tỏa ra từng luồng khí thế chính nghĩa cương trực.

Nếu là người lòng dạ nham hiểm thì sẽ vô cùng mất tự nhiên trước khí thế chính nghĩa cương trực nơi này!

Đối với đa số thần thành trong Thần vực, ai muốn đi vào bên trong thì cần phải nộp Thần Vũ tệ, nhưng tòa thần thành này lại không có truyền thống như vậy, tất cả các chân thần đến tham gia Đạo Tranh chỉ cần đưa ra một miếng Phạn văn, dù chỉ là bản sao cũng có thể tùy ý đi vào.

Mà muốn làm ra một bản sao Phạn văn cũng không khó.

“Này này này, chàng trai trẻ, ngươi có Phạn văn không? Không có Phạn văn là không được vào!” Ở ven đường trước cửa thành, một vị chân thần râu ria đầy mặt vẫy tay với La Chinh. Hắn ta nói xong thì loạt xoạt lấy ra một xấp giấy, đương nhiên Phạn văn trên những tờ giấy này cũng là do người ta sao chép ra, thậm chí bề mặt còn được mạ một lớp phấn vàng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng màu vàng, “Một Thần Vũ tệ một tờ…”

La Chinh quét mắt nhìn qua, lập tức lắc đầu.

Kết cấu của đống Phạn văn này tương đối đơn giản, thông tin ẩn chứa trong đó cũng không nhiều lắm, vừa nhìn là biết hàng lề đường.

“Hai tờ thế nào? Một Thần Vũ tệ hai tờ…” Chân thần cấp thấp thấy La Chinh không có hứng thú, càng ra sức đẩy mạnh tiêu thụ: “Những Phạn văn này của ta không còn xuất bản nữa đâu, chỉ cần ngộ ra ý nghĩa bên trong sẽ thu được lợi ích vô hạn!”

*Waka là đơn vị duy nhất nắm giữ bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần tại Việt Nam. Các cá nhân, tổ chức có hành vi sao chép, đăng tải tác phẩm dưới mọi hình thức đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận