Bách Luyện Thành Thần

Chương 2585: Ngưng Kiếm Cung

Tà Thần lục soát ký ức của người này một lúc, cuối cùng nét mặt thoáng sững sờ“Trong ký ức tên này toàn là thứ gì vậy!” Vẻ mặt hắn ta đầy oán giận.

Bản thân hắn ta cũng không phân biệt đạo đức hay thiện ác gì cả, chỉ làm việc tùy theo ý mình, quái đản mà ngang ngược. Thế nhưng có một điểm hắn ta vẫn giống những người khác, đó là lấy loài người làm gốc. Có lẽ vì hắn ta vẫn bị La Chinh ảnh hưởng phần nào.

Ban đầu, ở thế giới trong cơ thể La Chinh cũng từng có chủng tộc khác nổi dậy, ví như tộc Thiên Linh. Nhưng vì La Chinh luôn cố gắng đè ép họ, lại thêm Nhân tộc ngày một phát triển phồn vinh khiến Thiên Linh tộc dần bị đẩy ra biên giới, mà Tà Thần cũng từng thay mặt loài người ra tay giết chết cường giả tộc Thiên Linh, nên tộc Thiên Linh cứ thế bị suy yếu dần.

Dù có nói gì đi chăng nữa, Tà Thần vẫn rất bài xích các tộc khác…

Qua ký ức, hắn ta phát hiện ra quốc gia của Sa dân, đồng thời biết được đám người này lại đi thần phục Đại Thực Yêu Hoa, hàng năm đều dâng một lượng lớn Sa dân cho Đại Thực Yêu Hoa nuốt ăn!

“Thân là con người mà sao có thể cúi đầu trước vài cọng cỏ chứ! Hừ! Sau này thực lực của ta mạnh hơn rồi, ta sẽ san bằng từng cây hoa ăn thịt người ấy!” Tà Thần tự nhủ.

Hắn ta tiếp tục rà quét ký ức và lại bị ngạc nhiên lần nữa.

“Chân ý của đạo? Bỉ Ngạn?”

Lúc rời khỏi thế giới trong cơ thể La Chinh, Tà Thần đã cảm nhận được trên người hắn có một luồng khí tức rất lạ, rất đặc biệt. Xưa nay hắn ta chưa bao giờ cảm nhận được khí tức đó.

Chẳng qua khi ấy Tà Thần một lòng muốn rời khỏi La Chinh càng nhanh càng tốt nên không nán lại lâu, vì vậy cũng không nghe ngóng được gì về lai lịch của khí tức ấy.

Bây giờ xem như hắn ta đã rõ rồi. Chân thần đại viên mãn không phải là điểm cuối, muốn mạnh hơn nữa thì nhất định phải bước chân vào Bỉ Ngạn.

Hắn ta là người rất có dã tâm, phát hiện này khiến hắn ta vui mừng đến mức cả người cũng phát run.

Tà Thần cười ha ha một lúc thật lâu, cuối cùng quẳng Sa dân trong tay mình đi rồi chầm chậm tiến vào trong miền cát vàng bao la vô bờ bến. Sau quá trình bị Tà Thần soát hồn, linh hồn của Sa dân nọ đã nát thành từng mảnh nhỏ và trở thành một cái xác sống vô hồn.

Tà Thần đã tìm được phương pháp thoát khỏi trận bão cát này, song hắn ta lại không định tiến sâu vào trong sa mạc, bởi ở đó có đám Đại Thực Yêu Hoa cực kỳ hùng mạnh đang trốn trong Sa quốc.

Dù Tà Thần rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng hắn ta cũng không tự cho rằng mình là đối thủ của đám Đại Thực Yêu Hoa kia. Nếu cứ tiến sâu vào sa mạc thì chẳng khác nào đang tìm đường chết.

Chỉ có điều, qua ký ức vừa rồi, Tà Thần đã tìm ra một con đường khác, hắn ta chỉ cần đi theo trục trung tâm của sa mạc là có thể vượt qua một cách bình yên. Ở đó có một bến cảng lớn khác, qua đó hắn ta có thể bước chân vào thế giới này.

***

*Wakalà đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩmBách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Ba ngày sau, phi thuyền màu xanh đã bay đến biên giới của Thiên Đô Châu. Vách ngăn khổng lồ tựa như một dải lưu ly màu lục vắt ngang trước mặt phi thuyền.

“Không ngờ pháp tắc không gian trong vách ngăn này lại thâm sâu và vững chắc như thế” La Chinh nhìn sang, miệng hơi hé mở vì kinh ngạc.

Trong Đại Thế Giới cũng tồn tại vách ngăn, mà giữa các vũ trụ với nhau cũng có vách ngăn, nhưng còn giữa các vực lớn trong Thần vực thì không. Chỉ có điều, ở bề mặt Thần vực thì có một tấm chắn không gian cực kỳ rắn chắc và kiên cố, dày đến mức ngay cả mấy người Minh Vi dốc hết sức để phá vỡ mà cũng rất khó khăn.

Vách ngăn ở trước mắt La Chinh hiển nhiên vượt xa tấm chắn trên bề mặt Thần vực, thật không biết làm sao Đạo Kiếm Cung xuyên qua được?

Chẳng bao lâu sau, La Chinh phát hiện mối lo của mình thật thừa thãi…

Một người đàn ông áo xanh trên phi thuyền màu xanh khẽ nhún người nhảy lên, đánh một chưởng về phía vách ngăn.

“Bộp!”

Bề mặt vách ngăn kiên cố tản ra gợn sóng nhè nhẹ, sau đó hiện ra dòng Phạn văn phức tạp màu vàng.

La Chinh vừa nhìn thấy dòng Phạn văn ấy liền nhướng nhẹ lông mày. Mặc dù về cơ bản thì Phạn văn màu vàng đều giống nhau cả, nhưng có cái thì cấu tạo khá đơn giản, có cái lại vô cùng phức tạp. Mà Phạn văn trước mắt La Chinh đây lại khá tương tự với Phạn văn màu vàng quanh thế giới trong cơ thể hắn.

Đáng tiếc Phạn văn kia chỉ lóe lên rồi tắt, La Chinh không kịp chép nó lại.

Người đàn ông áo xanh quay về phi thuyền và bàn bạc gì đó với hai người nữa. Thoáng sau, bên ngoài phi thuyền tản ra gợn sóng kỳ lạ, sau đó một đại trận triển khai ra ngay trước mũi phi thuyền như một cây dù rộng.

Ánh sáng lượn lờ trong đại trận, phác họa ra một Phạn văn rất lớn, hơn nữa trông nó loáng thoáng có nét tương hợp với Phạn văn màu vàng trên vách ngăn.

Mũi phi thuyền chạm vào vách ngăn, ngay sau đó cả chiếc phi thuyền đã xuyên qua lớp vách ngăn dày cộm mà không bị bất cứ cản trở nào.

Ngay đến mấy người Lại Hoa Bắc cũng ngẩng đầu nhìn quanh quất khắp nơi, trên gương mặt toàn là vẻ tò mò. Dù họ biết về sự tồn tại của vách ngăn, nhưng đây cũng là lần đầu tiên họ băng qua một châu lớn.

“Sau khi đại trận trước mũi phi thuyền mở ra thì sẽ được vách ngăn chấp nhận” La Chinh tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Độ dày của vách ngăn lên đến tầm mười nghìn mét, phi thuyền bay chầm chậm hết một nén nhang mới băng qua hết được. Sau khi chui ra ở mặt kia của vách ngăn, luồng không khí mát mẻ tươi mới ập vào mặt mọi người.

Bầu trời và mặt đất trước mặt họ xanh biếc một mảnh, bốn phía đều là cảnh tượng căng tràn sức sống. Đây chính là Thất Tinh Châu – nơi đóng đô của Đạo Kiếm Cung.

“Vù…”

Phi thuyền lại tăng tốc, cảnh sắc chung quanh nhòa dần.

Một canh giờ sau, lúc phi thuyền màu xanh dừng lại lần nữa, các cư dân trong Thiên Dung thành đều nhao nhao đứng dậy, tựa người trên mạn thuyền nhìn xuống bên dưới.

“Đây chính là Đạo Kiếm Cung trong truyền thuyết!”

“Tham Thiên Đại Kiếm! Đó chính là Tham Thiên Đại Kiếm!”

“Đứng trước Tham Thiên Đại Kiếm lĩnh ngộ chân ý của đạo sẽ đạt được rất nhiều thành tựu mà không tốn mấy công sức!”

Mấy người Lại Hoa Bắc vừa trông thấy kiến trúc mang tính biểu tượng của Đạo Kiếm Cung liền hưng phấn không thôi.

Dưới phi thuyền có một sơn thành(*) rất lớn, những dãy nhà chen chúc cùng với cung điện xa hoa xây dọc theo triền núi. Ở giữa sơn thành là một thanh kiếm khổng lồ dài đến bảy trăm nghìn mét!

(*) Sơn thành: tòa thành được xây trên núi.

Dù đứng ở khoảng cách rất xa nhưng La Chinh vẫn có thể cảm nhận được chân ý của đạo cực kỳ dồi dào tỏa ra từ thanh kiếm đá ấy.

“Thanh kiếm như này chắc chỉ có Hoang Thần mới cầm lên vung kiếm một cách tự nhiên được. Không phải Hoang Thần trong thế giới mẹ đã biến mất hết rồi sao? Tham Thiên Đại Kiếm của Đạo Kiếm Cung được chế tạo như nào?” Trong lòng La Chinh thầm hỏi.

Phi thuyền từ từ hạ xuống, Tham Thiên Đại Kiếm cũng biến mất trong tầm mắt họ. Cuối cùng, phi thuyền đậu trên một khoảng sân ngay gần trung tâm sơn thành.

Cô gái với gương mặt trắng toát nhảy lên, đứng hiên ngang trên mạn thuyền. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua mấy người Lại Hoa Bắc rồi cuối cùng ánh mắt mới dừng lại trên người La Chinh. Trong mắt nàng lóe lên vẻ đăm chiêu, sau đó nàng nói: “Vũ Văn Hoa… Xếp cho họ ở tại Ngưng Kiếm Cung đi…”

Nàng vừa dứt lời, thân hình khẽ lắc nhẹ một cái, lập tức biến thành một vệt sáng đỏ bay thẳng vào sơn thành.

“Các ngươi đi theo ta là được” Người đàn ông tên Vũ Văn Hoa hờ hững gọi.

Nhờ Vũ Văn Hoa dẫn đường, mọi người đi ngang qua vô số kiến trúc dày đặc trong sơn thành, cuối cùng tới Ngưng Kiếm Cung.

Trước cổng có hai thanh niên mặc áo xanh chầm chậm bước tới, thi lễ với Vũ Văn Hoa.

“Mười một người này vì đã khám phá ra áo mộ nên Thu học cung phá lệ dẫn hết vào trong Ngưng Kiếm Cung” Vũ Văn Hoa nói.

Hai thanh niên áo xanh gật đầu, sau đó dẫn cả nhóm mười một người bọn họ vào Ngưng Kiếm Cung.

Ngay lúc đám người Lại Hoa Bắc ấp ủ bao mộng tưởng bước vào Ngưng Kiếm Cung thì bỗng có một tiếng cười truyền ra từ đó: “Ha ha ha, lại nhét thêm mười tên vô dụng vào Ngưng Kiếm Cung của ta à. Thôi cũng được, Ngưng Kiếm Cung này của ta đã sớm biến thành nơi thu mua ve chai rồi, có nhận thêm vài tên nữa cũng chẳng đáng là gì. Hy vọng các ngươi có thể ở lại đây lâu dài”
Bạn cần đăng nhập để bình luận