Bách Luyện Thành Thần

Chương 3508: Chung Yên hết hy vọng

Trước kia Thông Thiên giáo chủ dùng Chế Ước Khế Ước Song Sinh Xà lập lời thề nhằm vào KhôngTrước lúc đánh bại Lê Sơn, Thông Thiên giáo chủ sẽ không ra tay với Không, nhưng ra tay với Khư thì không thành vấn đề.

Bây giờ đã lợi dụng Khư bắt được đám người Lê Sơn, y cũng đã hoàn toàn có được năng lực của Khư, Khư đã không còn giá trị lợi dụng.

“Thông Thiên giáo chủ, ngươi có ý gì?” Khư sầm mặt.

Trong lồng giam Bất Pháp, Khư cảm nhận được sức mạnh của mình đang dần suy yếu. Nó không thể khống chế lồng giam Bất Pháp được nữa, chỉ có thể mặc cho Thông Thiên giáo chủ nhào nặn.

“Trước hết phải tiêu diệt kẻ địch tương lai của ta, đúng không?” Thông Thiên giáo chủ nói với vẻ đương nhiên.

Y đại diện cho tộc Vô Không, là kẻ thù không đội trời chung với văn minh Nguyên Linh đứng đằng sau Khư.

“Ngươi…”

Bề mặt thân thể Khư bắt đầu lóe sáng, sức mạnh huyết mạch điên cuồng phóng ra.

Năng lượng cường đại trào dâng trong cơ thể nó, bề mặt cột tím cũng bắt đầu phát sáng, Khư đang cố cướp lại quyền khống chế lồng giam Bất Pháp.

Nếu Khư ở ngoài lồng giam Bất Pháp, với sự thông hiểu của nó về chân lý giam cầm, Thông Thiên giáo chủ không thể nào thắng được nó. Nhưng hiện tại Khư đang ở trong lồng giam Bất Pháp, bị lồng giam Bất Pháp áp bức gay gắt, tranh đoạt chừng mấy hơi thở đã phân ra thắng bại, cuối cùng Khư vẫn thất bại trong tay Thông Thiên giáo chủ.

“Đường đường là lãnh tụ của tộc Vô Không, hóa ra lại thất tín bội nghĩa như vậy!” Khư oán hận nói.

“Giữa ngươi và ta chưa từng có giao kèo nào, không biết ta thất tín bội nghĩa với ai?” Thông Thiên giáo chủ nhún vai.

“Ngươi…” Khư tức giận tới mức nói không nên lời.

Khư không giống những cổ thần hỗn độn khác, nó ít lăn lộn thế tục, đương nhiên không hiểu mấy trò lừa bịp này.

“Hừ, tộc Vô Không và văn minh Nguyên Linh đúng là cùng một hạng, khi cần thì lợi dụng, không cần thì giết chết, đáng tiếc ta năm đó thật lòng khuyên nhủ, ngươi lại không hề để tâm” Phục Hy đột nhiên lên tiếng.

Phục Hy nhường thân thể mình cho Phục Hy bản tôn đã lâu, cuối cùng vẫn rơi vào lồng giam Bất Pháp, hắn ta lại không hề có ý nghĩ trách cứ bản tôn. Dù sao nếu bản thân tham gia vào trận đấu này, kết quả nhất định cũng không khá hơn Phục Hy bản tôn…

Chẳng qua nhìn thấy Khư cũng bị nhốt vào lồng giam Bất Pháp, hắn ta nhịn không được mới đoạt lấy quyền khống chế thân thể châm chọc Khư vài câu.

Trước kia Phục Hy suýt nữa đã lôi kéo được Khư, nhưng nó lại nghe lời xúi giục, lựa chọn Đạo Thủ Tự.

Sắc mặt Khư vốn dĩ tràn ngập phẫn nộ, nghe Phục Hy nói vậy, nó lại đáp trả với giọng mỉa mai: “Chẳng phải Lê Sơn là lãnh tụ của Đạo Chung Yên sao? Mấy người các ngươi còn sa sút đến mức này cơ mà!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Phục Hy, Nữ Oa bản tôn, Tịch và Trắc đều trở nên ảm đạm.

Hỗn độn phải đi đến kết thúc, sớm muộn gì cũng sẽ hủy diệt…

Trước kia hỗn độn cũng đã trải qua vô số lần, nhưng khi Chung Yên giáng lâm, những hỗn độn đó đều có cơ hội thử một lần, còn vòng hỗn độn này thì đến cả cơ hội cũng không có, thật là đáng buồn.

“Vòng hỗn độn này không hoàn thành được, chúng ta còn có vòng tiếp theo” Phục Hy phản bác.

Khư bật cười, chỉ vào mặt Thông Thiên giáo chủ và nói: “Bây giờ hắn thắng rồi, tộc Vô Không thắng, ngươi cảm thấy còn có vòng tiếp theo sao?”

Phục Hy nhìn Thông Thiên giáo chủ một cái, sâu trong đồng tử hiện lên vẻ tuyệt vọng. Từ khi Lê Sơn thành lập, Phục Hy và Nữ Oa vẫn đã biết rõ sứ mệnh của bản thân, Đạo Chung Yên như một chấp niệm khắc sâu vào tâm khảm hắn ta, chết cũng không sờn, hắn ta tin rằng mỗi chu kỳ hỗn độn đều sẽ sinh ra một nhân vật kinh diễm trác tuyệt.

Một nghìn lần không được thì mười nghìn lần, mười nghìn lần không được thì trăm nghìn lần.

Trước mặt vĩnh hằng, thời gian vô cùng rẻ rúng, chỉ cần có khả năng phá vỡ Chung Yên, cố gắng vô số lần cuối cùng sẽ có một lần thành công, đây cũng từng là suy đoán của Phục Hy.

Nhưng trong suy đoán này, hắn ta đã để sót tộc Vô Không, đám người này đúng là một tồn tại phản nhân loại…

Đã vậy thủ lĩnh của chúng lại còn là một Nhân tộc hàng thật giá thật!

“Vì sao ngươi lại phải làm như vậy?” Phục Hy ngẩng đầu hỏi.

Phục Hy bản tôn, Nữ Oa bản tôn biết rõ mối liên quan giữa Thông Thiên giáo chủ và văn minh số bảy mươi bảy, nhưng Phục Hy lại không biết!

“Ngươi chỉ là một bản sao phục chế, biết điều này cũng chẳng có ý nghĩa gì” Thông Thiên giáo chủ lạnh nhạt nói: “Ngươi chỉ cần biết, muốn sống thì thần phục ta!”

Nói xong, Thông Thiên giáo chủ rung nhẹ tay áo một cái, một chiếc Hắc Thuyền bay ra từ ống tay áo y.

Thuyền trưởng nhảy ra từ mui thuyền, đồng thời kích hoạt thân thể hoang thần, trong lúc thân thể phóng to, Chế Ước Khế Ước Song Sinh Xà cũng được lấy ra.

“Tại Chế Ước Khế Ước Song Sinh Xà lập lời thề, thần phục giáo chủ đại nhân, gia nhập tộc Vô Không, các ngươi còn có thể sống sót” Thuyền trưởng nói.

Ngay cả cổ thần hỗn độn cũng không thể thoát khỏi ràng buộc của khế ước, một khi đã thề thì nhất định phải tuân thủ.

“Nếu từ chối, các ngươi sẽ chết” Giọng điệu của Thông Thiên giáo chủ cực kỳ bình tĩnh, như thể chẳng hề có sức uy hiếp.

Phụ Hy, Nữ Oa bản tôn, Trắc và Tịch đều im lặng.

Những tồn tại hàng đầu như bọn họ, chết cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận, nhưng bọn họ lo lắng cho thế cục sau khi mình chết đi…

Một khi thất bại, có lẽ Lê Sơn sẽ thua hết toàn bộ.

“Thời gian của ta có hạn” Thông Thiên giáo chủ khẽ rung kiếm Thanh Bình, ánh kiếm xanh biếc xen lẫn lửa đen lượn lờ trên lưỡi kiếm.

Thật ra trận chiến này chỉ tiêu diệt được một mạch của Lê Sơn, Thông Thiên giáo chủ còn chưa giành được thắng lợi cuối cùng, kế tiếp y còn phải giải quyết văn minh Nguyên Linh, trận chiến với văn minh Nguyên Linh có thể tiến hành ở hỗn độn cũng có thể tiến hành trong bỉ ngạn.

Thấy mọi người vẫn không nói lời nào, ánh kiếm xanh đen chợt lao về phía bọn họ.

“Phập phập phập phập phập!”

Nhát kiếm này xuyên thủng ngực bọn họ, ngọn lửa màu đen hừng hực thiêu đốt ở miệng vết thương.

Tuy vết thương này không thể lấy mạng những người này, nhưng lửa đen thiêu tim lại là một loại cực hình, cơ mặt bọn họ bắt đầu vặn vẹo vì đau đớn.

Nhưng lửa đen ngừng thiêu đốt, những người trong lồng giam Bất Pháp lại đều gắng gượng chịu đựng.

“Ta chỉ muốn tìm một vài người hữu dụng trong hỗn độn, xem ra các vị đều là người có ý chí cứng cỏi, không dùng được, vậy thì chết đi”

Thông Thiên giáo chủ nổi lên sát ý, tay nhẹ nhàng vung lên, lồng giam Bất Pháp bắt đầu thu nhỏ lại một cách nhanh chóng.

Khoảng cách giữa những cây cột màu tím không ngừng ngắn lại, áp lực bên trong cũng bắt đầu tăng lên.

Phục Hy, Nữ Oa đang cố gắng chống lại lửa đen, dưới áp lực của lồng giam Bất Pháp, thực lực của bọn họ cũng bị đè nén gắt gao.

Không thể chống cự, lửa đen trên người bọn họ cũng càng ngày càng đượm, sợ là chẳng mấy chốc sẽ nuốt chửng bọn họ.

“Ù…”

Đúng lúc này, một đường ánh kiếm màu vàng từ nơi xa xôi mờ mịt lao tới chém thẳng vào lồng giam Bất Pháp một cách chuẩn xác.

Ánh kiếm màu vàng mang theo uy lực cực lớn, không hề thua kém ánh kiếm màu xanh của Thông Thiên giáo chủ, nhát kiếm này khiến lồng giam Bất Pháp chấn động không ngừng, áp chế đối với nhóm người Nữ Oa cũng yếu hơn đôi chút, cho một họ một cơ hội để thở dốc.

“Đông Hoàng?” Thông Thiên giáo chủ thản nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bóng người xa xôi kia, kẻ chạy tới đây lúc này phải là Không mới đúng chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận