Bách Luyện Thành Thần

Chương 2658: Xích Kim Sa

“Phía trước có sóng lớn!” La Chinh trượt từ trên con sóng xuống, nói với Lăng Sương ở sau lưngThuyền chân ý của Lăng Sương hơi lắc một chút, khéo léo hóa giải gợn sóng trước thuyền. Nàng hỏi: “Cao bao nhiêu?”

“Khoảng hơn trăm mét” La Chinh nhíu mày nói.

Sóng cao như vậy, dù là La Chinh cũng chẳng có cách nào để tránh. Nếu như bị con sóng đó đập trúng thì sẽ rơi vào tình trạng thuyền hủy người chết.

Lăng Sương vẫn duy trì bình tĩnh, nói: “Ngươi đừng lo lắng, chắc hẳn người phía trước sẽ báo thời gian”

“Báo thời gian? Có ý gì?” La Chinh cảm thấy hơi khó hiểu.

Đúng lúc này, một tiếng hét truyền từ thuyền chân ý ở phía trước tới.

“Phía trước có sóng lớn cao một trăm ba mươi mét, khoảng bốn hô hấp!”

“Bốn hô hấp! Không muốn chết thì chuẩn bị cho tốt!”

“Bốn hô hấp!”

Tất cả mọi người tiếp sức truyền tin tức này lại. Lăng Sương nghe được cũng lớn tiếng cảnh báo người phía sau.

Sau đó, Lăng Sương nói với La Chinh: “Con sóng này có thời gian hữu hạn, lúc nó cuốn tới trước mặt chúng ta thì chúng ta lui ra ngoài khoảng bốn hô hấp, sau đó từ từ tiến vào đây lại là được!”

Nghe Lăng Sương nói vậy, mắt La Chinh sáng lên.

Sau khi rời khỏi biển Chân Ý, cả thuyền và người đều biến mất, nhưng lúc trở lại biển Chân Ý, bọn họ sẽ xuất hiện ở ngay chỗ cũ. Điều này tương đương với việc trốn trong không gian để tránh sóng lớn.

“Đúng là một biện pháp hay” La Chinh nói.

Lăng Sương khẽ mỉm cười, nói: “Vì bước chân vào Bỉ Ngạn, những sinh linh kia đã nghĩ ra vô số biện pháp. Những con sóng phía sau sẽ còn lớn hơn nữa, phải cẩn thận từng li từng tí”

Đúng như Lăng Sương đã nói, La Chinh thấy lúc con sóng lớn kia xô tới, những con thuyền chân ý đằng trước đột nhiên biến mất. Hiển nhiên là họ đã rút ra khỏi biển Chân Ý.

Chỉ chốc lát sau, cuối cùng sóng lớn cũng xô tới.

“Đừng nóng vội…”

“Gần thêm chút nữa!”

“Lúc sóng lớn tới sát thì hãy lui ra ngoài”

Lăng Sương nhìn chằm chằm con sóng lớn ở phía trước, liên tục nói. Xuyên qua sóng lớn cũng không khó, nhưng việc nắm chắc thời cơ vô cùng quan trọng.

“Đi!” Lăng Sương nói một cách dứt khoát.

La Chinh sử dụng Phá Huyễn Chú ngay vào thời khắc sóng lớn chuẩn bị ập tới, cả thuyền và người đều biến mất.

Ở dưới cột cờ, La Chinh đang ngồi yên đột nhiên mở mắt ra. Vừa rồi hắn còn ở trong con sóng lớn kia, bây giờ lại trở về bên ngoài Long thành. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang tĩnh tâm tu luyện. Không biết bên ngoài Long thành có ai cùng xung kích Bỉ Ngạn với hắn không?

“Một, hai, ba, bốn…”

La Chinh tĩnh tâm hít vào thở ra bốn lần, sau đó lại vận chuyển chân ý của đạo để trở về biển Chân Ý.

Lúc trở về, hắn lập tức nhìn ra đằng sau như một phản xạ có điều kiện. Con sóng lớn kia đã đi xa, nhưng La Chinh lại không thấy thuyền chân ý của Lăng Sương đâu.

Trái tim hắn siết chặt lại, không phải nàng bị sóng lớn cuốn trúng đấy chứ?

Nhưng chẳng bao lâu sau, Lăng Sương và thuyền chân ý của nàng đột nhiên xuất hiện. Ngay khoảnh khắc tiến vào, nàng liền chỉ ra sau La Chinh hét lên: “Cẩn thận!”

La Chinh cảm thấy dưới chân xóc nảy, thuyền chân ý suýt nữa thì bị lật úp, may mà hắn cố gắng duy trì cân bằng mới đứng vững trên sóng biển được.

“Lúc quay lại biển Chân Ý thì phải nhìn đằng trước ngay. Nếu có một con sóng lớn khác, bây giờ ngươi đã chết rồi” Lăng Sương trách cứ.

“Ta sợ ngươi không tránh được sóng lớn” La Chinh nói.

“Cho dù như thế cũng không nên quay đầu lại, người chết trong khi xung kích Bỉ Ngạn là rất bình thường. Dù ta chết thì ngươi cũng chẳng thể làm gì được” Lăng Sương nói nghiêm túc.

“Ta hiểu” La Chinh nói.

Nhìn bóng dáng La Chinh, trên mặt Lăng Sương xuất hiện nụ cười. Mặc dù nàng quở trách La Chinh, nhưng nhận thấy sự lo lắng của hắn cho mình, trong lòng nàng vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Sau khi vượt qua con sóng lớn đầu tiên, họ đi về phía trước khoảng thêm một nghìn mét, mặt biển lại bắt đầu nổi sóng.

“Con sóng thứ hai… cao hơn…”

Sau khi ứng phó con sóng lớn đầu tiên, La Chinh đã không còn sợ hãi những con sóng lớn này nữa. Chỉ cần nắm giữ tốt thời gian, vượt qua sóng lớn là chuyện không khó.

“Lần này, con sóng này cao tới một trăm bảy mươi mét”

“Thời gian là sáu hô hấp…”

“Thời gian là sáu hô hấp!”

La Chinh và Lăng Sương lại làm theo từng bước, rời khỏi rồi lại tiến vào.

Ngay sau đó là con sóng lớn thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Càng tới gần Bỉ Ngạn, sóng lớn càng cao, càng rộng hơn. Trong quá trình này, rất nhiều người không nắm giữ tốt thời gian, hoặc có người đen đủi khi trở về biển thời gian bị con sóng nhỏ phía sau đánh trúng mà chết. Người trôi nổi trong biển Chân Ý lập tức giảm bớt đi nhiều, từ hơn ba nghìn người đã giảm còn bảy, tám trăm người.

“Ta cảm thấy hơi lạ… Không thể nào có hai nghìn người chết trong biển Chân Ý được!”

Số lượng thuyền nhỏ trôi trong biển Chân Ý giảm bớt quá nhanh.

“Có một số đã rời đi luôn, bọn họ không dám trở về nữa” Lăng Sương nói.

“Nhưng sớm muộn gì họ cũng phải trở lại thôi. Ngộ nhỡ lúc trở lại bị sóng lớn đánh trúng thì chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao?” La Chinh hỏi.

Lăng Sương khẽ mỉm cười: “Cứ cách hai, ba năm là biển Chân Ý sẽ có một thời gian bình lặng. Chờ tới lúc đó rồi tiến vào biển Chân Ý sẽ an toàn”

“Vậy tại sao không đợi lúc biển lặng rồi xung kích Bỉ Ngạn?” La Chinh nghe tới biển lặng thì càng cảm thấy kỳ lạ.

“Bởi vì khi đó tất cả thuyền nhỏ chỉ có thể lùi lại chứ không thể tiến về phía trước” Lăng Sương nhún vai.

Trong khi hai người đang nói chuyện, phía trước lại có sóng lớn cuốn tới. Đám người đang không ngừng tiến lên, cũng liên tục có người biến mất. Người thì rời khỏi biển Chân Ý, người thì chết trong sóng lớn.

Từ đầu tới giờ họ đã vượt qua hơn trăm con sóng dữ. Khi bọn họ vượt qua một con sóng khổng lồ cao tới sáu trăm mét, số người cũng giảm xuống còn hơn một trăm người. Mặt biển đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Một hơi thở ấm áp phả lên từ mặt biển, hơi lạnh thấu xương lúc đầu đã biến mất, khiến dương hồn đứng trên thuyền nhỏ cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Thuyền ở phía trước truyền tới tiếng cười vui sướng. Có người đang nằm trên thuyền chân ý, người thì vui vẻ nhảy nhót.

Nước biển Chân Ý ngày càng cạn, cách đó mấy trăm trượng là một bãi biển màu vàng kim.

“Chúng ta… đã tới Bỉ Ngạn rồi?” La Chinh ngắm nhìn bãi biển kia, hỏi.

“Ừ!” Lăng Sương đáp lại, trên mặt nàng là nụ cười bình thản.

“Có vẻ rất đơn giản…” La Chinh vốn cho rằng còn nhiều chuyện rắc rối hơn đang chờ hắn, không ngờ vượt qua những con sóng lớn kia là đã đạt tới rồi.

Lăng Sương nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nói khó cũng không khó. Nhưng trong quá trình xung kích Bỉ Ngạn, chỉ cần sơ xuất một chút thôi là sẽ phải chết”

Nước biển Chân Ý là uy hiếp lớn đối với dương hồn, ai cũng không thể lơ là, sơ xuất được.

“Soạt…”

“Soạt…”

Từng chiếc thuyền chân ý dạt vào bờ cát. Có người nhảy từ trên thuyền xuống, dương hồn giẫm trên bờ cát rồi chạy vèo vèo. Có người lại lăn lộn liên tục trên bờ cát vàng, chúc mừng bản thân đã vượt qua cánh cửa quan trọng nhất trong đời.

La Chinh nhảy từ trên thuyên chân ý xuống, quan sát xung quanh một lượt. Bờ cát này trống không, ngoài hạt cát màu vàng kim ra thì ngẫu nhiên sẽ có những tảng đá trụi lủi.

“Không biết tín vật Bỉ Ngạn ở đâu?” La Chinh tò mò hỏi.

Trong tưởng tượng của hắn, số lượng tín vật Bỉ Ngạn cũng không ít, chí ít thì mỗi người bước tới Bỉ Ngạn đều sẽ có tín vật Bỉ Ngạn cho riêng mình. Vì thế khi bước tới Bỉ Ngạn, điều hắn quan tâm nhất chính là thứ này.

“Dưới chân ngươi đó!” Lăng Sương khẽ cười.

La Chinh trừng mắt nhìn bãi cát dưới chân, hỏi: “Ý ngươi nói… những hạt cát này chính là tín vật Bỉ Ngạn?”

“Ừ! Đây chính là tín vật Bỉ Ngạn bình thường nhất, nó tên là Xích Kim Sa” Lăng Sương nói rất nghiêm túc, không giống nói đùa chút nào.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận