Bách Luyện Thành Thần

Chương 2269: Cướp công

“Rầm rầm…”Nước biển ở sâu trong Hải Mãnh vực cuộn trào ra, tràn về phía những dãy núi nối tiếp nhau không ngừng nằm tại biên giới của Phương Thiên vực.

La Chinh đứng lơ lửng trên không trung, đôi cánh sét bọc quanh người.

Mục Huyết Dung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với La Chinh, hai mắt nhìn hắn chằm chằm: “Mấy đại vực xung quanh Phương Thiên vực đều bị phong tỏa rồi. Hôm nay dù ngươi có chắp cánh cũng khó mà bay được!”

La Chinh cau mày, đây là chuyện mà hắn không hy vọng xảy ra nhất. Đi qua một đại vực đã mất rất nhiều thời gian rồi, hắn ở lại nơi này càng lâu tình thế sẽ càng bất lợi cho bản thân hắn.

Mặc dù La Chinh nghĩ như vậy, nhưng khi đối mặt với Mục Huyết Dung, hắn lại cười lạnh: “Ngươi nhấn mạnh những đại vực ở xung quanh bị phong tỏa, chẳng qua là mong ta ở lại nơi đây thôi. Xem ra lối ra thực sự không khó tìm lắm”

Vừa nói xong, đôi cánh sét ở phía sau La Chinh đột nhiên giang rộng.

“Đoàng đoàng!”

Trong đôi cánh sét lóe lên ánh chớp màu xanh lam.

Dưới tầm mắt của Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu, La Chinh biến thành một tia chớp lớn, bay vụt đi.

Hắn không chọn bừa phương hướng mà luôn bay dọc theo đường biên giới của Phương Thiên vực và Hải Mãnh vực.

Như thế hắn có thể tìm được đại vực thứ ba bằng con đường ngắn nhất. Nếu trong đại vực thứ ba này mà vẫn không thể nào dịch chuyển bằng không gian, tới lúc đó rồi tính biện pháp khác.

Đây cũng là lựa chọn tốt nhất của La Chinh trong giai đoạn này.

Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu nhìn thấy phương hướng mà La Chinh bay đi, gương mặt hơi trầm xuống.

Nếu cứ bay men theo đường ranh giới này thì chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ lọt vào bên trong Xà Linh vực…

Khi đó, e rằng tên nhãi này sẽ lại bỏ trốn mất dạng một lần nữa.

Nhưng khi La Chinh bay chưa được bao xa, một màn nước cao lớn bỗng nhiên dâng từ vùng biển phía dưới lên.

“Soạt!”

Màn nước nổ tung trong nháy mắt, hóa thành hàng nghìn hàng vạn giọt nước, tức khắc bao phủ La Chinh trong đó.

Lông mày La Chinh hơi nhíu lại, đôi cánh sét lại vỗ một lần nữa. Khi hắn đang xuyên qua những giọt nước này thì cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.

Những giọt nước kia bỗng nhiên thay đổi quỹ đạo. Chúng liên kết với nhau, tạo thành một chiếc lưới lớn bằng nước bao trùm toàn thân La Chinh ở bên trong.

“Đây là… thần đạo Ly Thủy ư?”

Đối mặt với cái lưới lớn được bện từ vô số chuỗi giọt nước, thân thể La Chinh khẽ động, đôi cánh sét ở phía sau đột nhiên khuấy tròn.

Tấm lưới bằng nước lập tức bị xoắn rách thành nhiều mảnh, những giọt nước sáng long lanh bắn tứ tung ra xung quanh.

Nhưng khi những giọt nước này di chuyển tự do, chúng tựa như có sinh mệnh mà ngưng kết lại một lần nữa, khôi phục thành một tấm lưới lớn bao phủ lên người của La Chinh.

Đồng thời, đột nhiên từng tấm từng tấm màn nước lại tuôn ra từ trong biển nước một lần nữa, hóa thành nhiều giọt nước hơn, sau đó lại biến thành từng tấm từng tấm lưới lớn, liên tục bám vào người của La Chinh…

Bên trong tấm lưới lớn được tạo thành từ những giọt nước này có ẩn chứa một sức mạnh kỳ lạ. Sau khi chúng bao phủ lên người La Chinh, thân thể hắn đột nhiên trở nên chậm chạp.

“Ha ha, Vãn ca, bắt được tên nhãi này rồi! Trúng Huyễn Quang Thủy Võng của ta, làm sao hắn trốn được!”

Trong biển nước, một bóng người từ từ hiện ra, cưỡi sóng đi tới, vẻ mặt tươi cười.

Lúc này, một ngọn núi lớn ở biên giới của Phương Thiên vực vỡ toang ra.

Phần trung tâm của núi lớn liên tục sụp xuống, những khối nham thạch vỡ ra rồi lại liên kết lại với nhau, hóa thành vô số bậc thang.

Đường Vãn vác thanh kiếm và khiên chắn bước tới theo bậc thang. Gã quan sát mấy tấm lưới lớn bằng nước ở trên không trung, sau đó ngẩng đầu cười ha ha: “Mục Huyết Dung, Phương Hận Thiếu, lần này các ngươi đúng là vô dụng, thua xa sư đệ của ta!”

Người đàn ông mặc áo màu lam đứng trên đầu con sóng kia tên là Đường Khuyết, là sư đệ của Đường Vãn. Y cũng là một trong những đại viên mãn của Đường gia.

Tên Đường Khuyết này là một trong những đại viên mãn của gia tộc quyền thế, đương nhiên y có thực lực rất mạnh rồi. Nhưng so với đám người Đường Vãn, Mục Huyết Dung thì yếu hơn một bậc.

Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu đuổi theo lâu như thế nhưng vẫn không bắt được La Chinh, Đường Khuyết vừa ra tay đã đắc thủ, bắt nhốt được La Chinh nên đương nhiên người của Đường gia vô cùng đắc ý.

“Hai vị, đa tạ! Xem ra lần này Đường gia ta rút được hạng đầu rồi!” Đường Khuyết chắp tay hướng về phía Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu, sau đó nói: “Đường Thất, động thủ!”

Lần này Đường gia phái ba đại viên mãn tới, lần lượt là Đường Vãn, Đường Khuyết và Đường Thất. Trong đó, Đường Thất và Đường Khuyết đều dùng “thần đạo Ly Thủy” tiến vào đại viên mãn, ẩn nấp ở đáy biển từ lâu.

Đường Khuyết sợ Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu cướp mất công lao của Đường gia, nên đã bảo Đường Thất mau chóng ra tay…

Khi Đường Khuyết vừa dứt lời, trong biển nước phía dưới bỗng nhiên xuất hiện một vòng xoáy cực lớn.

Giây phút khi vòng xoáy này xuất hiện, phạm vi hải phận trăm dặm xung quanh đều cuộn sóng, nước biển điên cuồng tuôn về phía vòng xoáy kia. Đồng thời, một uy thế đáng sợ truyền từ giữa vòng xoáy kia ra.

Vòng xoáy điên cuồng hút lấy nước biển ở xung quanh, mặt nước ở xung quanh cũng nhanh chóng hạ thấp xuống.

Chẳng mấy chốc, một đại viên mãn khác tên là Đường Thất trồi lên khỏi mặt biển, trong tay của hắn ta nắm một trường cung màu xanh lam.

Cây cung này giống như được làm bằng nước vậy, toàn thân nó sáng long lanh, còn mũi tên dài lắp trên cây cung thì thực sự được ngưng kết từ nước…

Mũi tên bằng nước thông thường, hiển nhiên không thể làm người ta bị thương được.

Cây cung trong tay của Đường Thất chính là “cung Ly Thủy”, thứ vũ khí có thể sử dụng tất cả nước ở xung quanh.

Giây phút vừa rồi, “cung Ly Thủy” đã hấp thu nước biển ở phạm vi trăm dặm xung quanh, khiến mặt biển hạ thấp xuống trăm mét!

Mũi tên Ly Thủy này được ngưng tụ ở mức độ cao nên cũng biến thành vũ khí cực kỳ đáng sợ.

“Soạt!”

Đường Thất buông ngón tay đang giữ dây cung ra.

Mũi tên Ly Thủy được ngưng tụ ở mức độ cao kia xoay tròn, bay lên bầu trời và hướng về phía La Chinh với tốc độ cực nhanh.

Ba đại viên mãn của Đường gia đột nhiên nhúng tay vào, ngay cả Mục Huyết Dung cũng rất là bất ngờ.

Thấy mũi tên bắn vụt về phía La Chinh với uy thế khá lớn, hai mắt của nàng ta hơi ngưng lại, trong lòng bất chợt xuất hiện một cảm giác không ổn. Mặt nàng ta biến sắc: “Cẩn thận! Tên nhãi kia thực sự không đơn giản đâu!”

Mục Huyết Dung và Phương Hận Thiếu vốn chẳng có ý đoạt công lao của Đường gia.

Hai bọn họ bám theo hắn cả đoạn đường mà vẫn chưa từng ra tay với La Chinh là vì họ vốn không nắm chắc mình có thể đánh bại hắn. Vì thế, họ định đợi hội họp với các đại viên mãn khác rồi mới ra tay vây giết.

Không ngờ Đường Vãn lại dẫn hai đại viên mãn của Đường gia lanh chanh ẩn núp ở đây, ra tay trước với La Chinh.

“Bụp!”

Mũi tên Ly Thủy kia đâm xuyên qua từng tầng, từng tầng lưới nước, lao thẳng về phía La Chinh.

La Chinh bị nhốt ở trong đống lưới nước kia, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Giờ phút này hắn không chọn né tránh, nhưng trong lòng bàn tay phải của hắn có một con rắn màu đen nhỏ xuất hiện…

“Phập!”

Mũi tên Ly Thủy cắm vào người La Chinh, xuyên thẳng qua thân thể hắn.

“Trúng rồi sao?”

“Trúng mũi tên này thì hắn không chết cũng tàn phế!”

Trên mặt Đường Thất và Đường Khuyết tràn đầy vẻ hưng phấn.

Lần này liên minh các gia tộc quyền thế đã điều động toàn bộ lực lượng, bọn họ vốn cho rằng nhiệm vụ này sẽ vô cùng gian khổ, không ngờ bọn họ lại thành công chỉ trong một đòn.

Nhưng vẻ hưng phấn trên mặt họ chỉ kéo dài khoảng hai hô hấp rồi đọng lại trên mặt.

Trong tầm mắt của họ, thân thể La Chinh vụt sáng một cách quỷ dị, sau đó vết thương do mũi tên Ly Thủy xuyên qua đột nhiên biến mất.

Chỉ trong ba hơi thở, nó đã bị La Chinh xóa sạch bằng khối ngọc tỉ kia…

Mũi tên mà Đường Thất bắn ra cũng làm lưới nước dùng để nhốt La Chinh bị hỏng, hắn lại được tự do.

“Đoàng đoàng!”

Đôi cánh sét lớn ở sau lưng La Chinh khẽ vỗ, hắn biến thành một tia sét lớn bắn từ trên không trung xuống.

Thừa Ảnh kiếm trong tay hắn đã tiến sát tới phần bụng của Đường Thất. Đường Thất nhìn lướt qua đôi mắt không có chút tình cảm nào của La Chinh mà lòng run rẩy không thôi.

Trong giờ phút này, trong lòng hắn ta xuất hiện một cảm giác khó nói thành lời. Hắn ta cảm thấy thứ mà mình phải đối mặt không phải là một sinh linh, thậm chí cũng không phải vật thể, mà là một loại tồn tại hư vô…

Kèm theo cảm giác kỳ lạ này, tay cầm Thừa Ảnh kiếm của La Chinh đâm một nhát từ dưới lên trên, đâm vỡ đan điền của Đường Thất, sau đó tới lục phủ ngũ tạng, cuối cùng là linh hồn giấu kín ở trong đầu.

“Vù!”

Thừa Ảnh kiếm chém Đường Thất thành hai nửa, đồng thời một ánh kiếm dài tới mấy nghìn mét xuất hiện ở sau lưng của Đường Thất, tạo nên sóng lớn ngập trời, thuận thế bay về phía Đường Khuyết ở cách đó không xa.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận