Bách Luyện Thành Thần

Chương 2977: Khí phách

Bàn tay của Ngọc Vân Trạch hóa thành móng vuốt, cách không làm động tác tóm lấy đơn đao đang bay ở bên ngoài. Một sức mạnh vô hình giúp y bắt được đơn đao này về tayPhượng Ca nhân cơ hội này lùi lại phía sau rồi cấp tốc kéo dài khoảng cách giữa mình với Ngọc Vân Trạch.

Sau khi nhìn thấy La Chinh, hốc mắt Phượng Ca hơi đỏ lên, nàng vội nhào thẳng về phía hắn.

Vào giây phút vừa rồi, Phượng Ca thực sự tưởng rằng mình chết chắc rồi.

Trong Thiên Cung, nàng chưa bao giờ gặp trở ngại nào, lần đầu tiên gặp khó khăn là ở trong Ám vực. Nhưng khi ở trong Ám vực, ngọn lửa ký ức của nàng đã bị nhiễu loạn, đợi tới khi khôi phục lại được thì hết thảy đã trở thành quá khứ. Phượng Ca có thể tỉnh táo tiếp nhận ký ức trong đầu.

Đối với Phượng Ca mà nói, ký ức đó cũng không quá khắc sâu…

Sau khi tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, nàng một lòng muốn đoàn tụ với La Chinh nên không tiếc lãng phí thời gian chạy nguyên một vòng Hồn Nguyên Đại Thế Giới. Cuối cùng, suýt nữa lại chết trong tay kẻ khác…

Điều này không thể trách La Chinh được, nhưng nàng vẫn đổ trách nhiệm cho La Chinh về sự uất ức trong lòng mình.

La Chinh cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc khi Phượng Ca nhào về phía mình như vậy, nhưng tình huống vừa rồi quả là nguy hiểm. Nếu hắn chậm một chút, e rằng Phượng Ca sẽ bị hai thanh đao kia chém thành nhiều mảnh.

La Chinh ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng và nhẹ giọng an ủi Phượng Ca vài câu.

Ngọc Vân Trạch nắm chặt song đao trong tay, y nhìn La chinh sau đó cười khẩy nói lớn: “Hay cho gã anh hùng cứu mỹ nhân, xuất hiện đúng lúc thật!”

La Chinh kéo Phượng Ca ra phía sau mình, mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Lần thứ hai…”

Ngọc Vân Trạch và những người khác cũng hơi sửng sốt, không hiểu câu nói của La Chinh có ý gì.

“Đây là lần thứ hai các người mạo phạm ta” La Chinh lại nói tiếp: “Lúc trước, Lăng Đạc của tộc Kim Ô và Yêu Ẩm là lần đầu tiên. Các ngươi… là lần thứ hai”

Nghe La Chinh nói vậy, Ngọc Vân Trạch hơi nhíu mày lại. Lăng Đạc và Yêu Ẩm là hai nữ yêu mạnh nhất của tộc Kim Ô, thực lực của họ không yếu, chí ít không hề kém gì Ngọc Vân Trạch y.

Nếu trước đó La Chinh từng gặp hai nữ yêu này thì đáng ra hắn phải là một người chết rồi… Vì sao hiện giờ hắn vẫn đứng đây nguyên vẹn?

“Ngươi từng gặp Lăng Đạc và Yêu Ẩm? Bọn họ bỏ qua cho ngươi ư?” Ngọc Vân Trạch lạnh giọng hỏi. Chẳng biết tại sao trong lòng y có một dự cảm không tốt.

Trước khi tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới, dù là Hữu Hùng hay Thần Nông Thị đều xem đệ tử Thiên Cung như con mồi. Lần này, người trong tộc bọn họ chẳng những muốn đạt thành Hồn Nguyên cảnh mà còn muốn giết tất cả những người trong danh sách!

Cứ giết được một người thì trong tộc sẽ ban thưởng lớn cho họ, nhất là giết được La Chinh và Phượng Ca!

Với tính của Yêu Ẩm và Lăng Đạc, họ tuyệt đối không dễ dàng tha cho La Chinh, trừ khi… bọn họ chết rồi.

“Đương nhiên là không rồi” La Chinh hơi nhếch môi lên, tạo ra một đường cong: “Bọn họ chết cả rồi”

Nghe được đáp án này, các tinh anh của tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị hơi run lên, sau đó vội lui về phía sau kéo dài khoảng cách một chút, sự đề phòng trong lòng bọn họ cũng lập tức tăng vọt.

Đối với bọn họ, người có thể giết Yêu Ẩm và Lăng Đạc là đối thủ cực kỳ khó giải quyết…

Ngọc Vân Trạch nhướng mày, đột nhiên bật cười: “Ngươi nổ to quá đấy, chỉ với một câu nói của ngươi mà muốn dọa người à? Đúng là ngây thơ!”

Nhưng đúng lúc này, Phượng Ca lại nói: “Hóa ra người chết là các nàng… Bảo sao huyết mạch của ta cảm ứng được trong tộc Kim Ô có hai ngươi mất mạng!”

Nữ yêu trong Phượng Sào đều có thể cảm ứng được sự tồn tại của nhau. Phượng Nữ có thể cảm ứng được Phượng Ca, đương nhiên Phượng Ca cũng cảm ứng được Yêu Ẩm và Lăng Đạc. Song, mặc dù nàng cảm ứng được nhưng cũng chẳng thèm để trong lòng, dù sao nữ yêu cũng chẳng liên quan gì tới nàng. Bọn họ chẳng những không liên quan gì tới nàng mà còn có thù, Phượng Ca hy vọng họ chết hết thì càng tốt.

Người của tộc Thần Nông Thị, Hữu Hùng đều biết huyết thống Kim Ô của Phượng Sào Nữ Yêu có năng lực như thế nào. Có Phượng Ca làm chứng cho La chinh, đệ tử của hai tộc vội lùi về phía sau thêm một bước.

Ngọc Vân Trạch thấy đám người sau lưng mình lùi lại thì tỏ ra tức giận. Chưa thua người ta mà đã thua trận trước, đây là điều tối kỵ! Đám người này quả thực là bùn nhão không trát được tường!

“Sợ cái gì? Phượng Ca và La Chinh cùng một giuộc với nhau, các người tin được nàng ta sao? Đúng là ngu xuẩn!” Ngọc Vân Trạch lại quay sang nhìn La Chinh, cười mỉa mai nói: “Loại người này chỉ được cái mạnh miệng thôi, còn thì chẳng được tích sự gì. Càng bốc phét thì càng chột dạ, mục đích của hắn chỉ là muốn chúng ta biết khó mà lui thôi!”

Ai ngờ, La Chinh khẽ lắc đầu nói: “Ta không có ý này”

“Ngươi muốn cầu xin ta tha cho phải không? Ha ha, e rằng không được đâu!” Ngọc Vân Trạch cười nói.

Ở cổng Hồn Nguyên Đại Thế Giới, mọi người đều thấy Phục Hy muốn che chở cho tên nhãi của Thiên Cung này, cho nên ở bên ngoài bọn họ không tiện ra tay. Để không trở mặt với Phục Hy thì cơ hội xử lý La Chinh tốt nhất là trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới.

“Không” La Chinh lại lắc đầu, từ sâu trong đôi đồng tử hắn lộ ra một tia nghiêm túc: “Điều ta muốn nói cho ngươi biết là người mạo phạm ta đều phải chết. Người của bốn tộc Hữu Hùng, Thần Nông Thị, Kim Ô, Mẫn Nguyệt đừng mong sẽ đạt được tới Hồn Nguyên cảnh!”

Ngọc Vân Trạch và các tinh anh khác lập tức sững người, trong khi Lâm Tình, Sầu Tuẫn và Phượng Ca thì cảm thấy rất vui vẻ. Bọn họ không ngờ La Chinh lại khí phách như vậy.

Có dám khí phách hay không đều dựa hết vào thực lực, nếu không có đủ thực lực thì đó chính là ngông cuồng ngạo mạn!

Cảm giác không ổn trong lòng Ngọc Vân Trạch càng lúc càng mãnh liệt, trực giác nói cho y biết dường như hôm nay y đã chọc vào người không nên chọc rồi.

Song, lập trường khác nhau nên y không được phép lùi bước. Dù luận thực lực hay khí thế, y cũng không cho phép bản thân thua đối phương.

Nhưng đúng lúc này, sương mù đen bắt đầu phun trào trong Hồn Nguyên Đại Thế Giới. Gió lốc cũng bắt đầu nổi lên, đã đến lúc trận chiến này kết thúc.

Ngọc Vân Trạch tỏ ra bất đắc dĩ cười nói: “Xem ra cuộc chiến của hai ta phải trì hoãn tới lúc đến khu vực trung tâm của Hồn Nguyên Đại Thế Giới…”

Gió sẽ thổi bọn họ tứ tán, trận đấu này không thể đánh được.

Đợi tới khu vực trung tâm của Hồn Nguyên Đại Thế Giới, mấy người Địch An và Mộng Hoa cũng chờ ở đó rồi, tên nhãi này có lợi hại tới đâu cũng làm được gì chứ? Đụng phải bọn họ thì hắn chỉ có một kết cục là chết!

Ngọc Vân Trạch hiếm khi nào thở phào nhẹ nhõm một hơi như lúc này…

Mấy tinh anh của tộc Thần Nông Thị và Hữu Hùng càng có biểu hiện khoa trương hơn, có người còn thở phào thấy rõ.

Nhưng lúc này, La Chinh bỗng nhiên quay đầu nói: “Sầu Tuẫn, ngươi dẫn đám Phượng Ca đi đào hố đi, chờ ta…”

Phượng Ca và Hoắc Trạch thấy rất khó hiểu, nhìn dáng vẻ này thì có vẻ La Chinh không hề từ bỏ ý định? Nhưng gió lốc sắp nổi lên rồi, hắn muốn làm gì?

Lam Tình và Sầu Tuẫn lập tức hiểu ý định của La Chinh. Hắn có thể tự do đi lại trong gió lốc nên chiếm ưu thế rất lớn, giết mấy người này quả thật rất dễ dàng!

Sầu Tuẫn không do dự chút nào, đập mặt đất thành một cái hố to.

Phượng Ca thì vẫn lo lắng nói: “La Chinh, gió nổi lên sẽ lại cuốn ngươi đi xa, như vậy không hay lắm đâu…”

Vất vả lắm nàng mới tụ hợp được cùng La Chinh, đương nhiên không muốn hắn rời đi rồi.

“Yên tâm đi, La Chinh huynh sẽ quay lại” Sầu Tuẫn dẫn đầu nhảy xuống hố, sau đó quay qua cười cười với đám Ngọc Vân Trạch, ánh mắt kia giống như nhìn người chết vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận