Bách Luyện Thành Thần

Chương 2767: Ném đá dò đường

“Hiện giờ Phượng Ca điện hạ cũng không gặp được Đông Hoàng ư?” Trên mặt Thu Âm Hà lộ vẻ kinh ngạcQuả thực Đông Hoàng đã rất lâu rồi không thấy lộ diện. Nhân vật như ông bế quan hàng trăm hàng ngàn năm cũng rất phổ biến, nhưng hiện giờ thế cục toàn thiên hạ đang ở trong giai đoạn cực kỳ nhạy cảm. Rất nhiều thủ lĩnh của các thế lực lớn đang hoạt động tung hoành khắp nơi, chỉ có Đông Hoàng là vẫn luôn ẩn núp, điều này thật sự rất lạ.

“Vậy không biết Phượng Ca điện hạ điều khiển những tảng đá này thế nào?” Thu Âm Hà lại hỏi.

Phượng Ca nhún vai, nàng cũng không ngại nói rõ chuyện này ra cho họ biết: “Khi đó Chử Nguyệt đã đưa một tờ giấy tới cho ta lúc ta tu hành trong cung. Trên đó có cả thảy sáu mươi ba chữ, mà trên giấy cũng viết rõ ràng đây chính là Chân Ngộ Thiên của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng!”

Những lời Phượng Ca vừa nói khiến cả nhóm Thu Âm Hà lại kinh sợ lần nữa.

“Chân Ngộ Thiên!”

“Quả nhiên Đông Hoàng đã lĩnh ngộ thêm được cái mới, giải mã được sáu mươi ba chữ là cực kỳ hiếm có”

“…”

Thấy bọn họ tỏ vẻ kinh ngạc không thôi, Phượng Ca lại dứt khoát hỏi: “Các ngươi cũng muốn tu hành Chân Ngộ Thiên?”

Mấy người Thu Âm Hà, Hà Trì cùng chắp tay nói: “Không dám”

Chân Ngộ Thiên là tâm huyết của Đông Hoàng, mà bọn họ đều là thần tử dưới quyền Thiên Cung, khi chưa được sự cho phép của chính Đông Hoàng thì dù Phượng Ca thật sự giao sáu mươi ba chữ kia ra, họ cũng không dám tu luyện.

“Còn không phải sao, để nó ở chỗ ta cũng không có ý nghĩa gì cả, nếu thật sự muốn lĩnh hội Chân Ngộ Thiên thì cứ trực tiếp đi tìm phụ hoàng là được” Phượng Ca nhanh mồm nhanh miệng nói ra, vẻ kiêu ngạo trên mặt càng đậm hơn. Xưa nay nàng nói chuyện chưa bao giờ nể mặt ai cả.

Câu vừa rồi khiến mấy người Lâm Chiến Đình đều có vẻ xấu hổ. Trong Thiên Cung, bọn họ là cường giả tiếng tăm lẫy lừng từ xưa, bây giờ lại bị cô nhóc này nói như thể mình đang ngấp nghé Chân Ngộ Thiên của nàng. Trong phút chốc không ai tiếp lời nàng, dù sao thân phận và địa vị của Phượng Ca cũng rất đặc biệt.

Thế nhưng La Chinh đứng cạnh lại không lọt tai nổi. Hắn cau mày nói: “Các vị trưởng bối chỉ đang hỏi thăm xem nguyên do là gì thôi, ngươi dựa vào điểm nào mà phán rằng họ muốn tu luyện Chân Ngộ Thiên thế? Phượng Ca điện hạ nói thế này không khỏi quá áp đặt ý nghĩ của kẻ tiểu nhân”

Đối với người không biết cấp bậc lễ nghĩa như Phượng Ca, La Chinh chẳng việc gì phải khách sáo.

“Hừ, chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng chính là thần thông thích pháp, mà Chân Ngộ Thiên là phần bổ sung cho tất cả những gì còn thiếu sót trong đó, nếu lĩnh ngộ được toàn bộ thì sẽ đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới. Chân Ngộ Thiên chính là thích pháp vô thượng, có ai lại đi coi nhẹ nó chứ!”

Các trưởng bối trong Thiên Cung không so đo với Phượng Ca, trong những người đồng lứa cũng chẳng ai dám làm mất thể diện của nàng. Vừa rồi nàng mới bị thua trong tay La Chinh, bây giờ lại còn bị hắn quở trách ngay trước mặt mọi người, bảo nàng làm sao chịu nhường nhịn hắn được?

Mặt khác, “thích pháp” mà Phượng Ca vừa nhắc tới chính là nguyên lý của các đại chân ý của đạo. Bản thân chân ý của đạo không chứa chút năng lượng nào, nhưng lại là kỹ xảo cơ bản nhất, có thể phóng ra sức mạnh của tín vật Bỉ Ngạn ở mức cao nhất, mà các loại thần thông được sáng tạo ra dựa trên chân ý của đạo thật ra cũng là một loại bổ sung cho “thích pháp”.

Chân Ngộ Thiên đã có thể tiếp nối cho phần sau của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng nên giá trị của nó đúng là không thể đo lường, cả Phượng Ca và mấy người Thu Âm Hà cùng Hà Trì đều ý thức được điểm đó nên đương nhiên La Chinh cũng vậy.

Có điều, khi thấy vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn của Phượng Ca, La Chinh lại cười lạnh, nói: “Chỉ có sáu mươi ba chữ mà cứ tưởng mình đang cầm báu vật đỉnh nhất thiên hạ! Đâu biết trong mắt người ngoài, nó chẳng đáng giá một đồng!”

Dứt lời, hắn quay sang hỏi Thu Âm Hà: “Không biết các vị tiền bối có bút mực hay không?”

Mấy người Thu Âm Hà, Hà Trì và ông lão phát cờ liếc nhìn nhau, cuối cùng ông lão phát cờ bỗng cười sang sảng rồi nói: “Ta có!”

Sau đó ông phẩy tay, một tờ giấy trắng tinh dần dần hiện ra trước mặt La Chinh, mà một cây bút cũng bay về phía hắn.

Lúc La Chinh bắt lấy cây bút kia, Phượng Ca nhíu mày bảo: “Phụ hoàng truyền Chân Ngộ Thiên cho ngươi, ngươi lại dám tùy tiện công khai nó ra cho người khác thấy!”

La Chinh nghe vậy chỉ hừ lạnh, cây bút trong tay lướt đi như rồng bay phượng múa. Hắn vừa viết vừa nói: “Ta mới vào Thiên Cung đã biết được Đông Hoàng dùng thiên phú nổi trội của mình lấy được toàn bộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, có thể tạo phúc cho người đời và khai sáng một nhánh của Nhân tộc chính thống, trong lòng ta vô cùng khâm phục!”

“Soạt soạt soạt…”

Từng chữ viết cứng cáp tràn đầy sức lực dần hiện rõ trên tờ giấy trắng tinh.

Phượng Ca chăm chú dõi theo, trong đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng. Nàng đã nhận định rằng La Chinh lấy được Chân Ngộ Thiên từ chỗ Đông Hoàng, trên thế gian này trừ phụ hoàng của nàng ra thì không ai giải mã được cả. Vì vậy, Chân Ngộ Thiên mà La Chinh viết ra chắc chắn cũng do chính Đông Hoàng truyền cho, hắn làm vậy là phạm vào tội đại bất kính!

Nhưng vì các trưởng bối còn ở đây nên Phượng Ca không tiện ra tay, chỉ có điều sự đè nén trong lòng càng để lâu thì càng nặng hơn.

Thu Âm Hà vốn cũng có ý định cản La Chinh lại, lỡ như Chân Ngộ Thiên mà La Chinh lĩnh ngộ được thực sự do Đông Hoàng truyền cho thì hắn sẽ bị trách phạt rất nặng, ngay cả Thu Âm Hà bọn họ cũng sẽ bị trách phạt.

Nhưng nghĩ lại, mỗi một chuyện mà La Chinh trải qua từ khi tiến vào Thiên Cung đến bây giờ, Thu Âm Hà đều rõ như lòng bàn tay. Hắn căn bản không có khả năng tiếp xúc với Đông Hoàng, vả lại hắn còn từng thuê tờ giấy vàng kia!

Nhìn từ góc độ ấy, khả năng La Chinh tự giải mã Chân Ngộ Thiên lớn hơn nhiều, chẳng qua việc này vẫn không thể nào tưởng tượng nổi.

Trong lúc La Chinh liên tục viết ra, bốn trưởng bối ở đây cũng thầm đọc trong lòng.

Linh hồn của họ mạnh hơn nhiều so với La Chinh và Phượng Ca. Ban đầu khi vừa mới đọc lên, bọn họ cũng gặp phải ánh kiếm vô cùng sắc bén kia, nhưng ánh kiếm này còn chưa kịp phóng ra ngoài thì đã bị họ ép lại chôn sâu trong đầu.

Chỉ có điều, cả Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình và Hà Trì đều vô cùng kinh ngạc. Chỉ có mười chữ thôi mà đã có thể bộc phát ra ánh kiếm sắc bén nhường này, quả không hổ là Chân Ngộ Thiên!

La Chinh viết một mạch từ chữ thứ nhất đến chữ thứ một trăm mới ngừng lại, sau đó nhìn thoáng qua Phượng Ca và lắc đầu nói: “Đáng tiếc, con cháu của Đông Hoàng mà cũng không có được giác ngộ ấy”

“Ngươi!”

Nghe được câu cuối của La Chinh, Phượng Ca cắn chặt môi, hiển nhiên đã bực bội đến tột cùng.

Thế nhưng nàng lại rất tò mò đối với Chân Ngộ Thiên!

Lượng chữ mà La Chinh viết ra đã vượt xa khỏi sáu mươi ba chữ của nàng, khó trách hắn lại thể hiện xuất sắc đến thế.

“Ta làm sao?” La Chinh tiếp lời: “Đông Hoàng để tờ giấy vàng trong Chân Ý Kiếm Các cũng vì muốn mượn người trong thiên hạ giải mã hai Phạn văn cuối cùng. Lẽ nào Phượng Ca điện hạ thật sự cho rằng trên thế giới này chỉ có một mình Đông Hoàng dịch được nó thôi à?”

Phượng Ca vốn đã chẳng giỏi nói năng, câu mỉa mai này của hắn cũng khiến nàng câm nín không còn lời nào để nói. Nàng thẹn quá hóa giận bèn xông thẳng tới, giật lấy tờ giấy trắng vò lại rồi xé nó tan nát, sau đó đùng đùng bỏ đi.

Mấy người Thu Âm Hà không hề ngăn nàng lại… Mỗi một chữ La Chinh viết ra đã được bọn họ khắc vào trong não, dù có tờ giấy kia hay không cũng không quá quan trọng.

Thu Âm Hà nhìn theo bóng lưng của Phượng Ca, nhẹ giọng cười nói: “La Chinh tiến vào Tâm Lưu kiếm phái đa phần đều dành thời gian để tu luyện, nhưng bản tính thì đã học được đến chín phần chín. Có điều, đắc tội với Phượng Ca điện hạ như thế không được tốt lắm đâu?”

“Không sao cả, Đông Hoàng khí phách nhường nào, với lại ngài cũng không chỉ có mỗi một đứa con gái này, ngài sẽ không so đo đâu” Hà Trì phẩy tay, nói bằng giọng điệu phấn khích.

Ông không chỉ đang an ủi La Chinh mà còn có ý đứng ra bảo vệ hắn. Địa vị của Thiên Tiết Độ Sứ trong Thiên Cung không hề thấp, thậm chí còn cao hơn cả mấy vị hoàng tử hoàng nữ kia, đắc tội một hai người cũng có sao đâu?

“Không biết La Chinh làm sao giải nghĩa được hai Phạn văn này vậy? Mà ngươi chỉ dịch được hơn trăm chữ này thôi ư?” Thu Âm Hà lại hỏi.

La Chinh biết ông sẽ hỏi câu này nên trong lòng đã nghĩ kỹ đáp án. Chân Ngộ Thiên vô cùng quan trọng đối với Thiên Cung, đương nhiên hắn sẽ không phơi bày toàn bộ ra hết một lần. Hôm nay hắn chịu viết ra hơn trăm chữ chỉ với mục đích ném đá dò đường mà thôi.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận