Bách Luyện Thành Thần

Chương 3522: Bị bắt

Ánh kiếm màu bạc chói lọi bổ ra vô cùng thuận buồm xuôi gió, phàm là Ngạc Yêu bị ánh kiếm màu bạc quét qua đều hóa thành mảnh vỡ, trở thành Ngạc Thổ màu đỏ không còn sinh mệnh lần nữaĐánh giết đám quái vật hình thành từ bùn đất này, trong lòng La Chinh không hề thấy nặng nề. Hắn vốn không xem đám Ngạc Yêu này là “sinh linh”.

“Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt… Keng!”

Trường kiếm của La Chinh chém lên cánh tay của một con Ngạc Yêu làm phát ra tiếng keng giòn giã, không ngờ nhát vừa rồi không chặt đứt cánh tay Ngạc Yêu mà chỉ để lại một vết kiếm màu trắng.

Suốt đoạn đường tàn sát vừa qua, đây là lần đầu tiên có Ngạc Yêu ngăn được kiếm của hắn.

“Ngạc Yêu màu tím…” La Chinh ngước mắt lên dò xét.

Ngạc Yêu màu tím vừa xuất hiện mạnh hơn nhiều so với Ngạc Yêu màu nâu xanh. Con Ngạc Yêu màu tím này còn phát ra tiếng cười “khặc khặc”, nghe có vẻ khá đắc ý.

“Chết!”

Trong mắt La Chinh lóe lên tia sáng, sức mạnh trong nhát kiếm chém ra chợt tăng vọt.

“Xoẹt xoẹt!”

Ngạc Yêu màu tím lập tức bị chém thành hai đoạn.

Sau khi trở thành Bất Hủ cảnh, thân thể La Chinh đã mạnh hơn một bậc, nhát kiếm do hắn tiện tay chém ra đã đạt đến ba, bốn trăm nghìn thần quân lực, Bất Hủ cảnh bình thường chẳng phải đối thủ của hắn.

Đám Ngạc Yêu màu tím này mạnh hơn so với hai loại Ngạc Yêu trước đó, La Chinh cũng cần tốn nhiều sức hơn để đánh giết chúng nên hiển nhiên tốc độ tiến lên trong lòng đất bị chậm đi rất nhiều…

“Ngạc Yêu màu tím là lực lượng trung kiên trong Ngạc Yêu tuyệt địa, thực lực mạnh hơn rất nhiều” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắc nhở.

“Lực lượng trung kiên cũng không là gì cả!”

“Roẹt!”

Ánh kiếm hình bán nguyệt chém ra, ba Ngạc Yêu màu tím bị chém thành hai đoạn.

“Ngạc Yêu lợi hại thật sự là màu nâu đậm và màu đen. Ngạc Yêu màu nâu đậm là tướng lĩnh của bộ tộc này, số lượng không nhiều, còn màu đen là Ngạc Yêu Vương, nghe nói trong cả Ngạc Yêu tuyệt địa này chỉ có bốn…”

Lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn còn đang giới thiệu, đám Ngạc Yêu tướng lĩnh màu nâu đậm chợt xuất hiện.

Trong vách động bỗng có sáu, bảy bộ móng vuốt của sáu, bảy con Ngạc Yêu màu nâu đậm vươn ra. Mấy bộ móng ấy không hề sợ mũi kiếm của La Chinh, chúng cùng túm lấy mũi kiếm rồi đồng lòng kéo lên trên.

Đám Ngạc Yêu tướng lĩnh hợp sức kéo lên khiến La Chinh bị tuột trường kiếm khỏi tay!

Thấy chúng định cướp trường kiếm của mình, La Chinh đột nhiên vươn tay tóm. Hắn ra tay sau mà lại nhanh hơn, cứ thế chụp lại trường kiếm của mình về. Đồng thời hắn xoay ra sau, ánh kiếm màu bạc bọc quanh hắn cả một vòng.

“Keng keng keng…”

Mấy móng vuốt sắc nhọn màu nâu đậm kia bị ánh kiếm chém trúng nhưng chỉ phát ra từng tiếng vang giòn chứ chẳng thể để lại dù chỉ là một vết kiếm!

Thấy cảnh này, hai mắt La Chinh lập tức trợn tròn.

Mặc dù Lý Bôi Tuyết vẫn luôn nói với hắn là tam đại tuyệt địa đều cực kỳ nguy hiểm, mà sau khi hắn rơi vào Ngạc Yêu tuyệt địa, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng vẫn luôn khuyên nhủ nhắc nhở hắn, nhưng hắn lại chẳng để tâm lắm.

Hắn gần như chém giết suốt cả một đường để tiến lên trong Bỉ Ngạn, ngoại trừ mấy vị Thiên Chủ trong Ám Vực thì phiền phức mà La Chinh gặp phải vẫn không phải quá lớn.

Ngạc Yêu tuyệt địa này chẳng qua chỉ là sinh linh ở Thái Thanh Thiên ngoài cùng, ngoại trừ thân thể được nặn từ “bùn” ra thì thực lực chắc sẽ không mạnh lắm.

Nhưng giờ đây, La Chinh đã phát hiện ra rằng mình sai rồi, trong Tam Thanh Thiên không có tồn tại nào nhỏ yếu!

“Vèo vèo vèo vèo…”

Những móng vuốt màu nâu đậm kia vươn ra từ bốn phương tám hướng, có cái thì kẹp vào nách La Chinh, có cái lại quấn lấy cổ và tứ chi của hắn. Chỉ lát sau, La Chinh đã bị mấy chục móng vuốt quấn thật chặt.

Sau khi cuốn lấy La Chinh rồi, đám Ngạc Yêu kia mới chui ra khỏi vách hang và hiển hiện bản thân mình.

“Khụ khụ khụ…”

“Ục ục…”

Bọn chúng dùng ngôn ngữ đặc hữu của đám Ngạc Yêu để giao lưu, không biết chúng đang nói gì.

Mỗi khi La Chinh định giãy giụa, đám Ngạc Yêu màu nâu ấy sẽ vội vàng dùng sức đè chặt La Chinh lại, dù La Chinh có dùng hết sức mạnh toàn thân cũng chẳng ngọ nguậy được chút nào!

“Ta đã nhắc ngươi rồi” Nguyên Thủy Thiên Tôn lên tiếng, giọng hơi bất đắc dĩ: “Cố gắng giết ra ngoài là một biện pháp không lý trí…”

“Nhưng chúng cũng đâu cho ta cơ hội chạy thoát” La Chinh lắc đầu.

Ở trong lòng đất hắn không có cách nào phân biệt được phương hướng, vả lại vừa mới đến đã bị Ngạc Yêu bao vây rồi, hắn nào có cơ hội lén lút chuồn đi?

Đúng lúc này đám Ngạc Yêu tướng lĩnh đang nhấc bổng La Chinh lên bỗng hơi uốn éo cơ thể, sau đó trong Ngạc Thổ ở lối đi phía trước chợt hiện ra bốn con Ngạc Yêu màu đen. Chúng chính là Ngạc Yêu Vương mà Nguyên Thủy Thiên Tôn đã nói tới.

Ngạc Yêu Vương màu đen cầm đầu đánh giá La Chinh một chút, trên gương mặt xấu xí kia lộ vẻ buồn phiền: “Chỉ thế thôi đã bị bắt rồi? Dễ quá vậy?”

Vừa rồi La Chinh chỉ dựa vào thân thể và một thanh kiếm chém giết suốt cả một đường ngay trong Ngạc Thổ, cho nên bốn Ngạc Yêu Vương từng đánh giá cao về thực lực của hắn!

Dù gì trong số các cường giả Bất Hủ cảnh thì ai có huyết mạch càng tốt thường sẽ có thực lực càng mạnh. Mà người Ngạc Yêu Vương muốn nuốt nhất chính là các Bất Hủ cảnh có tầng cấp huyết mạch khá cao ấy.

Nhưng lúc này La Chinh mới giãy giụa chưa được bao lâu đã bị bắt rồi, như vậy có nghĩa thực lực của hắn cũng không mạnh như chúng tưởng.

“Hắn không sử dụng năng lực nào cả, điều này không đúng lắm…” Một Ngạc Yêu Vương khác lắc đầu.

“Không chừng năng lực huyết mạch của hắn chỉ đơn thuần là tăng mạnh bản thân thì sao? Các ngươi không cảm thấy cơ thể hắn thực sự hơi bị mạnh quá đấy?” Ngạc Yêu Vương thứ ba suy đoán.

Những Ngạc Yêu khác đều chỉ dùng ngôn ngữ bản tộc để giao lưu, chỉ có bốn Ngạc Yêu Vương là dùng ngôn ngữ Nhân tộc để giao lưu vô cùng trôi chảy.

Nghe chúng nói vậy, trong lòng La Chinh lại thấy hơi buồn bực: “Sao? Hình như các ngươi chưa hài lòng lắm?”

Ngạc Yêu Vương thứ nhất nghe được lời La Chinh bèn nhẹ nhàng bước ra một bước, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt La Chinh một cách đầy ma quái: “Đương nhiên là không hài lòng rồi, loại năng lực huyết mạch vùng ven như ngươi mà cắn nuốt thì sẽ thu được rất ít phần thưởng…”

“Nuốt ta sẽ được thưởng?” La Chinh hơi kinh ngạc.

“Đúng vậy, đó là một loại phần thưởng được khắc trong huyết mạch, có thể tăng cường cho ta rất lớn hay thậm chí cả tộc đàn của ta…” Ngạc Yêu Vương vừa nói vừa vươn cái tay đen sì của mình ra, nắm lấy cổ La Chinh.

Nó chỉ kéo nhẹ một cái đã lôi được La Chinh ra khỏi mớ móng vuốt sắc nhọn màu nâu đậm kia.

La Chinh chỉ bị khống chế phần cổ, còn hai tay hai chân lại thu được tự do!

Hắn vươn một tay ra nắm lấy cánh tay Ngạc Yêu Vương, đồng thời mượn lực đột nhiên đá ra một cú.

“Rầm!”

Phần ngực Ngạc Yêu Vương tựa như có lực phòng ngự tuyệt đối, cứ thế lãnh trọn cú đá của La Chinh.

“Chắc ngươi mới vào Bất Hủ cảnh không lâu, mới vào Bất Hủ cảnh mà có được sức mạnh nhường này thì đúng là không tệ, tiếc là huyết mạch quá yếu…” Nói đến đây, Ngạc Yêu Vương quẳng La Chinh ra đằng sau.

Hai Ngạc Yêu Vương một trái một phải túm chặt lấy La Chinh, tên Ngạc Yêu Vương cuối cùng thì lấy một khối bùn ra khỏi vách hang, bôi bôi trét trét khắp người La Chinh.

Ngạc Thổ là mẫu thân thai nghén tộc Ngạc Yêu, cũng là thánh địa của bọn chúng. Nếu người ngoài tộc xâm nhập trên mặt đất của Ngạc Yêu tuyệt địa thì còn không sao, cơ hội thoát đi không hề nhỏ và cũng sẽ không chọc giận tộc nhân Ngạc Yêu. Nhưng sinh linh một khi rơi vào bên trong Ngạc Thổ thì đều bị đám Ngạc Yêu xem là kẻ mạo phạm và khinh nhờn, lại còn đào ra cả một hang động dài hơn mười dặm như La Chinh thì càng là tội ác tày trời…

Sau khi khắp người La Chinh đã được bôi đầy Ngạc Thổ, hai Ngạc Yêu Vương liền kéo La Chinh hướng lên trên mà chui.

Kỳ lạ là sau khi trên người La Chinh bôi Ngạc Thổ, hắn cũng có thể di chuyển tự do trong lớp đất giống đám Ngạc Yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận