Bách Luyện Thành Thần

Chương 3634: Cướp bóc

Dưới mệnh lệnh của tộc trưởng, tộc nhân tộc Mộc Diệp lùi sang hai bên, đoàn người La Chinh nghênh ngang rời đi theo đường núiCổ Đa và Thương Đa đưa mắt nhìn những người này, trong lòng thầm thấy may mắn. Tranh đấu bên trong đám dị tộc trên đảo Dạ Kiến vô cùng tàn khốc, nếu như đổi đám người La Chinh thành một dị tộc khác, tộc Mộc Diệp bọn họ định trước sẽ bị diệt tộc. Nhưng đám người La Chinh chỉ gieo cổ trong cơ thể bọn họ, cứ thế dễ dàng bỏ qua cho tộc Mộc Diệp.

“Những Nhân tộc này rất nhân từ” Cổ Đa thở dài.

“Bọn họ bỏ qua cho chúng ta, nhưng tộc Tà Hổ còn đang nhìn chằm chằm như hổ đói kìa…” Thương Đa lắc đầu.

Từ sau khi dời đến phía Tây ngọn núi, tộc Tà Hổ bắt đầu lớn mạnh nhanh chóng, tốc độ bọn họ tích lũy “Mê” vượt xa tộc Mộc Diệp, đương nhiên có thể dung hợp Quỷ Quyệt mạnh hơn.

Dựa theo tốc độ hiện tại, không bao lâu sau tộc Tà Hổ sẽ ra tay, tộc Mộc Diệp nhất định không phải đối thủ của bọn họ, kết cục có thể nhìn ra được. Thương Đa cực kỳ không cam lòng, đây cũng là nguyên nhân vì sao nó mạo hiểm dụ dỗ những Nhân tộc này.

“Đều là số mệnh” Cổ Đa thở dài: “Tộc Mộc Diệp chúng ta đã từng bị tàn sát chỉ còn lại năm người, cuối cùng vẫn vượt qua nổi. Nếu như không tránh thoát một kiếp này, chứng tỏ vận mệnh của tộc ta đến đây chấm dứt”

“Ta không tin vào số mệnh” Trong mắt Thương Đa lóe lên vẻ cương nghị.

Nó bước ra.

“Ngươi muốn làm gì?” Cổ Đa căng thẳng hỏi.

Ai ngờ Thương Đa bịt tai không nghe, nhanh chóng đuổi kịp đoàn người La Chinh, đồng thời nói: “Chư vị đại nhân, xin dừng bước!”

Đám người La Chinh, Nữ Oa xoay người lại, khó hiểu nhìn Thương Đa.

Thương Đa tiếp tục mở miệng nói: “Chư vị đại nhân, đoạn đường phía trước đi tới núi quỷ cũng không phải chuyện dễ dàng, quan trọng là các ngươi nhiều người như vậy, cho dù lên núi quỷ chỉ e cũng không vào được, cần tích lũy số lượng “Mê” tương đối mới được!”

Trong mắt nó lóe lên ánh sáng: “Ta có thể giúp chư vị Nhân tộc đại nhân!”

“Bọn ta có thể tự hiến tế” Nữ Oa mặt không chút thay đổi nói.

Thương Đa cười nói: “Đương nhiên có thể, nhưng mỗi một dị tộc trên đảo Dạ Kiến đều đang bắt con mồi hiến tế, các vị đại nhân cảm thấy con mồi trên đảo Dạ Kiến còn lại bao nhiêu?”

“Vậy thì bắt dị tộc” Huyết Lang lạnh như băng nói.

“Mỗi ngày đều có dị tộc nhân dâng con mồi hiến tế, mặc dù thực lực của các vị cao cường, nhưng sau khi những dị tộc nhân kia dung hợp Quỷ Quyệt đều có năng lực không giống nhau, các ngươi muốn thoải mái bắt cũng e không dễ dàng gì” Thương Đa tiếp tục phân tích.

Huyết Lang nhíu mày không nói gì, gã cho rằng có lý.

La Chinh lại hỏi: “Ngươi có chủ ý gì?”

“Ta quen thuộc với mỗi một dị tộc trên đảo Dạ Kiến, ta có thể giúp các ngươi nghĩ cách, cướp đoạt “Mê” của bọn họ” Thương Đa nói.

Cách này cũng có thể xem như một cách hay. Nếu như tích lũy “Mê” từng chút một e rằng cần thời gian tương đối dài, trực tiếp cướp đoạt thật sự có thể tăng nhanh tốc độ.

“Tại sao bọn ta phải tin tưởng ngươi?” Đông Hoàng lại hỏi.

Thương Đa chỉ vào trong cơ thể mình: “Đừng quên trong cơ thể ta còn có cổ nàng hạ xuống…”

Nữ Oa lạnh nhạt nhìn nó, nói: “Có thể”

Vì vậy Thương Đa gia nhập đội ngũ đoàn người La Chinh.



Phía Nam ngọn núi tộc Mộc Diệp ở là khu dân cư của tộc Mộc Diệp, phía Tây vốn là một mảnh đất trống, sau đó bị tộc Tà Hổ chiếm đoạt.

“Khoảng thời gian này tổng số lượng “Mê” mà tộc Tà Hổ tích lũy được cũng không ít, tuyệt đối là một con dê béo” Thương Đa đề nghị.

Nếu nó phụ trách chỉ dẫn những Nhân tộc này cướp đoạt “Mê”, tộc Tà Hổ được coi là uy hiếp lớn nhất của tộc Mộc Diệp, đương nhiên nó sẽ lấy làm mục tiêu đầu tiên.

““Mê” ở trong tay ai?” La Chinh hỏi.

Thương Đa không chút nghĩ ngợi trả lời: ““Mê” nằm trong tay tộc trưởng, cái hang động kia chính là hang độc của tộc trưởng tộc Tà Hổ!”

Nó chỉ một hang động hình tam giác ở chính giữa.

Phục Hy lấy thiên nhãn của Thiên Nhãn Nham Đằng từ trong túi Linh Thú ra ngoài, trên thiên nhãn mọc ra một cái vòi. Nó rủ xuống trán Thương Đa, Thương Đa thông qua thiên nhãn lúc này nhìn thấy cảnh tượng bên trong hang động hình tam giác.

“Hôm nay tộc trưởng của bọn họ cũng không đi ra ngoài đi săn, đang ở bên trong hang động” Ánh mắt Thương Đa tỏa sáng.

“Trực tiếp xông vào?” Phục Hy hỏi.

“Không thể” Thương Đa lắc đầu: “Quỷ Quyệt mà tộc Tà Hổ chuộng dung hợp tên là “Phong Quỷ”, tốc độ của thứ kia rất nhanh. Bản thân tộc Tà Hổ chính là dị tộc cực kỳ nhanh nhẹn, nếu bứt dây động rừng chắc chắn không bắt được tộc trưởng của bọn họ, ngược lại dễ bị bọn họ vây khốn”

Huyết Nha yên lặng giũ ra mấy tấm “Huyễn Sắc Long Bì”: “Vậy thì dùng cách cũ”

Huyễn Sắc Long Bì có thể che giấu thân hình của bọn họ, lặng yên không tiếng động đến gần mục tiêu.

Sau đó La Chinh khoác những tấm Huyết Sắc Long Bì này lên, nhanh chóng hạ xuống từ đỉnh núi.

Tộc trưởng tộc Tà Hổ cũng được coi là sinh linh có giác quan cực kỳ nhạy bén, nhất là khứu giác, bất kỳ khí tức gì thay đổi đều khó tránh khỏi lỗ mũi của nó. Khi đoàn người La Chinh tuột xuống đến cửa sơn động, tộc trưởng tộc Tà Hổ nhận ra được có gì đó không đúng.

Nhưng ngay khi nó còn đang không ngừng ngửi thăm dò, một cái tròng hình thành từ tơ nhện màu bạc đã đeo vào cổ nó.

Nó muốn chạy trốn, nhưng trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên Nhân tộc, thanh niên Nhân tộc này đưa tay nhấn một cái, sức mạnh cường đại áp nó xuống đất không thể động đậy.

“Phập!”

Một bên khác, một người trung niên với gương mặt anh tuấn đâm trường kiếm, tạo ra một vết thương ở đầu vai nó.

Tiếp theo chính là một người phụ nữ xinh đẹp đưa một ngón tay ra, một con trùng màu đỏ rực ngọ nguậy đột ngột xuất hiện ở đầu ngón tay nàng. Nàng nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai nó một cái, cổ năng lượng đã chui vào trong cơ thể nó.

Một loạt phối hợp này trôi chảy tự nhiên, tộc trưởng tộc Tà Hổ căn bản không có cơ hội sử dụng năng lực huyết mạch của mình, cũng không dùng được Quỷ Quyệt.

Dĩ nhiên, cho dù nó kịp phản ứng, đoàn người La Chinh cũng có phương pháp ứng phó, thủ đoạn mãnh liệt hơn cũng đã chuẩn bị xong rồi.

“Các ngươi làm gì!” Tộc trưởng tộc Tà Hổ quát hỏi.

“Giao “Mê” ra, cho ngươi một con đường sống” La Chinh mặt không cảm xúc nói.

“Nằm mơ!” Tộc trưởng tộc Tà Hổ trợn tròn đôi mắt.

“Mê” là căn cơ giúp những dị tộc nhân này sống yên thân gửi phận, là đường tắt duy nhất giúp bọn họ trở nên mạnh mẽ, sao nó chịu lấy ra được.

Nơi này là đại bản doanh của tộc Tà Hổ, nó cảm thấy những người này không dám ra tay thật.

“Vậy thì chết đi…” Trong mắt La Chinh lóe lên sát ý nhàn nhạt, đó là biểu cảm khi nhìn người chết mới có.

Ý thức được mình thật sự sẽ bị giết, tộc trưởng tộc Tà Hổ bỗng nhiên đổi sắc mặt: ““Mê” của ngươi ở đây, chỗ này… Ta giao tất cả ra!”

Nói xong, trên tay nó đã có thêm một cái hộp gỗ, nó mở hộp gỗ để lộ ra hơn hai trăm viên tinh thể lưu ly, số lượng “Mê” không ít.

La chinh tùy ý kiểm lại một chút, rồi thu đám “Mê” này, xoay người rời đi.

Nữ Oa đưa tay dẫn dắt con sâu nhỏ bơi vào ngực nó, xuyên thấu qua làn da của nó có thể thấy một thứ nho nhỏ nhô lên.

“Con sâu này ba tháng sau mới có thể biến mất, trong vòng ba tháng hy vọng ngươi không làm gì”

Vừa nói nàng vừa vỗ vai vị tộc trưởng này, cùng đoàn người La Chinh, Huyết Lang chui vào bên trong Huyết Sắc Long Bì, nhanh chóng biến mất trước mặt tộc trưởng tộc Tà Hổ.

Đám người này tới lui đầy quái dị, chỉ để lại vị tộc trưởng kia ngơ ngác đứng sừng sững ở trong hang động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận