Bách Luyện Thành Thần

Chương 2069: Nghiêm túc

La Chinh đứng cách đó không xa, tay nắm một thanh kiếm dài màu lục nhạt, đôi mắt vô cảm nhìn thẳng vào Đồ Ách, miệng không ngừng thở hổn hểnThanh kiếm kia chỉ là chí bảo Hồng Mông bình thường nên không tài nào chịu đựng nổi năng lượng của kiếm Dung Đạo.

Sau khi hắn chém ra nhát kiếm đó, thanh kiếm cũng xuất hiện vô số vết nứt.

Vừa rồi Đồ Ách bị La Yên và đệ tử Kiếm tộc thay phiên tấn công nên lồng giam tia chớp đã tan biến, La Chinh lại được tự do.

Tuy nhiên, kiếm Dung Đạo này không phải là thứ hắn có thể thi triển liên tục.

Lúc đối mặt với Tinh Lân, La Chinh đã dứt khoát chém hai nhát để cứu La Yên.

Cả thần cách lẫn cơ thể của hắn đều đã bị chèn ép đến giới hạn. Giờ mới được nghỉ ngơi vài canh giờ, nói gì đến chuyện hồi phục hoàn toàn.

Sau khi chém thêm nhát vừa rồi, La Chinh cảm thấy đôi chân của mình đang không ngừng run rẩy.

Tình trạng của hắn cũng như thanh kiếm rạn nứt trên tay vậy.

Năng lực sau khi dung hợp với đạo quá mạnh mẽ, cho dù là dùng chân ý của đạo để dung hợp thì năng lượng ấy vẫn có thể phá hủy kinh mạch toàn thân của hắn.

“Chính là nhát chém đó, nhát kiếm đó…”

Tinh Lân núp ở đằng xa nhìn về phía La Chinh.

Gã đã bị nhát kiếm của La Chinh gây tổn thương!

Vừa rồi Tinh Lân không ra tay giúp Đồ Ách vì nhát kiếm ấy đã gây ảnh hưởng quá lớn với gã, huống hồ gã chỉ thần phục Đồ Ách vì khiếp sợ sức mạnh của gã ta thôi.

Nếu như đám chân thần cấp cao này thật sự có thể lập kỳ tích giết chết Đồ Ách thì Tinh Lân rất vui lòng làm ngư ông đắc lợi.

Cho nên gã đã né xa từ lúc hai bên bắt đầu giao chiến rồi.

“Nhát kiếm ấy…”

Đông Phương Quỷ thảng thốt.

Thành tích mà La Chinh giấu tên đạt được trong sân đấu chúng thần thật sự đáng khâm phục, dù sao hắn cũng đã sáng lập nên kỷ lục chiến thắng vượt cấp liên tục!

Ngay cả các gia tộc quyền thế cũng hiếm khi có thiên tài như thế, ít nhất không ai có thể đạt được thành tích như La Chinh. Khi còn là chân thần, các thánh nhân cũng không thể lập nên thành tích kinh khủng nhường đó.

Dù là thế, hắn cũng không thể nào chém ra được nhát kiếm đáng sợ như vậy…

Điều đó không hợp lý.

Nhát kiếm vừa rồi có thể chém chết chân thần đại viên mãn!

Cái bóng do La Yên biến ra cũng có thể đối đầu trực diện với Đồ Ách.

Rốt cuộc đôi huynh muội La gia này là ai…

Khó trách Đông Phương Thái Thanh và Mục Huyết Dung nhắc nhở y năm lần bảy lượt rằng đừng lơ là khi đối mặt với La Chinh.

Khi ấy Đông Phương Quỷ còn không để trong lòng, nhưng bây giờ y đã có cảm nhận chân thực về điều đó rồi!

Lúc được nhát chém của La Chinh cứu vớt, gương mặt của Kiếm Ngao đỏ ửng bất thường, nhưng không phải vì sợ hãi mà vì hưng phấn quá mức.

“Vô Ngân đại nhân, chắc các vị đã thấy rồi nhỉ…” Kiếm Ngao ngẩng đầu thì thào.

Người khiếp sợ nhất trong lúc này không phải là Đông Phương Quỷ mà là hai vị thánh nhân Kiếm tộc đang ở trong thần thành Hoá Kiếm trên đỉnh Nhược Mộc.

Kiếm tộc luôn theo đuổi kiếm đạo tối cao.

Trong cả Thần vực này, người nghiên cứu kiếm đạo nhiệt tình nhất là bốn thánh nhân của Kiếm tộc.

Kiếm Lôi Đình và Kiếm Vô Ngân chính là hai trong bốn thánh nhân ấy.

“Đó là… thần đạo Đoạn Tình?”

Ánh sáng chói lóa lấp lóe trong đôi mắt của Kiếm Lôi Đình.

Sau khi thấy nhát kiếm đó, nỗi lo âu trong lòng bọn họ đều phai nhạt dần, thay vào đó là sự hiếu kỳ và lòng ham học hỏi.

“Thần đạo Đoạn Tình xóa mờ linh tính, mang uy lực lớn đến nỗi có thể chém nát mọi vật như chém củi mục, nhưng…” Kiếm Vô Ngân thì thào: “Nhưng uy lực tuyệt đối không sánh bằng nhát chém đó!”

Có rất nhiều thứ ảnh hưởng đến uy lực và khí thế của nhát chém vừa rồi.

Như tu vi, La Chinh là chân thần cấp thấp.

Như pháp bảo, thanh kiếm màu lục nhạt ấy chỉ là linh bảo Hồng Mông vô cùng bình thường.

Như thần đạo…

Thần đạo Đoạn Tình lợi hại nhưng không đạt đến trình độ đó.

Hai ông lão vô cùng chấn động, đồng loạt dời mắt sang Vũ Thái Bạch.

Nét mặt của Vũ Thái Bạch không thay đổi quá lớn.

Hắn biết thần đạo có thể dung hợp được, cũng biết La Chinh đang giữ thước Vô Lượng của sư tôn.

La Chinh đã vào Thần vực một thời gian nên không khó để phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của thước Vô Lượng, nhưng còn chuyện dung hợp thần đạo… La Chinh của hiện tại vẫn chưa thể làm được.

Vũ Thái Bạch bất ngờ với biểu hiện của La Chinh, nhưng điều hắn quan tâm hơn hết là La Chinh và La Yên sẽ thoát khỏi tình cảnh nguy khó này như thế nào!

“Đó là năng lượng dung hợp của thần đạo, e rằng phải có đến mấy trăm loại thần đạo dung hợp thành một” Vũ Thái Bạch bình tĩnh giải thích.

Hiện giờ không còn gì phải che giấu, huống hồ nếu La Chinh lấy được truyền thừa Đạo Tranh thì Kiếm tộc sẽ hoàn toàn đứng về phía La gia.

“Mấy trăm loại thần đạo? Hắn đã lĩnh ngộ được mấy trăm loại thần đạo ư?” Đôi mắt của Kiếm Vô Ngân lóe lên ánh sáng kỳ dị.

“Quả thật La Chinh đã sử dụng nhiều loại thần đạo khác nhau trong cấm địa biển Thời Gian, ban đầu lão phu còn rất buồn bực, nào ngờ hắn có thể sử dụng tận mấy trăm loại thần đạo. Chuyện dung hợp thần đạo không dễ dàng đâu!” Kiếm Lôi Đình không nhịn được thốt lên.

Thần vực luôn có một số thiên tài ngoại lệ, tu luyện hai, thậm chí là ba loại thần đạo. Nhưng để dung hợp các loại thần đạo lại với nhau thì không dễ chút nào.

Chỉ có vài ba người thành công, thậm chí còn lĩnh ngộ ra thần thông ngoại đạo từ việc dung hợp thần đạo…

Tuy nhiên, bọn họ nói thần thông ngoại đạo không thể truyền thừa vì có quá ít chân thần có tư cách tu luyện dung hợp thần đạo.

Kiếm Lôi Đình và Kiếm Vô Ngân đều hiểu rõ điều đó.

Thế nhưng bây giờ Vũ Thái Bạch lại nhảy ra bảo với hai vị thánh nhân rằng La Chinh đã dung hợp được mấy trăm loại thần đạo, đúng là quá khó hiểu.

“Ta cũng không rõ lắm” Vũ Thái Bạch sầm mặt: “Điều ta đang quan tâm là bọn họ có thể sống sót để rời khỏi vùng đất Đạo Tranh hay không”

Hắn ta không có tâm trạng thảo luận về vấn đề dung hợp thần đạo mà chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm vào từng động tĩnh trong vùng đất Đạo Tranh bằng thuật Động Sát, một tay còn không ngừng vận dụng năng lượng để tính toán mọi khả năng có thể xảy ra trong vùng đất Đạo Tranh.

Trông thì Đồ Ách đang yếu thế, thậm chí còn bị La Chinh chém đứt một cánh tay. Nhưng với sức mạnh của La Yên, La Chinh và mười hai người của Kiếm tộc thì xác suất chiến thắng Đồ Ách gần như là con số không…



Đồ Ách trở nên im lặng sau khi bị đứt một cánh tay.

Gã ta nhặt cánh tay bị đứt lên rồi nối với vết cắt trên vai, vô số mầm thịt mọc ra và khôi phục vết cắt lại như cũ.

Vô số tia chớp đỏ xuất hiện xung quanh, bao bọc cả người gã ta lại.

Đồ Ách luôn luôn bướng bỉnh bị đám chân thần này làm hết cả bực.

Gã ta im lặng giây lát rồi bình tĩnh đứng dậy.

Ít nhất gã ta sẽ không xem đám kiến này là “kiến” nữa mà là một đối thủ thực thụ, đồng thời trở nên “nghiêm túc” hơn một chút.

“Xẹt xẹt xẹt…”

Vô số tia chớp màu đỏ lan ra từ làn da đỏ của gã ta.

Tiếp đến gã ta nhấc chân bước một bước rồi biến mất tăm.

Ngay sau đó, Đồ Ách đã xuất hiện ở phía trên La Chinh.

Gã ta bao phủ toàn bộ phạm vi nghìn trượng quanh La Chinh, hệt như một ngọn núi không thể với tới được bao bọc bởi vô số tia chớp đỏ.

“Chết!”

Đôi mắt Đồ Ách bộc lộ sát khí mãnh liệt, thầm than thở về sự ngu ngốc của mình.

Gã ta nên kết thúc trò chơi không thú vị này từ sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận