Bách Luyện Thành Thần

Chương 3124: Giải vào Ám vực

Trong lòng La Yên và Linh Vân, cứ điểm Lê Sơn là nơi rất an toàn. Các nàng vào Dục Giới cũng được một thời gian rồi. Vì họ không cần tiến vào thành Vạn Linh nên chưa từng tiếp xúc với những chủng tộc Bỉ Ngạn ngang ngược kiaCác chủng tộc trong cái trấn nhỏ này cũng khá hiền lành, họ luôn đối xử bình đẳng với những dương hồn Lê Sơn. Dù có nhìn thấy đám Tinh Chuẩn hung hăng kia, hai cô gái cũng chỉ hơi hoảng sợ một chút, vốn không ngờ rằng chúng vừa ra tay đã giết người. Yến Linh là đại sư tỷ của hai người, hôm qua nàng ta vẫn còn sống sờ sờ, hôm nay đã tan thành mây khói. Cảm giác đau lòng bao trùm trong lòng hai cô gái, lấn át cả sự sợ hãi!

“Vì sao lại như vậy…” La Yên sững sờ nhìn dương hồn đang tan rã.

Một con chim ưng chui vào trong cứ điểm của Lê Sơn, mắt ưng đảo một vòng. Trong góc của cứ điểm vẫn còn một số tộc nhân của Lê Sơn to gan ở lại, chưa rời khỏi Bỉ Ngạn.

Con chim ưng này nói: “Chúng ta không muốn giết người. Chỉ cần đưa La Yên đi thôi, không liên quan gì tới những tộc nhân khác của Lê Sơn. Trong hai người các ngươi, ai là La Yên?”

La Yên vẫn chìm trong cảm giác bi thương, nàng đang chuẩn bị trả lời theo bản năng thì Linh Vân đứng bên cạnh bước lên phía trước, đáp: “Ta là La Yên!”

Linh Vân đã nhìn ra tộc Tinh Chuẩn này nhằm vào La Yên, nguyên nhân là gì thì nàng không rõ, nhưng Linh Vân không thể để chúng đưa La Yên đi được. La Yên há hốc miệng, muốn nói nhưng không biết nên nói như thế nào.

Cặp mắt ưng của con chim kia nhìn Linh Vân một lượt, sau đó nó cười cười nói: “Đưa cả hai đi!”

Con chim ưng này chui ra khỏi cửa lớn của cứ điểm, hai cánh quạt một cái cuốn hai dương hồn lên lưng một con chim ưng khác. Sáu con chim ưng đột nhiên vỗ cánh, bay thẳng lên trời rời khỏi trấn nhỏ.

Bạch Thắng của tộc Bạch Viên nhìn theo mấy con chim ưng vừa rời đi, nó thở dài một hơi. Quả thật làm như vậy có cảm giác tội lỗi, nhưng từ đầu tới cuối nó chỉ vì tộc Bạch Viên của mình mà thôi.

Đợi tới khi tộc Tinh Chuẩn hoàn thành kế hoạch, tộc Bạch Viên sẽ lại được quay về thành Thiên Thủy, sau đó sẽ vinh quang như trước nhờ sự nâng đỡ của chúng. Cuối cùng, Bạch Thắng sẽ trở thành anh hùng của tộc Bạch Viên!

“Các ngươi muốn đưa chúng ta đi đâu?”

“Tộc Tinh Chuẩn có quan hệ mật thiết với tộc Kim Ô!”

“Các ngươi có biết mình bắt ai đi không? Các ngươi muốn tộc Kim Ô bị Lê Sơn san bằng sao?”

Linh Vân ngồi trên lưng chim ưng, liên tục uy hiếp chúng. Mặc dù tộc Kim Ô là một thế lực siêu cấp, nhưng không đủ để chống lại lửa giận của Lê Sơn. Nhưng dù nàng có uy hiếp như thế nào, những con chim ưng này cũng như bị câm điếc, không trả lời câu nào.

Chỉ một lát sau, đám chim ưng này đã đưa hai người tới biên giới Ám vực.

“Yên Nhi muội muội, là Ám Vực!” Linh Vân nhìn màn đêm trước mặt, hoảng sợ nói.

La Yên cũng ngẩng đầu lên đánh giá một chút, hai mắt vẫn hơi mơ hồ. Dường như nàng vẫn còn đắm chìm trong sự bi thương vì cái chết của Yến Linh.

La Yên từng nhìn thấy Ám vực ở Thập Tam Trọng Thiên, nhưng nàng chưa từng tiến vào trong đó. Vì vậy, La Yên không hiểu rõ về nơi này. Nàng chỉ biết nơi đây là một khu vực cực kỳ thần bí, dù dương hồn hay sinh linh Bỉ Ngạn đều phải chết khi tiến vào trong đó.

Sau khi tới biên giới của Ám vực, tộc Tinh Chuẩn lập tức hạ xuống.

“Các ngươi muốn làm gì?” Trên mặt Linh Vân tràn đầy vẻ cảnh giác.

“Đưa các ngươi vào trong Ám vực!” Một con chim ưng đáp.

“Vào trong Ám vực? Muốn giết chúng ta thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải dùng thủ đoạn như vậy?” Trong giọng nói của Linh Vân có lẫn sự sợ hãi.

Trong mắt nàng, chỉ cần ai tiến vào Ám vực là chắc chắn sẽ phải chết. Con chim ưng không muốn nói nhảm với Linh Vân, nó dùng cánh quạt một cái, đột nhiên có hai quả lạ xuất hiện.

“Nuốt vào đi! Làm chúng dung nhập với linh hồn của các ngươi. Thứ này có thể giúp các ngươi sống sót trong Ám vực!” Con chim ưng kia ra lệnh.

Linh Vân vốn định liều chết cũng không làm theo, nhưng khi nghĩ tới màn đêm vô tận trong Ám vực, nàng chỉ đành lựa chọn thỏa hiệp. Về phần La Yên, nàng vốn chẳng phản kháng chút nào.

Sau khi hai người dung nhập Ám Chi Quả Thực kia vào dương hồn thì cảm thấy “tấm màn đen” của Ám vực không còn mù mịt như lúc đầu nữa. Hai cô gái có thể nhìn thấy rõ bên trong Ám vực. Trong mắt Linh Vân và La Yên đều toát ra vẻ kinh ngạc.

Khả năng nhìn của hai người trong Ám vực càng lúc càng tốt hơn. Lúc này, Linh Vân và La Yên phát hiện ra có mấy con khỉ màu đen đang nhìn mình chằm chằm. Bọn chúng đang ở ngay sát mép biên giới của Ám vực, có thể nói là gần hai người trong gang tấc. Linh Vân bị mặt khỉ đáng sợ kia hù nhảy dựng, nàng hét lên rồi liên tục lui về phía sau.

“Đi vào!”

Một con chim ưng vung đôi cánh lớn lên, toàn thân Linh Vân bị hất bay vào trong Ám vực. La Yên cũng lảo đảo bị đẩy vào trong đó. Sáu con chim ưng kia không dùng Ám Chi Quả Thực, chúng không nhìn rõ bên trong Ám vực và cũng chẳng quan tâm trong đó xảy ra chuyện gì. Những con chim ưng này chỉ làm theo hứa hẹn là ném La Yên vào trong địa điểm đã định sẵn mà thôi.

“Bây giờ, chỉ cần báo cho thằng nhãi trong thành Vạn Linh nữa là xong…” Một trong số những con chim ưng ở đây nói.

Đám chim ưng này cực kỳ hận La Chinh, chúng hận tới mức muốn xé hắn ra thành trăm mảnh. Nhưng đại thủ lĩnh và Liệp Tường đều chết thảm dưới tay hắn rồi, sao chim ưng bình thường có thể đánh lại hắn?

“Ai đi?” Con chim ưng kia lại hỏi.

Đám chim ưng biết La Yên là muội muội của thằng nhãi loài người kia, chắc chắn tên nhãi đó nhận được tin này sẽ vô cùng giận dữ. E rằng người đi đưa tin chắc chắn sẽ phải chết.

“Ta” Con chim ưng lùn, bé nhất trong sáu con lên tiếng.

Tộc Tinh Chuẩn đã rơi vào bước đường này rồi, chung quy vẫn cần có người hy sinh. Con chim ưng này đành đứng dậy.

“Vù!”

“Vù!”

“Vù!”

Đá Tinh Mạch ở ngực của đám chim ưng lóe sáng.

“Hy vọng ánh sao sẽ ở cùng ngươi…”

“Hy vọng ánh sao sẽ ở cùng ngươi…”

Sau khi những con chim ưng còn lại chúc phúc, con chim ưng này bay về hướng tây nam – hướng của thành Vạn Linh.



Phượng Ca đã hôn mê một ngày một đêm. Lúc này, nàng đột nhiên mở to mắt ra, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Để mở khe nứt ánh sáng kia, nàng đã phải tiêu hao rất nhiều tinh lực. Dù Thuần Khiết Giả có mạnh cũng không thể tùy ý sử dụng chiêu này.

Phượng Ca vừa động đậy định đứng lên thì một bàn tay đỡ lấy vai nàng. Giọng nói của La Chinh vang lên bên tai: “Tỉnh rồi cũng đừng cử động vội. Ngươi tiêu hao quá nhiều tinh lực, cần phải nghỉ ngơi cho tốt”

Phượng Ca nghe ra sự áy náy trong giọng nói của La Chinh, bờ môi của nàng khẽ nhếch lên. Chẳng hiểu tại sao Phượng Ca lại thấy vô cùng thoải mái khi La Chinh như vậy. Nếu có thể, nàng còn muốn La Chinh phải nợ mình nhiều hơn.

Lúc Phượng Ca định nói gì đó thì một tộc nhân của tộc Dẫn Dứu xông vào: “Báo! Thành Vệ đại nhân!”

La Chinh và Phượng Ca đồng thời nhíu mày, La Chinh cất giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

“Một con Tinh Chuẩn đang ở ngoài phủ Thành Vệ. Nó yêu cầu gặp Thành Vệ đại nhân” Tộc nhân của tộc Dẫn Dứu kia nói.

“Tinh Chuẩn muốn gặp ta?” La Chinh hơi sửng sốt, tộc Tinh Chuẩn định nhận thua sao?

Chuyện đã đi tới nước này rồi, giờ bọn chúng nhận thua thì còn ý nghĩa gì nữa? Dù La Chinh muốn buông tha cho tộc Tinh Chuẩn, tộc Dẫn Dứu và tộc Cự Nhân cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng như thế.

Tuy vậy, La Chinh vẫn đi ra khỏi phòng, bước thẳng tới cổng phủ Thành Vệ.

Con chim ưng kia đứng thẳng ở cổng, sau khi thấy La Chinh bước ra, nó bèn lên tiếng: “La Yên – muội muội của ngươi đã bị giải vào trong Ám vực”
Bạn cần đăng nhập để bình luận