Bách Luyện Thành Thần

Chương 3636: Hiến tế

Ánh mắt Thương Đa lập tức sáng lên: “Chúng ta qua đó!”“Là vì chuyện gì?” Nữ Oa hỏi.

“Có nguyên một chủng tộc bị hiến tế, sẽ sinh ra không ít “Mê”, phải xem chư vị đại nhân có hứng thú ra tay không” Thương Đa nói.

Con mồi trên đảo Dạ Kiến không đủ dùng, giữa những dị tộc kia thường xuyên bùng nổ chiến tranh, dị tộc nhân phe thua cũng sẽ trở thành tù binh, mà số mạng của tù binh chỉ có một, đó chính là bị hiến tế.

Những người ở đây đều đã trải qua sóng to gió lớn, có thể hiểu sự tàn khốc trên đảo Dạ Kiến.

Người của nguyên một quần tộc bị hiến tế, số lượng “Mê” sinh ra đương nhiên không ít. Những ngày qua bọn họ đều không lấy được bao nhiêu “Mê”, đối với La Chinh bọn họ mà nói ngược lại là cơ hội…

“Chúng ta trước hết cứ đi xem tình hình một chút” La Chinh đề nghị.

Đám người Phục Hy gật đầu, sau đó đoàn người lặng yên không một tiếng động rời khỏi hang động, dưới bóng đêm đi về hướng Nam.

Những tiếng kêu rên thảm thiết kia cách hai ngọn núi, khoảng cách không gần.

Lúc đám người La Chinh bay qua ngọn núi đầu tiên, bên cạnh lại có không ít lông trắng chậm rãi bay xuống. Tuy thuốc bột quỷ có thể che giấu hơi thở sinh mạng, nhưng chỉ cần chuyển động vẫn sẽ dẫn tới một ít quái vật lông trắng. Mọi người đứng tại chỗ như bức tượng, chờ những con quái vật lông trắng kia biến mất sau đó bọn họ mới tiếp tục lên đường.



Tới gần bên hồ dưới chân núi, mấy trăm dị tộc nhân bị xiềng xích màu bạc trói lại. Sau khi bọn họ bị sợi xích màu bạc trói lại không cách nào chạy trốn, mà trên người cũng không bôi thuốc bột quỷ.

Những con quái vật lông trắng kia giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh không ngừng xuất hiện, cắn nuốt tính mạng của những dị tộc nhân này.

Mỗi một con quái vật lông trắng cắn nuốt sinh linh cũng có hạn mức, khi chúng nó cắn nuốt được mười người sẽ đạt tới cực hạn, hóa thành một đống lông trắng sau đó dần dần tiêu tán, chỉ để lại từng viên “Mê”.

Mắt thấy đồng bạn của mình từng người từng người bị cắn nuốt, bắn ra máu tươi đủ màu sắc, nỗi sợ hãi lấp đầy lồng ngực bọn họ. Tiếng thét chói tai, tiếng cầu xin tha thứ, tiếng dập đầu thay nhau vang lên. Nhưng không có ai thể giải cứu bọn họ…

Ở ven hồ, từng hàng sinh linh có hình dáng như chim lớn đang đứng vững ở đó, hai tay hai chân đều là móng nhọn, trên lưng có hai cánh, vóc người xấp xỉ con người. Trong tay bọn chúng đều cầm một cái xiên gỗ được vót nhọn, trên đỉnh xiên gỗ bôi thuốc độc màu đen đậm.

“Tộc Diên Yêu!” Thương Đa kinh ngạc nói.

“Ta cảm thấy bọn họ rất mạnh” Huyết Lang nói.

“Một trong những dị tộc mạnh nhất đảo Dạ Kiến” Vẻ mặt Thương Đa phức tạp: “Vấn đề không chỉ ở đó, bọn họ lại dám bắt nhiều dị tộc nhân như vậy, còn dám hiến tế toàn bộ bọn họ!”

“Tại sao không dám?” Huyết Lang hơi khó hiểu.

Bất luận là Thái Thanh Thiên hay Thượng Thanh Thiên, dị tộc nhỏ yếu luôn là cá thịt trên thớt, mặc cho người làm thịt. Nếu tộc Diên Yêu rất mạnh, không đến nỗi không dám hiến tế tù binh.

Nữ Oa ngược lại đã suy đoán ra nguyên nhân: “Một lần hiến tế nhiều dị tộc như vậy, e rằng sẽ dẫn tới phản kháng…”

“Đúng vậy” Thương Đa gật đầu.

Dị tộc thua trận bị hiến tế là chuyện thường xuyên xảy ra trên đảo Dạ Kiến, nhưng một lần hiến tế hết mấy dị tộc lại cực kỳ hiếm thấy. Cho dù là tộc Xích Ma, tộc Đại Di được xếp vào cùng hàng với tộc Diên Yêu trên đảo Dạ Kiến cũng sẽ không làm như vậy.

Dị tộc nhỏ yếu cũng không phải kẻ ngốc, giữa bọn họ cũng có liên lạc, có vài liên hệ cực kỳ bí mật. Một khi làm như vậy tương đương với chặn hết đường lui của những dị tộc nhỏ yếu kia, dẫn đến hàng loạt dị tộc nhỏ yếu kết minh. Sau khi hàng loạt dị tộc nhỏ yếu kết minh, bố cục trên toàn bộ đảo Dạ Kiến lại phải sắp xếp lại lần nữa.

Trong lịch sử từng xảy ra chuyện như vậy mấy lần, lần nào cũng là dị tộc xếp hạng đầu bị liên minh tàn sát. Theo thời gian trôi qua, liên minh cuối cùng chia năm xẻ bảy, sau đó trở lại trạng thái lúc ban đầu.

“Tộc Diên Yêu dám làm như vậy nhất định là trên núi quỷ lại xảy ra hỗn loạn gì đó, cần tích lũy đầy đủ “Mê”, aiz…” Thương Đa suy đoán.

Tộc Mộc Diệp cũng thuộc về dị tộc nhỏ yếu, thấy kết quả của những dị tộc nhân này khó tránh khỏi sinh ra tâm trạng thỏ chết hồ bi.

Quá trình hiến tế cũng không thuận buồm xuôi gió. Trong đó có hơn mười dị tộc nhân thể hình cường tráng chặt đứt sợi xích màu bạc, bỏ chạy tứ tán. Đám Diên Yêu đứng canh ở bên cạnh rối rít bay lên, giơ xiên gỗ trong tay lên ném xuống dưới.

“Phập phập phập…” Đám Diên Yêu ném xiên gỗ vừa chuẩn vừa ác, đóng đinh chính xác những dị tộc nhân định chạy trốn xuống đất, sau đó lại nghiêm chỉnh huấn luyện xếp thành hàng.

Thấy phương thức chiến đấu này, đám người La Chinh không nhịn được nhíu mày. Như lời Thương Đa nói, thực lực của tộc Diên Yêu mạnh hơn những chủng tộc khác, coi Diên Yêu là đối thủ sẽ vô cùng khó giải quyết.

Hiệu suất của đám quái vật lông trắng rất cao, nửa canh giờ sau, mấy trăm dị tộc nhân ở bờ hồ dưới chân núi đã bị cắn nuốt sạch sẽ, chỉ để lại “Mê” đầy đất.

Trong quá trình những dị tộc nhân kia bị cắn nuốt đã chảy không ít máu, đủ loại huyết dịch chảy xuống hồ, nhuộm mặt hồ thành đủ loại màu sắc.

“Đám “Mê” này đủ để mọi người cùng tiến vào núi quỷ” Thương Đa nói: “Nhưng đám Diên Yêu rất phiền phức, bọn chúng thích hành động tập thể, hơn nữa thực lực cá thể vô cùng mạnh!”

Đám người La Chinh, Nữ Oa không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Nếu như lấy được đống “Mê” này vào tay có thể tiết kiệm nhiều thời gian, cũng không cần đi cướp bóc từng ngọn núi một. Nhưng trực tiếp ra tay cướp đoạt chỉ e sẽ có chút khó khăn, có điều không phải là không có cơ hội. Trên tay bọn họ còn có ánh sáng Phá Diệt, đột ngột xông ra có thể đánh tan Quỷ Quyệt của Diên Yêu.

Đám Diên Yêu nhanh chóng thu dọn đống “Mê” trên mặt đất vào một chỗ, bỏ vào trong một cái túi vải màu xám tro. Một con Diên Yêu trong số đó xách túi vải bay về phía một cây đại thụ cách đó không xa.

Lúc này đám người La Chinh mới phát hiện trên đỉnh cây đại thụ kia còn có một con Diên Yêu ẩn nấp! Mỗi chiếc lông của con Diên Yêu này giống như dao găm mới toanh cắm trên người nó, đôi mắt lại lóe lên ánh nhìn sắc bén. Lông chim của nó thuần màu bạc, cho dù trên người nó bôi một lớp thuốc bột quỷ cũng không cản được ánh sáng màu bạc rực rỡ kia.

“Đó là Thương Vũ, tộc trưởng của đám Diên Yêu” Thương Đa nhẹ giọng nói.

Thương Vũ nhận lấy túi vải, kiểm tra lại số “Mê” trong đó, nhìn qua có vẻ vẫn chưa hài lòng: “Gần năm trăm tên tù binh, số lượng “Mê” mới có hai nghìn viên, tại sao!”

Mấy tên Diên Yêu cúi đầu không nói.

Số lượng “Mê” mỗi một tù binh có thể sinh ra quả thực không phải cố định. Quy luật của nó trước giờ cũng không ai tìm ra chính xác… Tất cả đều là ngẫu nhiên.

Có vài sinh linh hình thể nhỏ, số “Mê” sản sinh ra sau khi bị cắn nuốt lại nhiều, có sinh linh hình thể khổng lồ ngược lại sinh ra rất ít Mê. Thậm chí cặp sinh đôi gần như giống nhau như đúc, sau khi bị giết chết, số lượng “Mê” lấy được cũng tương phản to lớn. Nói tóm lại, sau khi hiến tế lấy được bao nhiêu “Mê” hoàn toàn là phải xem tâm trạng quái vật lông trắng.

Đối với dị tộc bình thường, như tộc Mộc Diệp mà nói, hai nghìn viên “Mê” là bội thu hiếm thấy. Nhưng Thương Vũ cực kỳ không hài lòng… Dù sao để có được những tù binh này, tộc Diên Yêu đã phải trả cái giá rất đắt.

“Chúng ta… đã tích lũy không ít “Mê”, chẳng lẽ còn không đủ?” Một tên Diên Yêu trong đó không nhịn được hỏi.

Khoảng thời gian này bọn họ tàn sát xấp xỉ hơn bốn mươi dị tộc, trong đó thậm chí còn có mấy đoàn thể dị tộc khá lớn. “Mê” tích lũy trong tay tộc trưởng đã khá nhiều, nhưng Thương Vũ còn nói chưa đủ, đám Diên Yêu kia đương nhiên nghĩ không thông.

“Không đủ” Thương Vũ lạnh lùng trả lời: “Tối nay đến đây chấm dứt, ngày mai theo ta vào núi Tây Khám!”

Lúc nó đang định rời đi, cặp mắt như điện xẹt nhìn lên trên núi, giọng nói cực lạnh như băng: “Trốn lâu như thế, đến lúc đi ra rồi chứ nhỉ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận