Bách Luyện Thành Thần

Chương 3716: Ý thức chiến

Từ khi trở thành vùng đất sơ khai tới nay, thế giới mẹ vẫn luôn lẳng lặng lơ lửng nơi này, chưa bao giờ di chuyển. Nhưng dưới sự khống chế của Tà Thần, tốc độ di chuyển của thế giới mẹ đã nhanh hơn Lê Sơn rất nhiều!Thấy thế giới mẹ mở “miệng”, La Chinh, Phục Hy, Nữ Oa cũng trợn mắt há mồm, còn có thể chơi như vậy được sao?

Với tốc độ lần này, cùng lắm là mười nhịp thở, Lê Sơn sẽ một lần nữa bị nuốt về thế giới mẹ.

“Làm sao bây giờ?”

“Lê Sơn không có cách nào tăng tốc…”

“Cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị nuốt chửng!”

Vẻ mặt mọi người đầy lo lắng.

Dù sao Lê Sơn cũng khác Thần Vực. Thần Vực là một con thuyền lớn mà Xi Vưu lên kế hoạch rất lâu mới phóng đi được, Xi Vưu đã tích lũy một lượng lớn thần tinh làm động lực cho Thần Vực. Còn Lê Sơn lại đột ngột tách khỏi thế giới mẹ, không hề có động lực…

Tà Thần đứng giữa “miệng”, khí hỗn độn thổi vù vù về phía hắn ta, hắn ta lại lù lù bất động.

“Không thoát được đâu, tất cả mọi sự giãy giụa đều là phí công! Phí công…” Ánh mắt hắn ta đầy phấn khích.

Giọng nói được phát ra từ toàn bộ thế giới mẹ, quanh quẩn khắp thế giới Hỗn Độn rộng lớn.

Thấy thế giới mẹ cách Lê Sơn càng lúc càng gần, thân thể Tà Thần đột nhiên chấn động một cái, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ sững sờ và hoang mang. Ngay sau đó, hắn ta đột nhiên biến sắc, hắn ta cảm nhận được trong ý thức của thế giới mẹ có thứ gì đó đang xông tới.

Ý thức của thế giới mẹ vẫn luôn vô cùng ôn hòa, Tà Thần tiến vào trong đó gần như không hề có gì trở ngại. Sau khi liên tục dung hợp ý thức của thế giới mẹ, Tà Thần mới dựng lên những bức tường trong ý thức để cản vật bên ngoài xâm nhập.

Đương nhiên, xâm nhập ý thức của thế giới mẹ là một việc vô cùng khó khăn, Tà Thần không chấp nhận bất cứ kẻ nào trong thế giới mẹ có thể làm được chuyện này ngoại trừ bản thân hắn ta.

Hắn ta xây tường chẳng qua là để phòng ngừa bất trắc, hiện tại chuyện bất trắc lại thực sự xảy đến!

Tệ hơn là việc điều khiển thế giới mẹ di chuyển đã tiêu hao rất nhiều năng lượng của Tà Thần, nếu hắn ta muốn ngăn cản vật bên ngoài xâm lấn thì chỉ có thể từ bỏ việc đuổi theo Lê Sơn!

Tà Thần đã đưa ra lựa chọn mà không phải do dự quá lâu. Đánh hạ Lê Sơn và La Chinh tuy quan trọng, nhưng thế giới mẹ mới là căn cơ sức mạnh của hắn ta. Một khi bị vùng ý thức của thế giới mẹ trục xuất, hắn ta sẽ mất đi tất cả…

Cân nhắc nặng nhẹ, Tà Thần quyết đoán từ bỏ việc đuổi theo Lê Sơn, tập trung đối phó với kẻ xâm lấn!



La Chinh vốn đã cảm thấy tuyệt vọng. Một khi bị thế giới mẹ nuốt chửng trở lại, kết cục có thể là toàn quân bị diệt. Tuy Hầu Linh Vương không sợ Tà Thần, nhưng Tà Thần hoàn toàn có thể vòng qua Hầu Linh Vương, tiêu hao Lê Sơn đến khi không còn một mảnh.

Ngay khi tất cả mọi người đã rơi vào tuyệt vọng thì tốc độ di chuyển của thế giới mẹ đột nhiên chậm lại, chậm dần rồi dừng hẳn, mà Lê Sơn lại lần nữa đi xa…

“Tại sao thế giới mẹ lại dừng?”

“Chẳng lẽ Tà Thần từ bỏ?”

“Hắn tha cho Lê Sơn chúng ta một con đường sống sao…”

Vẻ mặt mọi người trên Lê Sơn đều hoang mang khó hiểu.

La Chinh, Phục Hy, Nữ Oa đều trở lại trên đài Phỉ Thúy, bọn họ ngẩng đầu nhìn khe hở đang xa dần, trong lòng cũng tràn ngập hoang mang.

“Với tính cách của Tà Thần, nhất định không có chuyện từ bỏ vào thời điểm này” Phục Hy nói.

La Chinh gật đầu: “Trừ khi gặp phải một mối uy hiếp to lớn nào đó mà hắn không thể chống trả…”

Nữ Oa nghiêng đầu trầm tư: “Sức mạnh của Tà Thần là cướp được từ tay Quỷ Thanh, cũng chính là từ Cơ Hiên Viên, từ văn minh Nguyên Linh, thậm chí còn là cướp được từ tay các Xà Chủ, ta nghĩ cái đám cùng chiến tuyến đó sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu!”

Trong mắt những người khác lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc. Suy đoán của Nữ Oa rất có khả năng là thật!

Thế giới mẹ được xem như vùng đất sơ khai lớn nhất trong thế giới Hỗn Độn, địa vị của nó ra sao không cần nói cũng biết. Nếu chỉ là một mình Quỷ Thanh bị cướp thì không sao, vấn đề là có vẻ Tà Thần đã hoàn toàn nắm giữ thế giới mẹ trong tay, văn minh Nguyên Linh và các Xà Chủ còn ngồi yên được sao?

Mặc kệ thế nào cũng xem như Lê Sơn đã tránh được một kiếp nạn, hiện tại nó đang trôi dạt về phía xa xôi trong Hỗn Độn.

Hầu Linh Vương chờ đợi trên Lê Sơn một khoảng thời gian rồi mới trở về Bỉ Ngạn.



Trong ý thức của thế giới mẹ, ngàn vạn quả cầu tuyết đang bay lơ lửng. Những quả cầu tuyết đó mềm nhũn, sờ vào có cảm giác lạnh băng, đây là ý thức của thế giới mẹ.

Thật ra ý thức của thế giới mẹ cực kỳ hư vô mờ mịt, chúng không tồn tại ở một nơi cố định, cho nên phải đi tìm, vừa tới đã tiếp xúc với chúng là chuyện gần như không thể nào.

Thật ra trong thế giới mẹ có một vài truyền thuyết, những phàm nhân trong một vài đại châu có cơ duyên nhìn thấy quả cầu tuyết, ước nguyện với nó, thế giới mẹ sẽ giúp người đó thực hiện nguyện vọng.

Tà Thần cũng không rõ những truyền thuyết này có thật hay không. Hắn ta phải lợi dụng năng lực của Quỷ Thanh mới tìm được vùng ý thức này.

Về mặt lý thuyết thì chỉ Tà Thần mới có thể tìm được vùng ý thức, cho nên bức tường hắn ta dựng nên bằng ý thức của thế giới mẹ cũng không bền chắc, hoàn toàn là hành động kiểu có còn hơn không.

Giờ phút này, một con rắn màu đen đang bay lượn trong đó. Lúc nó chui vào một quả cầu tuyết, quả cầu tuyết lập tức bị ô nhiễm, từ trong ra ngoài đều đen như mực. Sau khi biến quả cầu tuyết thành màu đen, con rắn màu đen lập tức nhảy sang cái tiếp theo…

Nếu số lượng quả cầu tuyết bị biến thành màu đen đủ lớn, con rắn đen này sẽ có được sức mạnh của thế giới mẹ.

Nhưng nó nhanh chóng đụng phải đối thủ. Có những quả cầu tuyết màu đỏ bay tới từ một nơi cách đó không xa, trong đó có một quả cầu tuyết màu đỏ biến hóa thành dáng vẻ của Tà Thần.

“Ngươi là ai mà lại có thể tới được đây?” Tà Thần nhìn chằm chằm con rắn màu đen và hỏi.

Hắn ta phát hiện con rắn màu đen tỏa ra khí tức vừa quỷ dị vừa cường đại, khí tức này rất giống với con vượn khổng lồ ban nãy. Điều này khiến Tà Thần vô cùng buồn bực!

Mấy canh giờ trước, Tà Thần vẫn nghĩ mình là tồn tại mạnh nhất trong thế giới Hỗn Độn. Văn minh Nguyên Linh là cái thá gì! Cả tộc Vô Không cũng chỉ có thể nghe lệnh hắn ta!

Tà Thần có cả thế giới mẹ làm hậu thuẫn, nên không thèm để hai thế lực mạnh nhất Bỉ Ngạn vào mắt…

Nhưng con vượn khổng lồ từ đâu xuất hiện kia khiến Tà Thần nảy sinh một nỗi hoang mang chưa từng có. Thứ này từ đâu mà tới? Trong Hỗn Độn còn có tồn tại mạnh mẽ như vậy?

Bên kia vì vượn khổng lồ mà để Lê Sơn chạy thoát, bên này lại nhảy ra một con rắn nhỏ mạnh tương đương. Tà Thần bắt đầu sinh ra nghi ngờ về hiểu biết của bản thân, nhận thức của hắn ta về thế giới này còn chưa được đầy đủ!

“Vùng đất sơ khai không phải đồ của ngươi, ngươi không được tùy tiện động chạm” Rắn nhỏ màu đen nói.

Tà Thần nở nụ cười: “Không phải của ta? Chẳng lẽ lại là của ngươi?”

“Đương nhiên là của bọn ta, bọn ta không động vào nó chẳng qua là vì chưa tới lúc, bây giờ ngươi rời đi còn kịp, trả lại toàn bộ ý thức bị ô nhiễm trở về” Rắn nhỏ màu đen mệnh lệnh.

Trước kia, lúc Tà Thần hấp thu Quỷ Thanh, các Xà Chủ vẫn chưa hề xem trọng việc này. Bởi vì Quỷ Thanh là ý chí tiêu cực, cơ bản không có khả năng xâm nhập vào vùng ý thức, bởi vì chưa từng có tiền lệ này. Nhưng Tà Thần làm được, vì thế các Xà Chủ không thể không ra tay.

Lúc Tà Thần sử dụng sức mạnh của thế giới mẹ nhiều nhất cũng chính là thời điểm hắn ta yếu ớt nhất, chúng đã nhân cơ hội này để xâm nhập.

Rắn nhỏ màu đen vừa tới đã làm ô nhiễm sáu bảy quả cầu tuyết, mà thời gian Tà Thần ở chỗ này cũng không ngắn, sau lưng hắn ta đã có ngàn vạn quả cầu tuyết màu đỏ bay lơ lửng!

Tà Thần nở nụ cười: “Bây giờ ngươi có rời đi cũng không còn kịp nữa rồi…”

“Vù vù vù…” Những quả cầu tuyết màu đỏ này giống như bão tuyết thổi vù vù về phía rắn nhỏ màu đen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận