Bách Luyện Thành Thần

Chương 3614: Chia binh hai đường

“Nếu nhớ không nhầm thì nơi này phải là một cánh đồng tuyết thật dày mới đúng” Đông Hoàng thì thào nóiLớp tuyết dày đã hoàn toàn biến mất…

Mặt đất trong phạm vi vài dặm đã lõm xuống hơn mười trượng.

Đây đâu phải đào ba thước đất? Đây là đào ba mươi thước đất!

Khóe miệng Nữ Oa khẽ nhếch, nói: “Dấu ấn U Ảnh có thể kéo dài năm ngày liên tục, tuy không có U Ảnh Chi Nhân trực tiếp quan sát chúng ta, nhưng dựa vào dấu ấn để tìm ra nơi này cũng không khó”

Sau khi tiến vào con đường trong hoang nguyên Bất Quy, Nữ Oa đã sử dụng Oa Ảnh để phá hủy ranh giới tuyết. Hiện tại xem ra đây là một hành động cực kỳ sáng suốt, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ bị văn minh Nguyên Linh ngăn chặn ngay tại con đường này.

Bọn họ quan sát cẩn thận một phen, xác định văn minh Nguyên Linh không ẩn nấp xung quanh mới vượt qua ranh giới tuyết, trở lại Hàn Nguyên.

Sau đó thân thể Dực Vương bắt đầu phóng to, từ kích cỡ tương đương một người hóa thành chim ưng khổng lồ cao hơn mười trượng, chở theo đoàn người bay lượn trên Hàn Nguyên.

Đi được một phần ba lộ trình tại Hàn Nguyên, thủ lĩnh áo đen bèn nói lời từ biệt với La Chinh.

Lúc trước thủ lĩnh áo đen đi theo La Chinh là vì muốn báo ân, huống chi tộc Dạ Nhân bọn họ tuy vẫn luôn sống trong Ám Vực, nhưng cũng có quan hệ sâu xa với nhân loại.

Trời xui đất khiến cuốn vào chuyện này, cũng cống hiến một chút sức lực, nhưng thủ lĩnh áo đen hiểu rõ sức mạnh thật sự của tộc Dạ Nhân chỉ có thể phát huy tại Ám Vực, đối mặt với kẻ địch tại Quang Vực, bọn họ khó có thể chống lại, nhiều lúc còn trở thành gánh nặng.

Lúc gần đi thủ lĩnh áo đen giao cho La Chinh một tấm vải màu đen, nói với La Chinh rằng đến Ám Vực chỉ cần xé rách tấm vải này, tộc Dạ Nhân sẽ biết được vị trí của hắn, dặn dò xong thì dẫn theo những tộc nhân còn sót lại rời đi.

Dực Vương vỗ cánh bay lượn trên cánh đồng tuyết mênh mông.

Thỉnh thoảng có vài sinh linh dị tộc ngoi lên từ dưới lớp tuyết với vẻ mặt dữ tợn, quan sát một hồi, còn muốn xông lên.

Nhưng tốc độ của Dực Vương quá nhanh, chúng còn chưa kịp hành động thì Dực Vương đã hóa thành tia sáng xanh biếc lao vút đi xa…

Thiên Truyền nhìn theo vùng tuyết trắng xóa xa xa, trên mặt hiện lên vẻ thương cảm. Hắn ta miệt mài theo đuổi “thức tỉnh”, ai ngờ được sau khi thức tỉnh mới biết mình đã bị vứt bỏ, đột nhiên nói: “Có thể cho ta biết hơn một nghìn kỷ nguyên Hỗn Độn qua đã xảy ra những gì không?”

La Chinh gật đầu, kể lại lịch sử Hỗn Độn mà mình biết được cho hắn ta nghe, tự động bỏ qua những chuyện tương đối mẫn cảm.

Nghe xong, Thiên Truyền hỏi: “Nói như vậy, hai đại thế lực mạnh nhất Hỗn Độn hẳn là văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không?”

“Đúng vậy” La Chinh gật đầu.

Thiên Truyền có vẻ không tán thành: “Hai đại thế lực này chỉ có thể là con rối mà kẻ khác đẩy lên sân khấu”

La Chinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: “Hẳn là thế”

Trước khi tiến vào Thượng Thanh Thiên, La Chinh còn không ý thức được điều này. Sau khi được biết về quần thể Quỷ Quyệt, lại nhìn thấy Mạch phủ tướng của Thập Phương Phủ, hắn đột nhiên ý thức được đằng sau văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, tình hình thực tế hẳn phải phức tạp hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng…

“Nói vậy các ngươi đang trong tình thế tứ cố vô thân, vậy mà có thể đi đến bước này, đúng là đáng kinh ngạc” Thiên Truyền nói rồi xoay người nhìn các Bất Hủ cảnh trên lưng chim ưng.

Tuy năm xưa tu vi của Thiên Truyền cũng không mạnh là bao, nhưng hắn ta biết rõ thực lực của nhóm Bất Hủ cảnh này. Bọn họ muốn chống lại thế lực đằng sau văn minh Nguyên Linh và tộc Vô Không, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

“Bởi vậy ta hy vọng Thiên Truyền tiền bối có thể giúp chúng ta một tay, giúp chúng ta hoàn thành Đạo Chung Yên, để Hỗn Độn không bị hủy diệt” La Chinh bắt lấy thời cơ đưa ra lời thỉnh cầu.

Sở dĩ Hỗn Độn hủy diệt, về bản chất là để rút năng lượng cho Tứ Linh Môn.

Thiên Truyền cúi đầu trầm ngâm một hồi, sau đó nói: “Nếu đúng như ngươi nói, Tứ Linh Môn đều đã bị hủy, khiến Hỗn Độn tiếp tục hủy diệt cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trước lúc điều tra rõ chân tướng ta có thể giúp ngươi, nhưng ta còn muốn cứu những người đồng bạn của mình ra khỏi con đường Than Khóc, để bọn họ được thức tỉnh”

“Chuyện này giao cho bọn ta, tin rằng sẽ rất thuận lợi” La Chinh nở một nụ cười tự tin.

Tại đài Thanh Thiên, sau khi trao đổi với thủ lĩnh áo đen, đoàn người La Chinh đã có hiểu biết bước đầu về Quỷ Quyệt.

Chấp niệm khác nhau sẽ tạo ra những chủng loại Quỷ Quyệt khác nhau, như Quỷ Quyệt tại con đường Than Khóc thuộc loại đoạt xác, chính là bám vào một sinh linh nào đó để đi tới đài Thanh Thiên tìm kiếm tất cả mọi thứ của mình thuở còn sống, nếu thuận lợi hoàn thành thì sẽ tự động thức tỉnh.

Cho nên chỉ cần phái một ít sinh linh đi vào con đường Than Khóc, để những sinh linh này bị chiếm đoạt thân thể, sau đó đi tới đài Thanh Thiên là sẽ tự động thức tỉnh.

La Chinh bèn thuật lại với nhóm Nữ Oa, Phục Hy: “Thiên Truyền tiền bối muốn giúp đồng bạn của mình thức tỉnh”

Nữ Oa và mọi người ở đây đều hiểu đồng bạn của Thiên Truyền chính là một trăm chín mươi chín Quỷ Quyệt khác.

“Giúp chúng thức tỉnh… Chít” Thắng Thiên Thử Vương còn đang suy tư, trong lòng Nữ Oa đã có dự tính: “Như vậy chỉ cần bắt được chín trăm chín mươi chín sinh linh Bỉ Ngạn rồi ném vào con đường Than Khóc là được”

Phục Hy nói: “Hẳn là không khó, tuy sinh linh Bỉ Ngạn trong Tam Thanh Thiên không dễ trêu chọc, nhưng dù sao cũng có một vài chủng tộc nhỏ yếu, chỉ cần có đủ thời gian là được. Nhưng việc cấp bách nhất bây giờ không phải giải cứu Nhân tộc bản tôn hay sao?”

Dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn của La Chinh và Nguyên Thủy Thiên Tôn, sau khi tiến vào Thượng Thanh Thiên sẽ bắt đầu nghĩ cách giải cứu các anh kiệt Nhân tộc đang bị giam cầm trong hầm, chỉ là trời xui đất kiến lại bị Quỷ Quyệt chiếm thân mới phải lòng vòng hồi lâu như vậy.

Nếu bây giờ đi giải cứu Quỷ Quyệt trên con đường Than Khóc thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Phục Hy vừa nói xong, sau lưng Dực Vương bỗng chảy xuống chất dịch màu xanh biếc, chất dịch chậm rãi hình thành một thân người, biến thành một bức tượng Thanh Ngọc hình người.

“La Chinh, ngươi đi hỏi xem bức tượng Thanh Ngọc này có được không” Dực Vương hỏi.

La Chinh dùng tiếng Phạn hỏi: “Thiên Truyền tiền bối, không biếc các đồng bạn của người có thể bám vào bức tượng Thanh Ngọc này không?”

Thiên Truyền đánh giá bức tượng Thanh Ngọc, gật đầu với vẻ vừa lòng: “Hẳn là không thành vấn đề!”

Thật ra các Quỷ Quyệt trên con đường Than Khóc không cần bám vào thân thể cũng có thể thức tỉnh, sở dĩ chúng cần bám vào là vì phải sử dụng ánh sáng Phá Diệt để giết chết những con Quỷ Quyệt đầu to. Hiện tại những con Quỷ Quyệt đầu to đã được giải quyết, chúng hoàn toàn có thể tự mình rời khỏi con đường Than Khóc.

Nhưng chấp niệm của Quỷ Quyệt được hình thành qua năm rộng tháng dài, muốn lập tức thay đổi là không thể nào. Những bức tượng Thanh Ngọc mà Dực Vương đắp nặn ra chẳng qua chỉ là vật dẫn, dẫn Quỷ Quyệt rời khỏi con đường Than Khóc, đi tới Đài Thanh Thiên.

“Nếu không thành vấn đề, chúng ta có thể chia làm hai đường, ta đi tới con đường Than Khóc giúp Quỷ Quyệt thức tỉnh, các ngươi đi tới chỗ cái hầm cứu các anh kiệt Nhân tộc” Dực Vương nói.

Nữ Oa đồng ý: “Kế hoạch không tồi”

Trên con đường Than Khóc đã thiếu một người, dư ra một căn lều tranh, Dực Vương một mình tiến vào trong đó vô cùng an toàn.

Sau khi được mọi người đồng ý, Dực Vương bèn đưa đoàn người La Chinh đi tới Ức Vạn Tháp Sơn, sau đó mới thay đổi tuyến đường bay tới đầm lầy máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận