Bách Luyện Thành Thần

Chương 2916: Sức mạnh của Thuần Khiết Giả

Những dương hồn của tộc Hữu Hùng và Thần Nông đều phản ứng lại. Bọn họ quan sát lẫn nhau rồi lại nhìn bản thân, phát hiện mình không bị chút tổn thương gì!Tia sáng kia nhìn dọa người như thế nhưng thực tế không có tí uy lực nào!

Phượng Ca nhìn lòng bàn tay mình, trên mặt hiện lên biểu cảm khó hiểu.

“Nơi này không phải Ám vực!” La Chinh nhắc nhở, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ.

Bản thân ánh sáng cũng là một loại năng lượng, nhưng ánh sáng mà Phượng Ca phóng ra chỉ có thể nhằm vào Ám vực mà thôi, căn bản không thể gây ra chút xíu thương tổn nào cho sinh linh trong Quang vực.

Ngược lại, Ám vực và Lăng Sương phía sau nàng thì gặp xui xẻo. Ánh sáng lan truyền ra phía sau nàng, trực tiếp xóa bay ngọn núi trong Ám vực. Mặc dù Lăng Sương bị ánh sáng bao phủ nhưng vì ngọn núi dưới chân tan biến nên nàng bị rơi xuống theo, cũng may là luồng ánh sáng kia chiếu thẳng đứng xuống người nàng nên nàng mới không bị ngã vào Ám vực.

“Cô ta tới góp vui à?”

“Cô ta nghĩ là ánh sáng của mình có thể giết người?”

“Ha ha ha, nhìn đẹp vậy mà lại ngu…”

Đám dương hồn thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu châm chọc Phượng Ca.

Mấy người Niết Kim thấy vậy thì không do dự nhiều thêm, lại tiếp tục tấn công ác liệt về phía La Chinh.

Phượng Ca nghe thấy những lời giễu cợt kia chỉ thản nhiên nói: “Ngu ngốc lắm à?”

Sắc mặt nàng hơi trầm xuống, thân hình khẽ bay về phía La Chinh. Lúc bay được một nửa, đôi chân trần trắng như tuyết của nàng nhẹ nhàng chạm trên mặt đất, mặt đất không chịu nổi sức mạnh của nàng lập tức rạn nứt ra, đồng thời tốc độ của Phượng Ca bỗng tăng nhanh!

“Vèo!”

Tốc độ của nàng khiến người ta không kịp đề phòng, trong nháy mắt nàng đã đến bên cạnh những tộc nhân tộc Kim Thân kia, dùng động tác như ma như quỷ tóm lấy một gã trong đó.

Tộc nhân này được chiến cốt Kim Thân kích thích, đang điên cuồng tấn công về phía La Chinh thì bỗng nhiên cảm thấy trên bả vai mình truyền đến một cảm giác lạnh như băng, đó chính là tay của Phượng Ca.

Sau đó gã liền cảm nhận được sức mạnh kinh khủng từ bàn tay kia truyền tới, sức mạnh đó kinh khủng tới nỗi cho dù dựa vào chiến cốt Kim Thân cũng không có cách nào đối kháng Gã chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó trực tiếp bị ném vào trong Ám vực.

“Xì xì xì…”

Sinh linh Quang vực tuyệt đối không thể vào Ám vực, cho dù thân xác của tộc nhân tộc Kim Thân vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng không ngừng bị bốc hơi trong bóng tối. Lông tóc, máu thịt và xương cốt đều nhanh chóng thối rữa, thoáng cái đã biến thành từng luồng khói đen, chỉ còn lại chiến cốt Kim Thân.

Cho dù chiến cốt Kim Thân này rất mạnh nhưng cũng không chịu nổi sự ăn mòn của Ám vực, chẳng qua nó bốc hơi chậm hơn một chút mà thôi. Ban đầu bề ngoài chiến cốt Kim Thân biến thành màu đen, sau đó trở nên lồi lõm, gãy lìa thành từng mảnh xương nhỏ, cuối cùng ngay cả mảnh xương cũng bị Ám vực mài mòn.

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Lại một tộc nhân tộc Kim Thân khác bị ném vào trong Ám vực, nhanh chóng bị bốc hơi.

Phượng Ca không tốt bụng như La Chinh, chẳng qua nàng chỉ phản ứng chậm nửa nhịp nên mới khiến La Chinh bị những người này vây đánh như vậy mà thôi. Bây giờ, sau khi nhận ra những người này muốn giết chết La Chinh, Phượng Ca cũng chỉ có một mục đích, chính là giết chết những kẻ vàng chóe này.

“Tộc Kim Thân lại không hề chống cự!”

“Không phải là không chống cự mà là không thể chống cự nổi, cô gái này quá biến thái!”

“Sức mạnh của cô ta…”

Các dương hồn của tộc Hữu Hùng trợn tròn mắt.

Vốn dĩ hành động ban đầu của Phượng Ca lúc vừa xuất hiện khiến bọn họ thấy rất buồn cười, nhưng không ngờ sức mạnh của thân thể nàng lại kinh khủng như vậy!

Chỉ trong nháy mắt, sáu tộc nhân tộc Kim Thân đã bị nàng ném vào Ám vực, chỉ còn lại một mình Niết Kim.

Giây phút khi đâm chiến cốt Kim Thân xuống có nghĩa tính mạng gã chỉ còn lại thời gian một nén nhang. Ở thời khắc cuối cùng của sinh mạng, Niết Kim tỏ ra bình tĩnh lạ thường.

Cô gái Nhân tộc đột nhiên lao ra từ Ám vực này quá mạnh, bọn họ căn bản không thể đối kháng lại. Niết Kim biết mình đã hoàn toàn thất bại, cho dù đánh đổi cả tính mạng mình cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.

“Chờ chút, Niết Kim tự mình tới!” Niết Kim lớn tiếng nói.

Mỗi một mảnh chiến cốt Kim Thân đối với tộc Kim Thân đều là chí bảo vô thượng, suốt bao năm trời mới chỉ bị mất một mảnh. Nhưng vừa rồi Phượng Ca quẳng đi sáu người, sợ rằng chiến cốt Kim Thân cũng không giữ được. Thoáng cái đã tổn thất sáu mảnh chiến cốt Kim Thân, trong lòng tất cả tộc nhân tộc Kim Thân đều đang rỉ máu, đó là thứ còn quan trọng hơn cả tính mạng của tộc nhân!

Phượng Ca hung dữ trợn mắt nhìn gã rồi đột nhiên kéo La Chinh ra phía sau mình giống như chim ưng bảo vệ gà con vậy.

Niết Kim tự mình đi tới bên bờ Ám vực, đưa tay rút chiến cốt Kim Thân ra, sau đó gắng sức ném về phía tộc nhân tộc Kim Thân.

Đâm chiến cốt Kim Thân vào cơ thể mình cũng đồng nghĩa với việc điên cuồng tiêu hao sinh mệnh của bản thân, chỉ cần rút ra là gã sẽ chết. Cú ném vừa rồi đã tiêu hao hết tất cả sức mạnh của Niết Kim, cả người gã không còn sức lực gì, ngã ngửa về phía sau, rơi vào trong bóng tối.

“Lăng Sương đâu?” La Chinh đột nhiên hỏi.

Phượng Ca không hề hứng thú với sự sống chết của Lăng Sương, chẳng qua thấy La Chinh hỏi tới thì nàng trả lời: “Nàng ta không chết được”

Mặc dù nói như vậy nhưng Phượng Ca vẫn tiến vào Ám vực lôi Lăng Sương ra.

Niết Kim cũng chết rồi, tộc nhân tộc Kim Thân còn lại căn bản không đủ sức đánh một trận. Bọn họ thu hồi chiến cốt Kim Thân duy nhất còn lại rồi bắt đầu rút lui.

“Có vẻ như việc phá hủy thần miếu của tộc Hữu Hùng cũng chưa khiến các ngươi nhớ lâu” La Chinh cười nhạt nói: “Ta đang không biết có nên cân nhắc phá thần miếu của các ngươi lần nữa hay không đây? Tộc Hữu Hùng? Tộc Thần Nông Thị? Và cả tộc Kim Ô nữa?”

Lúc ở Tứ Trọng Thiên, La Chinh vốn định hủy luôn cả thần miếu của tộc Thần Nông Thị nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua cho bọn họ. Bây giờ hắn trở về Tứ Trọng Thiên phá hủy hai thần miếu vẫn là chuyện khá dễ dàng.

Có lẽ thần miếu của tộc Kim Ô hơi khó tìm một chút nhưng hơn phân nửa cũng ở trong Tứ Trọng Thiên.

Những dương hồn này có thể lùi ra khỏi Bỉ Ngạn bất cứ lúc nào nên cũng không vội chạy trốn. Nghe thấy lời uy hiếp của La Chinh, trong lòng đám dương hồn đều run lên.

Lần trước thần miếu của tộc Hữu Hùng bị phá hủy đã gây ra tổn thất không thể đánh giá nổi với tộc Hữu Hùng.

Mặc dù cấp trên ra lệnh gắng sức ám sát La Chinh ở Thập Tam Trọng Thiên, nhưng trong lòng những người này lại có một suy nghĩ, đó là mong cho người này mau vượt qua Thập Tam Trọng Thiên và rời khỏi Sắc Giới đi…

Ngày nào hắn còn ở lại Sắc Giới, tộc Hữu Hùng cũng đừng mong vực dậy.

“Hừ! Nếu ngươi dám phá hủy thần miếu của chúng ta, chúng ta ắt sẽ san bằng Thái Nhất Thiên Cung” Một tên tộc nhân tộc Hữu Hùng lạnh giọng nói.

“Đúng, nếu Thiên Cung bị phá hủy, ngươi cũng thành con chó chết chủ thôi!” Một tên trong tộc Kim Ô nói.

“Ngươi cũng chỉ có thể ra vẻ ở Bỉ Ngạn” Thêm một kẻ của tộc Thần Nông Thị chêm vào.

Ngoài mặt, Thái Nhất Thiên Cung không thừa nhận có đệ tử là La Chinh, Thiên Cung cũng đã thanh minh là bọn họ không có quan hệ gì với thân xác này. Thế nhưng những chuyện liên tiếp xảy ra đã chứng minh quan hệ giữa La Chinh và Thiên Cung không tầm thường.

Khi mọi chuyện không thể nào cứu vãn được nữa, tộc Hữu Hùng rất có thể sẽ tấn công Thái Nhất Thiên Cung.

“Tộc Hữu Hùng có khai chiến với Thiên Cung hay không, cả ngươi và ta đều không quyết định được” La Chinh vừa nói vừa lắc đầu, mũi chân đá một hòn đá bay lên. Hắn đưa tay đón lấy và nhẹ nhàng dùng sức một chút, tảng đá kia đã bị hắn bóp nát thành đá vụn: “Cho nên đừng nói nhảm nữa, mau chút đi”

Với sức mạnh của La Chinh, hắn chỉ cần ném những mảnh đá vụn kia ra là đã đủ làm linh hồn họ nổ tan.

Sắc mặt của những dương hồn kia lập tức thay đổi, họ đâu còn dám lưu lại nữa, bèn rối rít niệm Phá Huyễn Chú rời khỏi Bỉ Ngạn ngay.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận