Bách Luyện Thành Thần

Chương 2089: Sinh linh trong mặt trời

Dòng xoáy này đẩy La Chinh nhanh chóng vọt lên trên cao!Trong suốt toàn bộ quá trình, hắn vẫn luôn đứng trên phi kiếm, cố gắng giữ thăng bằng, hai tay nắm chặt ô Thanh Dương.

“Nhanh quá rồi!”

Tốc độ hiện tại của La Chinh còn nhanh hơn tốc độ bay nhanh nhất của hắn, dòng xoáy này đẩy La Chinh bay thẳng một mạch về phía mặt trời.

Trạng thái như vậy kéo dài chừng một nén nhang…

“Rầm…”

Biển lửa trên đỉnh đầu dấy lên một cơn sóng lửa khổng lồ, cuốn về phía La Chinh.

“Cuối cùng cũng tới rồi!”

Thái Dương Tinh Hỏa tầng ngoài cùng và tầng giữa chẳng qua chỉ là lửa từ vùng trung tâm mặt trời lan ra mà thôi. Biển lửa trước mắt hắn đây mới là tầng trong của mặt trời!

La Chinh còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, tay cầm chặt ô Thanh Dương, cả người bổ nhào vào trong biển lửa.

Khi quay đầu lại, hắn chỉ thấy khắp trên dưới trái phải toàn là một màu đỏ rực, giống như đang ngâm mình trong một vùng biển màu đỏ.

Cuối cùng dòng xoáy nóng rực kia cũng không chống đỡ nổi trong biển lửa này, tạo thành một vòng xoáy nho nhỏ rồi biến mất…

“Bên trong mặt trời cũng vô cùng rộng lớn, không biết cung điện mà Lão Viên nói ở đâu, chỉ có thể từ từ tìm kiếm”

La Chinh chọn đại một phương hướng, điều khiển phi kiếm bay chầm chậm về phía đó.

Trong biển lửa này cũng không phải nham thạch nóng chảy mà là một thứ giống như là dòng nhiệt màu đỏ, đặc quánh, trông như chất lỏng bình thường. Đây có lẽ là hình thái của Thái Dương Tinh Hỏa sau khi hóa lỏng.

Nguồn lực ẩn chứa bên trong ấy lại càng không thể tưởng tượng nổi, dù sao ngay cả thánh nhân khi chạm đến biển lửa này cũng phải chết cơ mà!

Điều khiển phi kiếm bay trong môi trường như thế này, tốc độ cũng khó mà tăng lên.

La Chinh chỉ có thể bay chầm chậm, hai mắt quan sát xung quanh…

Có lẽ ngoại trừ thuyền trưởng thì hắn chính là sinh linh thứ hai ghé đến nơi đây.

Trong hoàn cảnh ác liệt như nơi này thì chẳng thể có sinh linh nào khác tồn tại, song điều này ngược lại khiến hắn vô cùng an tâm.

“Tiếp tục bay về phía trước!”

La Chinh không hề trì hoãn chút nào.

Một canh giờ…

Hai canh giờ…

Ba canh giờ…

Hắn đã bay vòng khắp nơi trong biển lửa này suốt ba bốn canh giờ, nhưng xung quanh vẫn là biển lửa mênh mông vô tận, cảnh sắc vẫn không có chút thay đổi nào.

Tuy nói ô Thanh Dương có thể ngăn chặn tất cả ánh lửa ở bên ngoài, nhưng ở lâu trong hoàn cảnh khô nóng như vậy, La Chinh vẫn sẽ cảm thấy chán, thậm chí có hơi sốt ruột!

“E là quả cầu lửa này lớn bằng cả một vực. Với tốc độ này của mình mà muốn tìm được cung điện thì lẽ nào phải mất mấy năm?”

Khi trong lòng hắn còn đang lưỡng lự thì hắn chợt nghe phía sau truyền đến tiếng “xoạt xoạt xoạt”.

La Chinh quay đầu nhìn lại, trên gương mặt lập tức tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Bên ngoài màn sáng do ô Thanh Dương tạo thành có rất nhiều sinh vật lớn bằng nắm tay đang tụ lại!

Dưới nhiệt độ cao nhường này, hắn không thể phóng thần thức ra ngoài, bởi vì một khi thần thức rời khỏi màn sáng là sẽ bị nhiệt độ cực cao đốt sạch, cho nên hắn cũng không phát hiện những vật nhỏ này tới gần mình.

“Đây là thứ quỷ gì! Vậy mà lại có thể sinh tồn trong hoàn cảnh này?” La Chinh kinh ngạc ra mặt.

Đây là trong mặt trời đấy, đừng nói sinh vật hung tợn bình thường mà ngay cả thánh nhân tiến vào trong đó cũng bị đốt cháy. Những sinh linh khác căn bản không có tư cách tới gần mặt trời, bởi chưa kịp tới gần là đã bị đốt trụi rồi!

Hắn hoàn toàn không ngờ có sinh linh tồn tại trong mặt trời!

Những thứ lớn bằng nắm đấm này có đầu hình bầu dục, cánh tay trái là một cái càng thật lớn, giống như là một loài tôm có hình thù kỳ dị.

Chúng không sợ Thái Dương Tinh Hỏa!

Đáng tiếc La chinh không dám mở màn sáng, nếu không hắn thực sự muốn bắt một vài con tôm lạ trở về.

Sinh vật hung tợn có thể chống lại Thái Dương Tinh Hỏa, da thịt và lớp vỏ ngoài của chúng nhất định là vật liệu vô cùng quý giá.

Song như đã nói từ trước, tôm lạ sinh tồn được trong biển lửa này thì e rằng nhiệt độ cơ thể của chúng cũng không khác Thái Dương Tinh Hỏa là bao. Cho dù La Chinh có thể dụ chúng vào đây, hắn cũng chẳng dám động vào!

Tôm lạ nhỏ bé đi theo La Chinh, dùng cái càng gõ liên tục vào màn sáng.

“Cách cách cách…”

“Vật nhỏ này muốn phá vỡ màn sáng chui vào sao?”

La Chinh nhướng mày.

Nếu màn sáng thực sự bị phá vỡ, hắn sẽ tiêu đời, sẽ lập tức biến thành một nắm tro tàn và vĩnh viễn biến mất trong trời đất.

“Đi ra!”

La Chinh nện một quyền trên màn sáng.

“Rầm!”

Màn sáng chấn động một cái, đám tôm lạ kia lập tức bỏ chạy tán loạn. Nhưng ngay sau đó, những con tôm vừa chạy trốn đi lại co duỗi thân thể một cái rồi lại bám vào, một lần nữa dùng càng gõ vào màn sáng.

La Chinh cố gắng xua đuổi vài lần, đám tôm lạ này cũng phát hiện La Chinh chỉ đe dọa chúng mà thôi. Chúng không chạy trốn nữa, số lượng tôm lạ tập trung lại càng lúc càng nhiều.

“Phiền phức rồi…”

La Chinh cười khổ.

Không lâu sau, xung quanh màn sáng do ô Thanh Dương tạo thành đã có chừng ba bốn trăm con tôm lạ, đen đặc chi chít, che khuất hơn phân nửa tầm mắt của hắn.

Nhìn lực lượng cỡ đó thì chắc chúng không phá nổi màn sáng này, nhưng tốc độ của hắn ở trong mặt trời vốn đã chậm, huống chi giờ còn kéo theo đám tôm lạ này?

La Chinh cầm ô Thanh Dương, đột nhiên lắc mạnh một cái.

Màn sáng chấn động, hất đám tôm lạ kia văng ra ngoài. Thế nhưng đối phương lại chẳng sợ chút nào, lại bắt đầu đeo bám hệt như kẹo cao su.

La Chinh bắt đầu cảm thấy nhức đầu.

Đang lúc buồn bực không thôi, hắn chợt nhìn thấy những bóng đen dài nhỏ đang lao nhanh tới xuyên qua kẽ hở của những con tôm lạ này.

“Đó là… cá!”

Những con cá lớn dài chừng sáu bảy mét đang lao tới.

Chúng cao gần bằng người trường thành, liên tục lượn lờ xung quanh La Chinh, há miệng ngoạm lấy một con tôm lạ rồi nuốt chửng…

“Những con tôm lạ này… là thức ăn của đám cá” La Chinh trợn mắt há mồm.

Như vậy xem ra có lẽ sinh linh trong biển lửa không chỉ có mỗi hai loài vật này, chí ít có thể hình thành một chuỗi thức ăn hoàn chỉnh!

Sức ăn của đám cá kia rất lớn, chỉ chốc lát sau toàn bộ tôm lạ bám trên màn sáng đã bị chúng ăn sạch sẽ. Sau đó, chắc vì nảy sinh hứng thú với La Chinh mà những con cá này cũng không rời đi, ngược lại dùng miệng cá gõ vào màn sáng giống như đám tôm lạ ban nãy.

Nhưng không bao lâu sau…

La Chinh đột nhiên cảm giác ánh sáng bên trên mờ đi.

Những con cá tụ tập xung quanh hắn đều quẫy đuôi bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng.

La Chinh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một con cá voi dài đến trăm ngàn mét!

Trong mắt con cá voi này có hai ngọn lửa màu xanh thẫm cháy bập bùng, trên bề mặt da như có ánh lửa đang tuôn chảy.

Cá voi xuất hiện, há to miệng, vừa lao thẳng xuống vừa nuốt chửng những thứ dọc đường.

Cá lớn trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh đều bị nó hút vào trong miệng.

Bản thân La Chinh ở trong phạm vi này, đương nhiên không thể may mắn thoát khỏi. Hắn chỉ cảm thấy một sức hút khổng lồ truyền tới, trong nháy mắt đã bị hút vào trong cơ thể cá voi cùng với đám cá xung quanh, tức khắc chìm trong một vùng tăm tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận