Bách Luyện Thành Thần

Chương 1130: Thang người

Dường như vực sâu luân hồi trong địa cung này ôn hòa hơn phần lớn những vùng đất dữ khác trong truyền thuyết ở Thượng GiớiSuy cho cùng thì vực sâu này cũng do Thiên Tôn từ thời viễn cổ dồn hết tâm huyết xây dựng. Thậm chí đám võ giả còn coi địa cung này là một nơi thử luyện, một nơi thử luyện có thể đạt được cơ duyên lớn.

Bây giờ bọn họ mới phát hiện, bọn họ đã tính sai rồi.

Chỉ một chút sở sẩy trong vực sâu này thôi thì hậu quả nhận được chính là lập tức mất mạng!

Sau khi võ giả kia bị đập vỡ thành từng mảnh, tốc độ rơi của thi thể cũng khá chậm, cứ treo ở trên đầu mọi người.

“Lại một bông tuyết nữa kìa!” Một võ giả thét lên.

Giọng nói này vừa phát ra thì mọi người chợt nghe thấy một giọng gào thét từ phía dưới truyền lên.

Lần này La Chinh đứng phía bên trái vực sâu. Những bông tuyết hình thoi chỉ có kích thước bằng một người, xem hướng đi thì chắc sẽ không đụng vào hắn.

Trong vực sâu cùng lúc có vài chục võ giả đang lao xuống, mà những bông tuyết hình thoi kia lại đang trên đà lao lên với tốc độ cực kỳ nhanh. Cho dù có phát hiện ra những bông tuyết này thì muốn tránh được nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Lúc trước, khi vượt qua núi đao, mọi người sẽ giữ một khoảng cách nhất định với vách vực, đợi đến khi những lưỡi đao khổng lồ xuất hiện thì có thể dùng vách vực để mượn lực rồi linh hoạt điều chỉnh hướng lao xuống của bản thân! Thế nhưng hiện giờ, trên vách vực tràn đầy gai băng, rõ ràng không thể áp dụng phương pháp này được.

Bông tuyết hình thoi này giống như tử thần, đang xem xem ai không may mắn…

“Vù…”

Dường như trong chớp mắt, bông tuyết hình thoi đã lao nhanh về phía Mộ Minh Tuyết!

Thấy bông tuyết hình thoi lao về phía mình, mặt Mộ Minh Tuyết biến sắc, bắt đầu dùng hết sức để tránh xa bông tuyết hình thoi kia. Thế nhưng, nàng không thể bay, cũng không có chỗ nào để mượn lực, muốn tránh cũng khó.

Gần như nàng đã uốn chiếc eo mềm mại của mình thành hình cung, nhưng vẫn không tránh được bông tuyết hình thoi kia.

“Cô gái Nhân tộc kia xong đời rồi…” Trong lòng các võ giả khác đều nghĩ như vậy.

Lúc này Mộ Minh Tuyết như ngừng thở, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào bông tuyết hình thoi kia. Đã có tấm gương của võ giả vừa rồi, nếu bị bông tuyết này đâm phải thì điều duy nhất xảy ra chính là bản thân sẽ bị đóng băng trong chớp mắt, sau đó hóa thành những mẩu băng vụn.

Do tốc độ bay của bông tuyết quá nhanh, nên gần như nàng không có thời gian bóp mở tấm thần văn để quay về.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng màu đen lao nhanh đến, trước khi bông tuyết hình thoi đâm vào Mộ Minh Tuyết thì luồng ánh sáng màu đen ấy đã đánh vào bông tuyết kia.

“Loảng xoảng…”

Luồng ánh sáng màu đen lao tới, đánh tan những bông tuyết hình thoi chỉ trong chớp mắt!

Lúc băng tuyết vỡ tan thì tỏa ra xung quanh luồng khí lạnh buốt. Sau khi Mộ Minh Tuyết lao qua tầng khí lạnh kia thì trên người đã đầy tuyết trắng, cả người như bị bao phủ bởi một màn sương.

Nàng vô thức quay đầu nhìn về phía La Chinh. Trong tay La Chinh cầm một cây cung dài, hắn đang rơi xuống với tư thế quay lưng xuống dưới, dây cung của cây cung trong tay vẫn rung lên không ngừng. Luồng ánh sáng đen vừa nãy là do La Chinh đã bắn ra một mũi tên!

Khi nãy, mặc dù nàng đã tuyệt vọng, nhưng trong lòng lại tin tưởng rằng lúc này chỉ có La Chinh mới có thể cứu được nàng. Thế nhưng nàng vẫn có chút áy náy.

Nàng vốn không muốn gây thêm phiền phức cho La Chinh. Thực ra, sau khi tiến vào địa cung, La Chinh luôn lo lắng cho nàng, thế nên trong lòng nàng rõ ràng sẽ thấy áy náy.

Nhìn thấy ánh mắt áy náy của Mộ Minh Tuyết, La Chinh chỉ mỉm cười, ngón tay búng nhẹ một cái, một viên đan dược màu đỏ thẫm bắn về phía Mộ Minh Tuyết. Trong nhẫn tu di của La Chinh có không ít đan dược, mặc dù cấp bậc của Ấn Hỏa Đan này không cao, nhưng nó có thể thúc đẩy chân nguyên tỏa ra nhiều nhiệt lượng. Tuy Mộ Minh Tuyết tu luyện công pháp hệ Băng, nhưng cũng không thể xem thường khí lạnh phát ra từ bông tuyết hình thoi này.

Khí lạnh của bông tuyết hình thoi này rất đáng sợ, tốc độ cũng khó tránh, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một bông tuyết mà thôi. Chỉ cần không chạm vào, làm nó vỡ trước là được…

Mọi người vực lại tinh thần, một số võ giả Nhân tộc lấy ra một loạt phi đao, còn võ giả Yêu Dạ tộc thì rút cung tên của mình ra!

“Vèo, vèo…”

Hai tiếng rít vang lên, lại có hai bông tuyết hình thoi bay vọt lên từ dưới vực sâu!

Lần này, khi hai bông tuyết hình thoi vừa xuất hiện thì chợt nghe thấy hai tiếng “rắc rắc” giòn tan. Một luồng ánh sáng màu xanh và một luồng ánh sáng màu tím đồng thời bay về phía hai bông tuyết hình thoi.

“Loảng xoảng…”

Hai bông tuyết hình thoi vỡ tan, kèm theo đó là hai tiếng vỡ, chúng bắn khí lạnh ra xung quanh rồi sau đó biến mất trước mắt mọi người.

Người ra tay là hai cô gái của Yêu Dạ tộc…

Mặc dù nhiều võ giả trong vực sâu này đang ở vào thế cạnh tranh, nhưng trước mắt mọi người cần phải đồng tâm hiệp lực mới có thể đi xa được.

Khi tiếp tục đi xuống, tất cả các võ giả đều hiểu được đạo lý này, nên khi ra tay không còn giấu thực lực nữa.

Mỗi khi bông tuyết hình thoi kia bắn lên thì đều có người ra tay trước, đánh tan chúng. Trong số đó, những người ra tay nhiều nhất không phải là Nhân tộc mà là Yêu Dạ tộc. Mặc dù võ giả Yêu Dạ tộc sử dụng nhiều loại vũ khí khác nhau, nhưng vũ khí phổ biến nhất của các nàng chính là cung tên, dường như ai cũng có một bộ cung tên.

Lúc đầu, bông tuyết hình thoi chỉ xuất hiện một bông, hai bông, nhưng số lượng nhanh chóng tăng vọt.

Ba bông, bốn bông…

Sáu bông, bảy bông…

Số lượng bông tuyết hình thoi đồng thời xuất hiện càng lúc càng nhiều, áp lực cũng càng lúc càng lớn, mọi người càng đồng tâm hiệp lực. Lúc này, trong vực sâu vang lên hàng loạt tiếng nổ!

Tình trạng này duy trì nửa canh giờ, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm trọng hơn. Bây giờ, số lượng bông tuyết hình thoi bắn ra cùng lúc đã lên tới hai mươi bông, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thôi thì sẽ có người mất mạng. Nếu như số lượng những bông tuyết hình thoi này đạt đến một mức nhất định thì không khó để suy ra rằng mỗi võ giả đều sẽ gặp nạn.

“Vù, vù, vù…”

Có võ giả đã nhìn ra điểm này liền chọn bóp mở đốm sáng màu tím, kích hoạt thần văn quay về, lựa chọn rời khỏi đây.

Đợi đến lúc không thể chống đỡ được thì sợ là muốn đi cũng không xong. Cơ duyên trong vực sâu rất hấp dẫn, nhưng dù sao tính mạng vẫn quan trọng hơn…

Người càng ít thì áp lực càng tăng, bởi vẫn còn nhiều bông tuyết hình thoi cần phải xử lý!

Khi có người đầu tiên chọn rút lui, tâm trạng của các võ giả khác lập tức dao động. Chẳng mấy chốc liền có võ giả thứ hai, võ giả thứ ba kích hoạt thần văn quay về, hóa thành một luồng sáng tím lao lên trên.

Thế nhưng phần lớn võ giả vẫn lựa chọn ở lại!

Địa vị khác nhau thì thực lực cũng khác, tâm tính lại càng không giống. Có người chọn ra sức chém giết, cả đời đều được kính trọng. Cũng có người chọn bo bo giữ mình, lúc thích hợp thì lại rút lui. Tất nhiên không thể nói những lựa chọn này là đúng hay sai.

La Chinh biết rất rõ bản thân mình không có đường lui. Cạnh tranh trong Thượng Giới càng ngày sẽ càng khốc liệt hơn, sợ rằng con đường hắn phải đi sẽ khó hơn võ giả bình thường rất nhiều. Hơn nữa hắn không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì Huân.

“Minh Tuyết, cố gắng điều chỉnh vị trí thành một đường thẳng với ta” La Chinh nói.

Mộ Minh Tuyết gật đầu, đương nhiên nàng hiểu sắp xếp của La Chinh.

Hiện giờ mọi người đang rơi xuống dưới, nàng giữ vị trí ở phía trên đỉnh đầu La Chinh thì La Chinh sẽ chắn ở phía trước nàng.

Những võ giả khác thấy La Chinh sắp xếp như vậy thì tâm tư cũng thay đổi, cũng ào ào bắt chước theo. Thế là xuất hiện một cảnh khá tức cười. Gần như tất cả các võ giả đều bắt đầu thay đổi vị trí của mình, chuyển hết lên phía trên Mộ Minh Tuyết.

Không chỉ võ giả Nhân tộc, cả Yêu Dạ tộc, Ma tộc đều xếp lần lượt xếp thành chồng, tạo thành một thang người lao thẳng xuống phía dưới.

Nhìn thấy thang người xếp chỉnh tề trên đầu mình, La Chinh nở nụ cười bất lực. Cũng không thể trách những người này được, xếp thành hàng như hiện giờ cũng bớt được nhiều chuyện. Chỉ cần La Chinh đập tan những bông tuyết hình thoi phóng về phía hắn là được, những bông tuyết khác có thể không cần quan tâm.

Thế là hàng “thang người” lấy La Chinh làm đầu tiếp tục bay nhanh xuống dưới.

Cứ duy trì như vậy khoảng nửa canh giờ, số lượng bông tuyết hình thoi dần giảm đi. Tuy khí lạnh ở xung quanh vẫn dày đặc, nhưng nhiệt độ cũng đã tăng lên không ít.

Xem ra cuộc thử nghiệm này đã qua rồi. Thế nhưng, trong lúc tâm trạng mọi người vừa mới thả lỏng đôi chút thì có tiếng cười khẽ truyền đến!
Trong vực sâu tràn ngập khí lạnh đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ làm cho nhiều võ giả thấy căng thẳng“Âm thanh… từ đâu tới?” Một võ giả sắc mặt nghiêm lại hỏi.

Mặc dù mọi người cùng nghe thấy tiếng cười khẽ này, nhưng đều không thể phân biệt được tiếng cười này từ hướng nào truyền đến.

“Hi hi..”

Trong chốc lát, mọi người lại nghe thấy tiếng cười thứ hai.

Tiếng cười khẽ liên tục truyền đến, không ngừng vang lên bên tai mọi người.

“Rốt cuộc là thứ quỷ quái vì vậy?” Một võ giả Ma tộc không nhịn được hét lên.

Không có ai trả lời câu hỏi của võ giả Ma tộc. Không phải không muốn trả lời, mà là không ai biết tiếng cười này đến từ đâu để mà trả lời gã!

La Chinh thận trọng, hỏi Huân trong đầu: “Đó là gì vậy?”

Huân do dự một chút rồi đáp: “Nếu không nhầm thì là tuyết yêu…”

“Tuyết yêu?” Ánh mắt La Chinh hơi lóe lên.

Huân cười khẩy: “Đối với ngươi mà nói thì tuyết yêu này không có uy hiếp quá lớn”

La Chinh vẫn còn đang suy nghĩ xem câu nói của Huân có ý gì thì có một bóng trắng lóe lên trước mặt, nhưng sau khi lóe qua nó lại không nhập vào trong vách vực.

Lúc nãy bóng trắng kia lẳng lặng lóe lên, không chỉ La Chinh mà các võ giả khác đều nhìn thấy!

“Đó là gì? Hình như cái thứ màu trắng này quay xung quanh chúng ta!” Có võ giả nói.

“Tuyết yêu! Ta biết rồi, cái thứ quái quỷ này chỉ có thể sống ở nơi băng tuyết… Nhưng tuyết yêu không phải là hung vật đặc trưng của Hàn Tuyết giới sao?” Một võ giả khác hô lên.

Tiếng của vị võ giả kia vừa cất lên thì từng bóng trắng từ dưới vực sâu cũng đồng thời ào ào chui lên. Bọn chúng không có hình dáng cố định, có thể tự do qua lại liên tục trong không trung. Tuyết yêu màu trắng quay quanh các võ giả, lao xuống với tốc độ bằng với mọi người, khoảng cách với họ cũng càng lúc càng gần!

“Mọi người cẩn thận, tuyết yêu có thể chiếm linh hồn, khiến mọi người đánh mất bản thân!” Một võ giả nhắc nhở.

“Ha ha, cái thứ phế vật này cũng muốn làm ta đánh mất bản thân? Nằm mơ!” Một võ giả Ma tộc thét lên, ném vòng quay răng cưa trong tay ra.

Xung quanh chiếc vòng quay răng cưa này toàn là những lưỡi cưa sắc bén, bay thẳng về phía tuyết yêu. Thế nhưng lần tấn công này chỉ nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể tuyết yêu, không gây ra bất cứ vết thương nào cho nó!

Tuyết yêu là hung vật nổi tiếng ở Hàn Tuyết giới. Bọn chúng biến hóa đa dạng, lại có thể biết được người trong lòng mà võ giả quan tâm nhất, sau đó biến thành người đó để mê hoặc võ giả. Nếu võ giả bị tuyết yêu mê hoặc thì chúng sẽ xâm nhập vào trong não, rồi chiếm cứ hoàn toàn thân thể võ giả đó!

La Chinh không động đậy, ánh mắt dán chặt trên người một con tuyết yêu, cẩn thận đánh giá những con tuyết yêu màu trắng này…

Trong quá trình bay vòng quanh, bọn chúng nhanh chóng thay hình đổi dạng. Lúc đầu nhìn chúng giống như một con yêu quái với thân hình kỳ dị, nhưng trong lúc quay xung quanh các võ giả, chúng đã nhanh chóng thay đổi hình dạng.

Số lượng tuyết yêu bằng với số lượng võ giả đang ở trong vực sâu. Nói cách khác, mỗi võ giả phải đối mặt với một con tuyết yêu.

Bời vì độ cao của mỗi người khác nhau, La Chinh hiện tại đang ở vị trí thấp nhất, cũng chính là vị trí dẫn đầu.

Hắn nhanh chóng phát hiện ra con tuyết yêu mà hắn đối mặt giống như là một khối tuyết, không ngừng tan ra rồi lại ngưng tụ thành thân thể mới. Lúc tuyết yêu biến hình thì trong lòng La Chinh cũng có cảm giác kỳ lạ, giống như là tuyết yêu đang bí mật dò xét tâm hồn hắn!

“Hi hi…” Con tuyết yêu vừa thay đổi hình dạng vừa phát ra tiếng cười êm tai.

Lúc này không chỉ có La Chinh nhìn chằm chằm vào tuyết yêu.

Huân trong cơ thể La Chinh cũng nhìn chằm chằm vào con tuyết yêu kia với chút chờ mong. Nàng biết tuyết yêu có thể đọc được nội tâm con người, nên trong lúc tuyết yêu quay xung quanh liền lợi dụng thiên phú của nó để nhìn trộm nội tâm của La Chinh.

Loại thiên phú này cực kỳ hiếm thấy, cũng là thiên phú mà tuyết yêu dựa vào để sinh tồn. Nội tâm của đa số võ giả cực kỳ vững chắc, rất khó bị mê hoặc! Thế nên cũng chỉ sau khi đọc hiểu nội tâm đối phương, tuyết yêu mới thể tấn công con mồi, biến thành hình dáng nên biến.

Một lát sau, thân thể con tuyết yêu này dần dần hóa ra một đôi cánh tay trắng nõn, vòng eo tinh xảo, cùng một đôi chân thon dài thẳng tắp. Sau khi biến thành thân hình cao gầy thì khuôn mặt mới hiện ra…

Khi Huân chăm chú nhìn vào khuôn mặt của tuyết yêu thì hơi thất vọng. Rõ ràng hình dáng mà tuyết yêu biến ra không phải là nàng.

“La Yên!” Đột nhiên nhìn thấy muội muội của mình khiến La Chinh hơi khựng lại, nhưng hắn nhanh chóng cười khẩy. Cho rằng biến thành hình dáng muội muội của ta thì có thể mê hoặc được ta ư? Dường như tuyết yêu này cũng không khó đối phó lắm!

Lúc này, La Chinh hơi nghiêng trường kiếm, một tia sét màu xanh phóng ra từ Lôi Phong U Thần Kiếm, không ngừng quay xung quanh thân kiếm.

Hung vật trên thế gian đều có cách đối phó. Tuyết yêu không sợ những công kích bình thường, vậy chắc hẳn tia sét trừ tà sẽ có tác dụng!

Thế nhưng khi La Chinh giơ Lôi Phong U Thần Kiếm lên, đối mặt với tuyết yêu đang không ngừng quay xung quanh mình thì lại hơi do dự.

Hắn vẫn chưa bị tuyết yêu mê hoặc.

Nhưng trên đường từ Hạ Giới đến đây, việc đầu tiên La Chinh làm sau khi đến Thượng Giới chính là dùng Thét Lệnh tìm kiếm muội muội của mình. Kết quả lại làm cho La Chinh cực kỳ thất vọng, La Yên không trả lời.

Điều đó chứng tỏ chỉ có hai khả năng, hoặc là La Yên ở ngoài vũ trụ, không nghe thấy giọng nói của La Chinh, hoặc là La Yên không có Thét Lệnh nên không thể trả lời hắn.

Dù thế nào đi nữa, hắn quả thực rất nhớ muội muội của mình.

Thực ra, La Yên mà con tuyết yêu trước mặt biến thành và La Yên thật vẫn có khác biệt không nhỏ. Bởi vì con tuyết yêu này không được biến ra dựa trên chính bản thân La Yên, mà là dựa theo nỗi nhớ trong lòng của La Chinh.

Một người đã nhớ thương rất lâu thì sẽ tưởng tượng ra người mình thương nhớ cực kỳ tốt đẹp!

La Yên chính là sự ràng buộc không thể tách rời của La Chinh, sự ràng buộc này đến từ tình thân máu mủ ruột già.

Từ sau khi La Chinh bước đi trên con đường võ đạo, thời gian gặp gỡ La Yên có thể tính bằng canh giờ. Nỗi nhớ càng ngày càng tăng lên, La Yên trong lòng hắn cũng càng ngày càng hoàn mỹ.

Do đó “người” trước mặt La Chinh hiện giờ chính là được biến ra dựa theo suy nghĩ của La Chinh.

La Chinh biết đây là tuyết yêu, càng biết tuyết yêu này muốn chiếm cơ thể của hắn, chỉ là khoảnh khắc giơ kiếm, hắn vẫn có chút do dự.

Sau khi La Yên bị người thanh niên đó đưa đi thì không có bất kỳ tin tức gì nữa. Mặc dù quyết tâm tìm kiếm La Yên cực kỳ mạnh, nhưng không biết đến bao giờ hắn mới có thể gặp mặt lần nữa. Đối mặt với một La Yên giả, hắn thực sự không nhịn được mà muốn nhìn lâu hơn một chút…

Trong lúc nhìn chăm chú, trong lòng La Chinh lặng lẽ xuất hiện tình cảm dịu dàng. Nhưng đúng lúc này, trong tâm trí hắn cũng lộ ra sơ hở.

Cùng lúc đó, trong đôi mắt tuyết yêu đột nhiên lóe lên ánh sáng mê hoặc.

Khi ánh sáng mê hoặc đột nhiên lóe lên thì trong con ngươi La Chinh cũng phát ra ánh sáng tương tự, cả người hắn bị mê hoặc trong ảo cảnh tinh thần. Nhìn bên ngoài thì cả người La Chinh đang đờ ra rơi xuống dưới, không có thêm bất kỳ động tĩnh gì.

Huân vẫn ở trong cơ thể La Chinh cũng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Lúc này, giọng nói của Thanh Long lẳng lặng truyền tới: “Tại sao vừa rồi không nhắc La Chinh? Hắn có thể tránh khỏi cái bẫy này mà”

Đối với một số võ giả có tâm võ đạo không vững chắc thì tuyết yêu có thể là điểm yếu chết người. Nhưng đối với những võ giả như La Chinh thì nó lại không phải là phiền phức quá lớn, đặc biệt là trong cơ thể La Chinh còn có Huân và Thanh Long.

Thanh Long giữ im lặng không có nghĩa là nó không quan tâm La Chinh. Nếu Huân đã cực kỳ quen thuộc với vực sâu luân hồi này thì đương nhiên tất cả mọi việc cứ để nàng làm chủ, Thanh Long sẽ không nhúng tay vào.

Thế nhưng, lúc nãy Huân không hề ngăn La Chinh mà để mặc hắn chìm đắm trong ảo cảnh mà tuyết yêu tạo ra. Điều này khiến Thanh Long không hiểu nổi.

Ai biết được Huân lại cười khẩy, nói: “Đấy là lựa chọn của bản thân La Chinh, nếu hắn đã nhớ muội muội của mình thì để hắn ở trong ảo cảnh thêm một lát, ta tin hắn có thể thoát ra được…”

Nghe thấy Huân trả lời như vậy, Thanh Long không nhịn được mà trợn trừng đôi mắt rồng vô cùng uy vũ của mình lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận