Bách Luyện Thành Thần

Chương 2828: Không gian tu di tan vỡ

La Chinh đẩy cửa phòng ra, Ninh Vũ Điệp liền vội vàng nói: “Phu quân, mấy vị khách này chờ ở đây đã lâu”Nhận ra sự căng thẳng của Ninh Vũ Điệp, La Chinh an ủi nàng, bảo không sao rồi liền dẫn nàng đi xuống khỏi lầu hai.

“Ba vị tiền bối!”

La Chinh xuống lầu, chắp tay hành lễ trước ba người.

Thu Âm Hà nói: “Không biết cô gái này là…”

“Là chính thê của đệ tử, Tiểu Điệp tới chào tiền bối đi” La Chinh thành thật trả lời.

Ninh Vũ Điệp cũng vội vàng thi lễ với ba người, sau đó lui sang một bên.

Ba người họ nhìn chằm chằm La Chinh bằng ánh mắt ẩn ý sâu xa, đều liên tưởng tới cảnh tượng lúc ở trên núi Thái Hạo không lâu về trước. Thật không ngờ thằng nhóc này đã cưới vợ, cũng không biết đã có con hay chưa, nếu lão Anh và Diễm Phi biết được sẽ cảm thấy thế nào nhỉ…

Đương nhiên bọn họ không rảnh rỗi tham gia vào mấy việc này, hôm nay tới đây là vì chuyện trong thần miếu.

Vì lý do an toàn, Thu Âm Hà nhẹ nhàng vung tay lên, một làn sóng dao động vô hình khuếch tán ra.

Cuộc đối thoại giữa ba người họ và La Chinh, cả Ninh Vũ Điệp, Tiểu Nhân và Tiểu Hân đều không nghe được.

Ninh Vũ Điệp cũng biết những người này đến đây nhất định có chuyện quan trọng tìm La Chinh nên chỉ lẳng lặng đứng một bên.

“Nhóc con có năng lực đấy, thẳng thừng dỡ đi nửa thần miếu nhà người ta, thu hoạch không ít đâu nhỉ?” Thu Âm Hà cười nói.

La Chinh chắp tay nói: “Tín vật Bỉ Ngạn và kết tinh linh hồn đều rơi vào tay đệ tử, nếu Thiên Cung cảm thấy thực sự không tiện, đệ tử có thể giao ra”

Phá hủy thần miếu của đối phương, Thiên Cung nhất định sẽ gánh chịu áp lực tương đối lớn, La Chinh cũng không muốn Thiên Cung khó xử.

“Hào phóng đấy” Lâm Chiến Đình nhìn La Chinh với vẻ khen ngợi. Nếu đổi lại là ông ấy, chỉ sợ ông ấy sẽ không nỡ giao ra.

Hà Trì hừ một tiếng: “Tộc Hữu Hùng ức hiếp Thiên Cung chúng ta mấy năm nay, lần này dựa vào ngươi áp chế bọn họ một chút, bọn họ dám làm gì chúng ta? Đã là đồ ngươi cướp được, đương nhiên thuộc về ngươi!”

“Nhưng như vậy sợ rằng tộc Hữu Hùng sẽ trả thù…” Trên mặt La Chinh hiện lên vẻ do dự.

Thu Âm Hà nhấp một ngụm trà, nói: “Thế giới mẹ mấy năm nay đã rục rà rục rịch, cuối cùng sẽ có một trận ác chiến thôi. Khi tời điểm tới, dù Thiên Cung chúng ta không trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng sẽ trả thù. Còn thời gian chưa tới, chưa chắc bọn họ đã dám ra tay”

Những người này nhìn nhận vấn đề rất thản nhiên, mỗi người đều tự lựa chọn con đường của riêng mình và đều tự tuân theo số mệnh của mình. Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục không giải quyết được vấn đề.

“Nói chung, vấn đề thân phận của ngươi ở trong Bỉ Ngạn nhất định phải che giấu cẩn thận. Đừng để bất cứ kẻ nào nắm được đằng chuôi, kể cả người trong Thiên Cung chúng ta!” Hà Trì dặn dò.

Sau chuyện xảy ra trong Bỉ Ngạn, Thiên Cung đã tiến hành công tác thống kê các đệ tử tinh nhuệ bị giam giữ.

Các tinh nhuệ thuộc sáu núi như núi Thái Nhất, núi Thái Ất đều bị giam cầm trong đó, nhưng duy chỉ có núi Thái Hạo là không. Đệ tử núi Thái Hạo chưa từng bị cuốn vào chuyện này là một điểm đáng ngờ, cho nên Hà Trì cho rằng ngay cả người trong nội bộ Thiên Cung cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

La Chinh hiểu ý bọn họ, gật đầu một cái rồi hỏi: “Không biết thương thế của Mạc Nhất Kiếm thế nào rồi?”

Hai tộc Hữu Hùng và Thần Nông Thị bắt tay hợp tác, dương hồn La Chinh cũng không có năng lực thoát khỏi. Cũng nhờ Mạc Nhất Kiếm thi triển ra thủ đoạn kinh người vào lúc quan trọng, La Chinh mới có thể chạy trốn, bằng không sợ rằng lúc này tất cả tinh nhuệ Thiên Cung – kể cả hắn – đều bị tiêu diệt sạch sẽ rồi.

Nhắc tới Mạc Nhất Kiếm, trên mặt Thu Âm Hà hiện lên vẻ lo lắng. Ông đáp: “Hắn còn chưa tỉnh”

La Chinh cũng thở dài một hơi, nói: “Linh hồn của hắn tổn thương nghiêm trọng đến thế à?”

Lúc đó Mạc Nhất Kiếm bị đám Doanh Ngư kia vây chặt, không ngừng gặm nhấm, sao có thể chịu được?

Ai ngờ Thu Âm Hà lại lắc đầu: “Cũng không phải tổn thương linh hồn”

“Không phải?” La Chinh nghi hoặc hỏi.

“Có lẽ ngươi cũng thấy nhát kiếm mà Mạc Nhất Kiếm chém ra” Thu Âm Hà nói.

“Vâng” La Chinh gật đầu.

Nhát kiếm cuối cùng Mạc Nhất Kiếm chém ra hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của La Chinh, nó không chỉ đóng băng toàn bộ Doanh Như mà còn gián tiếp giúp La Chinh phá vỡ bức tường.

Trong lòng La Chinh cũng nghi hoặc, dương hồn của Mạc Nhất Kiếm còn chưa vào cấp điện hồn mà uy lực trong nhát kiếm kia lại vượt xa cường giả cấp điện hồn bình thường.

“Hắn tiêu hao thiên phú của mình, đương nhiên sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Chúng ta sẽ nghĩ cách khiến hắn sống lại, nhưng cần thời gian” Thu Âm Hà nói.

Còn Mạc Nhất Kiếm dựa vào thiên phú gì để chém ra một kiếm kia thì Thu Âm Hà vẫn chưa nói cho La Chinh.

Ba người bọn họ đến đây là một sự trấn an, cũng là một sự xác nhận.

Đương nhiên Thiên Cung sẽ không thừa nhận người hủy thần miếu là La Chinh, nhưng người bên ngoài vẫn cho rằng La Chinh có dây mơ rễ má với Thiên Cung.

Như vậy, dù La Chinh làm xằng làm bậy trong Bỉ Ngạn, những thế lực khác cũng không thể đổ tội lên đầu Thiên Cung, mà đồng thời cũng có thể làm những thế lực khác kinh sợ: Trong Bỉ Ngạn, tùy tiện trêu chọc Thiên Cung sẽ rước lấy tai ương ngập đầu.

Mấy ngày kế tiếp, tộc Hữu Hùng và Thiên Cung lại đàm phán thêm vài lần, phía bên kia yêu cầu người phá hủy thần miếu trả lại kết tinh linh hồn và tín vật Bỉ Ngạn.

Nhưng Thiên Cung chỉ khăng khăng rằng, đúng là bọn họ bảo người nọ dừng phá hủy thần miếu, còn kết tinh linh hồn và tín vật Bỉ Ngạn hắn lấy được trong thần miếu thì Thiên Cung cũng bất lực, dù sao bọn họ cũng không biết rốt cuộc người nọ là ai.

Lý do này gần như không có gì để phản bác, tộc Hữu Hùng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Tuy bọn họ phẫn nộ bất bình, nhưng vẫn nói được làm được. Họ lệnh cho tộc Kim Ô rút lui khỏi Quan Sơn Châu, chiến tranh giữa Thiên Cung và tộc Kim Ô tạm thời dừng lại.

***

Trong Bỉ Ngạn Tứ Trọng Thiên, trước thần miếu của tộc Hữu Hùng, rất nhiều dương hồn đang đi qua đi lại.

Đống đổ nát cần xử lý, cột nhà đổ sụp cần xây lại… Đối với dương hồn trong Sắc Giới thì đây là một công trình phiền toái.

La Chinh lại dùng thân thể trở lại Bỉ Ngạn, đi thẳng tới thần miếu của Thiên Cung. Hắn muốn tìm Không Minh Thú trong thần miếu để lĩnh một chiếc nhẫn tu di.

Không Minh Thú này sống trong thần miếu Thiên Cung đã nhiều năm, có lẽ đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nhân tộc vào bằng thân thể. Lúc đối mặt La Chinh, nó thoáng có chút bất an.

Nhưng lúc La Chinh đưa tay tới, Không Minh Thú vẫn cúi đầu chìa xúc tu ra, tạo hình trên ngón tay hắn một hồi.

Một khung vuông sáng như tuyết dần dần hình thành trên ngón tay hắn, nhưng khi khung vuông này sắp hoàn thành thì một tiếng “rắc” vang lên, toàn bộ khung vuông đột nhiên vỡ tan như một miếng ngói lưu ly bị đập nát.

“Ố?”

Không Minh Thú cũng không ngờ tới trường hợp này, sửng sốt một chút.

La Chinh nhìn đầu ngón tay mình, cũng ngơ ngác. Hóa ra Không Minh Thú cũng có lúc thất bại.

“Một lần nữa đi” La Chinh yêu cầu.

Không Minh Thú không cự tuyệt. Nó lại thử thêm lần nữa, nhưng tình huống lúc nó đắp nặn ra chiếc nhẫn tu di thứ hai vẫn giống y như lần trước.

“Ô ô ô…”

Không Minh Thú lắc đầu, không chịu giúp La Chinh chế tạo nhẫn tu di nữa.

La Chinh mặt mày sầu não, quay đầu nói với Lăng Sương: “Xem ra thân xác không thể khắc ra nhẫn tu di”

Lăng Sương lại thoải mái cười nói: “Thân thể này của huynh đã đủ để tung hoành trong Bỉ Ngạn, nếu có thêm không gian tu di, sợ rằng châu báu trong Bỉ Ngạn đều bị huynh lấy đi hết”

Thực ra Lăng Sương cũng có lòng riêng.

Trong Bỉ Ngạn chỉ có một mình nàng biết được bí mật này của La Chinh, La Chinh cần cướp đoạt thứ gì cũng cần nàng phối hợp mới có thể chuyển giao cho dương hồn. Nếu nhẫn tu di chế tạo thành công, vậy đối với La Chinh, nàng sẽ trở thành người có cũng được không có cũng chẳng sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận