Bách Luyện Thành Thần

Chương 2725: Tháp Tâm Lưu

Mặc dù Tiểu Nhân là người thề không đạt mục đích sẽ không bỏ cuộc, nhưng đối mặt với kiểu dầu muối đều không ăn như La Chinh, nàng lại chẳng có cách nàoMấy ngày sau, khi tin tức tháp Tâm Lưu được tu sửa xong truyền tới, cuối cùng Tiểu Nhân cũng tuyệt vọng.

Mỗi tháng một lần, tiếng chuông của Tâm Lưu kiếm phái lại vang lên.

Bây giờ La Chinh đã thờ ơ với tiếng chuông này rồi…

Tâm Lưu kiếm phái đã quái dị như thế thì La Chinh cứ coi lầu viện này là một động phủ là được. Đợi đến khi hiểu rõ Kiếm Văn Thuật, hắn sẽ tới Bỉ Ngạn tiếp tục tu luyện, nói chung là hắn không gấp.

Đêm hôm đó, thời điểm kiểm tra đánh giá của những cô gái mặc đồ trắng lại đến. Tiểu Nhân lại đi cùng những cô gái khác đến cung điện.

Giống như lần trước, sau khi được hỏi, Tiểu Nhân cũng trả lời hết những gì mình biết, sau đó chiếc thẻ ghi tên La Chinh lại bị ném vào ống thẻ “rất thấp” một lần nữa.

“Tháp Tâm Lưu đã được tu sửa xong, ngày mai các đệ tử của Tâm Lưu kiếm phái sẽ phải tiến vào tháp Tâm Lưu để rèn luyện. Lúc người này bị thanh lọc thì các ngươi cũng tự xuống núi đi” Cô gái xinh đẹp nhìn Tiểu Nhân bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Các cô gái mặc đồ trắng khác cũng nhìn nàng đầy thương hại. Bị đuổi ra khỏi Tâm Lưu kiếm phái là nỗi sỉ nhục lớn nhất của những người như họ.

Tiểu Nhân ôm cả một bụng tuyệt vọng trở lại trong lầu viện.

Đương nhiên Tiểu Hân cũng đã dự liệu được kết quả này, nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần rời đi.

“Muội báo tin tháp Tâm Lưu sắp mở cho La công tử biết đi” Mặt Tiểu Nhân đầy vẻ suy sụp.

“Hay Tiểu Nhân tỷ tự mình nói đi…” Tiểu Hân nói.

“Ta… không muốn nói chuyện với hắn!” Trong mắt Tiểu Nhân thoáng qua vẻ oán hận.

Tiểu Hân bất đắc dĩ thở dài, sau đó lên lầu truyền đạt tin tức này lại cho La Chinh.

“Tháp Tâm Lưu…”

Đương nhiên La Chinh sẽ không cho rằng hắn gia nhập Tâm Lưu kiếm phái rồi sẽ tiếp tục như vậy mãi. Nếu không, sao Tâm Lưu kiếm phái lại phân phát những lệnh bài kia?

Song, hắn vẫn chưa đoán ra ý nghĩa của câu “Thích gì làm nấy” của Tâm Lưu kiếm phái.

Ngày hôm sau, hắn không thấy bóng dáng Tiểu Nhân đâu.

“La công tử, xin hãy đi theo ta” Tiểu Hân hơi khom người trước mặt La Chinh.

Tiểu Nhân ấm ức buồn rầu nên cuối cùng đóng cửa không ra, chỉ có thể để Tiểu Hân dẫn hắn đi.

Lần này, cuối cùng La Chinh cũng thấy những cánh cửa khác lục tục mở ra. Các cô gái mặc đồ trắng đều dẫn từng đệ tử của Tâm Lưu kiếm phái đi xuyên qua ngõ hẻm.

Tu vi của những đệ tử này không kém, gần như đều ở Bỉ Ngạn cảnh Lục Trọng Thiên. Bọn họ vô tình hữu ý nhìn La Chinh, trên mặt thoáng hiện lên vẻ khinh thường.

Các cô gái mặc đồ trắng nhận ra Tiểu Hân, hiển nhiên biết La Chinh chính là người Tiểu Nhân và Tiểu Hân hầu hạ, thế là có vài người lập tức kề sát tai công tử nhà mình xì xào bàn tán.

“Vị công tử tên La Chinh kia bị xếp hạng rất thấp liên tục hai tháng liền!”

“Trước kia những kẻ bị đánh giá là rất thấp đều bị đuổi khỏi Tâm Lưu kiếm phái sau đợt kiểm tra của tháp Tâm Lưu. Lần này tháp Tâm Lưu bị hỏng nên hắn mới bị xếp rất thấp hai tháng, đúng là xưa nay chưa từng có ai…”

“Đáng tiếc, Tiểu Nhân đã cố gắng như vậy rồi vẫn không tránh được việc bị đuổi”

Mặc dù giọng nói của những cô gái áo trắng kia rất nhỏ, nhưng La Chinh vẫn nghe thấy.

Đối với những lời giễu cợt đó, hắn cũng không để bụng. Hắn chỉ hỏi Tiểu Hân: “Hình như ta mang tới phiền phức cho các ngươi à?”

Trong lòng Tiểu Hân đã gật đầu đến cả nghìn cái, thế nhưng ngoài mặt nàng vẫn lắc đầu và nói: “Đây là lựa chọn của công tử, chúng ta là nha hoàn không thể can thiệp vào”

La Chinh cảm thấy Tiểu Hân không nói thật, hắn mỉm cười bảo: “Ta sẽ không để các ngươi thất vọng”

“Được vậy mới là lạ…” Trong lòng Tiểu Hân phản bác.

Bọn họ theo dòng người đi về phía trước, rời khỏi những lầu viện san sát kia. Sau khi vượt qua mấy tòa cung điện, một tòa tháp cao bỗng xuất hiện trước mặt mọi người.

Hình dáng tòa tháp tựa hồ lô, tổng cộng có mười chín tầng, bên ngoài mỗi tầng đều có một cánh cửa.

Xung quanh tòa tháp còn có chừng mười lầu viện biệt lập, trông chúng cũng giống như cái của La Chinh nhưng lại xây xung quanh tháp Tâm Lưu, cũng không biết là ai xây lên.

Ngay khi La Chinh đến gần, hắn lập tức cảm giác được chút gì đó rất quái dị phát ra từ tháp Tâm Lưu mang phong cách cổ xưa kia. Cảm xúc vốn bình lặng của hắn dường như bị rối loạn, hơi nôn nóng bất an.

Vốn dĩ La Chinh cho rằng những người khác cũng như vậy, thế nhưng các đệ tử Tâm Lưu kiếm phái vẫn trái ôm phải ấp, hoặc là chuyện trò vui vẻ, hoặc là sắc mặt như thường, dường như không bị ảnh hưởng bởi tháp Tâm Lưu.

Tiểu Hân thấy rõ biểu hiện của La Chinh, thầm thở dài trong lòng.

Những đệ tử của Tâm Lưu kiếm phái nếu đã có thực lực lên núi thì cũng không thật sự là hạng người áo quần lụa là chỉ biết ăn chơi trác táng.

Chấp niệm của tháp Tâm Lưu mà cắn trả thì vô cùng đáng sợ…

Trước khi vào tháp cần phải xả sạch dục vọng trong nội tâm.

Tham, si, thận, sắc, thụ, hưởng, hành, thức… Tất cả đều phải tận lực thỏa mãn.

Đương nhiên, loại thỏa mãn này cũng không phải là tuyệt đối. Ví dụ như có vài người mơ tưởng muốn lấy được một món Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu, nhưng bản thân căn bản không có nhiều Thần Tinh đến vậy nên đương nhiên không thể thỏa mãn. Dĩ nhiên Tâm Lưu kiếm phái cũng sẽ không thật sự đi tìm một Bỉ Ngạn Đạo Bảo nhất lưu tặng cho kẻ đó, điều này không thực tế.

Ban cho một lầu viện và hai nha hoàn đã là đủ rồi. Ai có thể khiến nội tâm mình thỏa mãn hơn thì kẻ đó có thể đè nén chấp niệm của mình xuống thấp nhất, đối với Tâm Lưu kiếm phái mà nói, đây chính là một phương thức tu hành khác.

Lúc các đệ tử tụ tập lại, La Chinh cũng đưa mắt đánh giá xung quanh.

Hắn đang tìm Mạc Nhất Kiếm.

Người này ở trong Tâm Lưu kiếm phái, sớm muộn gì mình cũng sẽ gặp.

Nhưng La Chinh lại không thấy hắn ta đâu.

Tuy nhiên, Mạc Nhất Kiếm chẳng khác gì bóng ma, La Chinh nhất định phải tìm ra hắn ta cho bằng được…

Nếu là lúc trước, mặc dù La Chinh luôn canh cánh về kẻ tên Mạc Nhất Kiếm này nhưng cũng sẽ không nóng vội đi tìm như thế.

Sau một lúc tìm tòi, La Chinh bỗng nhiên kịp phản ứng lại, hai hàng lông mày nhíu chặt. Tòa tháp này đang dần ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn!

“E là mình đã xem thường tháp Tâm Lưu rồi” La Chinh thầm nghĩ.

Lúc này, trong lầu viện dưới tòa tháp lại có chừng mười người bay ra, đáp xuống trước tháp Tâm Lưu.

Cô gái xinh đẹp kia vẫy tay, có người đặt một hàng ống tre hình tròn màu vàng ở trước mặt nàng ta: “Mỗi một vị đệ tử tiến vào Tâm Lưu kiếm phái ta một năm chỉ được nhận mười lệnh bài ra vào, có thể ở lại trong tháp Tâm Lưu mười canh giờ. Vì vậy, mỗi một cơ hội vào tháp đều cực kỳ khó có được, hy vọng các ngươi quý trọng! Lần đầu tiên vào tháp Tâm Lưu, người nào không vượt qua được tầng thứ hai sẽ bị đuổi khỏi Tâm Lưu kiếm phái, lệnh bài ra vào của kẻ đó cũng sẽ bị những người khác phân chia. Nếu ai có thể leo lên tầng bảy thì sẽ có lầu viện riêng, hằng năm được cấp thêm một trăm lệnh bài ra vào”

Câu vừa rồi đương nhiên là nhắm vào những người mới như La Chinh.

Những lầu viện biệt lập phía sau tháp Tâm Lưu chính là chuẩn bị cho đệ tử tinh nhuệ của Tâm Lưu kiếm phái.

Nói xong, nàng ta rút một thẻ tên từ trong ống tròn màu vàng “cao cấp”, hô to: “Chu Triêu Vận, ngươi có thể vào tháp”

Nghe thấy tên mình được gọi, một thanh niên mặt trắng vươn vai một cái rồi nhàn tản đi về phía tháp Tâm Lưu.

Ngay sau đó, cô gái xinh đẹp kia lại rút một thẻ tên khác từ trong ống tròn màu vàng “cao cấp” ra và gọi tên người này, lát sau người kia cũng tiến vào tháp Tâm Lưu.

Khi số người tiến vào tháp đạt đến mười, nàng ta không rút thêm thẻ tên nào ra nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận