Bách Luyện Thành Thần

Chương 2891: Lời hứa của Diễm Phi

Sau khi nghe Lăng Sương kể về tình cảnh khó khăn của La Chinh, Ninh Vũ Điệp và Khê Ấu Cầm lúc nào cũng lo lắngCó đôi khi Ninh Vũ Điệp còn hâm mộ Hàm Lưu Tô và Huân được tu luyện trong Thái Đích Cung mặc kệ mọi chuyện bên ngoài, ít nhất cũng không đến mức ăn không ngon ngủ không yên như nàng.

Thậm chí Ninh Vũ Điệp còn hối hận vì đã rời khỏi thế giới bên trong cơ thể La Chinh, cứ ở trong Tiên Phủ, chẳng hay biết gì về chuyện bên ngoài cũng tốt.

Nhưng khi nghe được giọng nói của La Chinh, hết thảy mọi lo lắng trong nàng đều bỗng chốc tiêu tan.

“Vù!”

Khê Ấu Cầm ở ngoài phòng hóa thành một bóng hình màu tím, bay vút về phía La Chinh.

Ninh Vũ Điệp cũng nhào vào lòng hắn.

“Huỵch huỵch…”

Lúc nhảy vào trong cột sáng, sức mạnh thân thể của La Chinh đã tiêu hao gần hết. Hai nàng nhào tới khiến hắn lập tức ngã xuống đất.

Các nàng không ngờ La Chinh lại yếu như vậy, Ninh Vũ Điệp vội hỏi: “Phu quân, chàng làm sao vậy…”

“Không sao” La Chinh xoa đầu Ninh Vũ Điệp, mỉm cười rồi bò dậy khỏi mặt đất.

“Chàng đói đến mức không còn sức lực rồi sao?” Khê Ấu Cầm quan tâm hỏi.

“Đoán đúng một nửa” La Chinh đáp.

“Vậy…”

Hai nàng nói ríu ra ríu rít bên cạnh, La Chinh cũng kiên nhẫn đáp lại, sắc mặt ung dung bình tĩnh.

Lăng Sương ngồi đối diện La Chinh như một kẻ ngoài cuộc, có vẻ dư thừa.

Thời gian qua nàng vẫn thường hay tới đây, hiểu rõ quan hệ giữa Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm và La Chinh. Từ miệng Khê Ấu Cầm, Lăng Sương còn biết được La Chinh còn có ba nữ quyến đang tu luyện trong Thái Đích Cung.

Tuy Lăng Sương chưa từng biểu lộ điều gì, nhưng trong lòng cũng thầm oán La Chinh.

Nàng không ngờ thì ra tên này lại như vậy…

Nhưng khi thấy La Chinh tỉnh lại, tâm trạng Lăng Sương cũng rất kích động, người này quả nhiên không dễ bị giam cầm.

La Chinh trấn an các nàng xong, lúc này mới trở tay một cái, từng viên Thần Tinh rơi ra khỏi nhẫn tu di. Hắn bóp nát Thần Tinh rồi ném vào trong đan điền.

Những viên Thần Tinh này giống như trứng gà bị đập vỡ, năng lượng tích chứa trong đó chảy ra, rơi vào thế giới trong cơ thể La Chinh và không ngừng chìm xuống.

“Ù…”

Hai món tín vật Bỉ Ngạn của La Chinh tham lam hút vào năng lượng Thần Tinh. Hắn cứ thế liên tục hấp thu hơn trăm nghìn viên Thần Tinh, năng lượng của Thần Tinh đều bị tín vật Bỉ Ngạn hút vào, không ngừng chuyển hóa thành sức mạnh Bỉ Ngạn.

Khi sức mạnh Bỉ Ngạn khôi phục hơn phân nửa, động tác của La Chinh mới chậm lại. Hắn nhìn chằm chằm Lăng Sương, cười nói: “Xem ra các ngươi đã thuận lợi rời khỏi Di Thiên thần miếu!”

La Chinh ở trong Ám vực nên đương nhiên không biết tình hình bên ngoài, hắn cũng lo lắng Lăng Sương ở ngoài sẽ gặp nguy hiểm.

“Phượng Ca đâu? Nàng vẫn ổn chứ?” Lăng Sương hỏi.

Người bị cậu bé ba mắt giữ lại, ngoại trừ La Chinh còn có Phượng Ca.

Đôi lúc nhớ tới việc này, Lăng Sương thà rằng người bị cậu bé ba mắt giữ lại là mình.

“Nàng và ta cùng bị mắc kẹt ở một nơi quỷ quái” La Chinh nhún vai.

“Huynh và Phượng Ca còn bị nhốt? Vậy hai người rời đi như thế nào?” Lăng Sương kinh ngạc hỏi.

Trong phòng không có người ngoài, La Chinh không cần kiêng dè gì. Hắn bèn kể lại ngắn gọn mọi chuyện xảy ra trong Ám vực.

Nói đến phần sau, vẻ lo âu trên mặt Lăng Sương dần dần trở nên rõ ràng: “Vậy phải làm sao bây giờ… Như thế thì chẳng phải sẽ bị nhốt ở nơi đó cả đời hay sao?”

“Rồi sẽ có cách giải quyết thôi” La Chinh nói: “Ít nhất ta có thể trở về bổ sung một chút sức mạnh”

La Chinh bùng phát ra toàn bộ sức mạnh Bỉ Ngạn cũng có thể đối phó với một con khỉ đen. Có thể nói là nếu đối mặt với sinh linh Bỉ Ngạn, hắn vẫn có sức đánh một trận, nhưng dưới trạng thái sức mạnh khô kiệt như lúc trước thì hắn chỉ có thể mặc cho kẻ khác xâu xé.

“Đáng tiếc ta không có nến” Lăng Sương cắn môi.

Nếu có nến, có lẽ Lăng Sương đã vì xúc động mà tiến vào trong Ám vực một lần nữa.

Thấy Lăng Sương quan tâm mình như vậy, trong lòng La Chinh cũng rất cảm động. Hắn lạc quan nói: “Yên tâm, ta nhất định có cách rời khỏi nơi đó. Hiện tại bọn ta có thể dung nhập vào Ám vực rồi…”

Ngay khi La Chinh đang an ủi Lăng Sương, Tiểu Nhân bỗng xuất hiện ở lầu hai và bẩm báo: “Tiểu Điệp tỷ tỷ, ngoài cửa có khách… La công tử, ngài tỉnh rồi!”

Trong khoảng thời gian La Chinh tiến vào Bỉ Ngạn, mọi chuyện trong đình viện Tiểu Nhân đều bẩm báo với Ninh Vũ Điệp. Bây giờ chợt thấy La Chinh tỉnh lại, Tiểu Nhân đương nhiên rất kinh ngạc.

“Ừ” La Chinh gật đầu: “Không biết là vị khách quý nào tới thăm?”

Tiểu Nhân còn chưa kịp trả lời, hai bóng người một lục một lam đã xuất hiện tại lầu hai đình viện. Cô gái mặc áo dài màu lam chính là Phượng Ca, người mặc áo lục còn lại là Diễm Phi.

Thấy Diễm Phi đích thân tới, trong lòng La Chinh cũng hiểu được gì đó.

Nếu thân phận của hắn đã bị Phượng Ca nhìn thấu, đương nhiên cũng không cần phải giấu giếm Diễm Phi.

La Chinh đứng dậy chắp tay với bà: “La Chinh không biết Diễm Phi nương nương tới đây, không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi”

Ý cười trong mắt Diễm Phi nổi lên, trên mặt thoảng qua nét quyến rũ. Bà cười tủm tỉm nói: “Muốn ta tha thứ, rất đơn giản, ngươi phải bảo vệ con gái ta bình yên vô sự rời khỏi Ám vực!”

“Mẫu thân!” Phượng Ca đứng sau lưng Diễm Phi, ai oán nói.

Lăng Sương cũng nhướng mày. Phượng Ca tiến vào Ám vực là do tự bản thân quyết định, không liên quan gì tới La Chinh, bây giờ Diễm Phi làm vậy là đang muốn hoàn toàn ỷ lại vào La Chinh.

“Nếu La mỗ có thể bình yên rời khỏi nơi quỷ quái đó, đương nhiên sẽ bảo vệ Phượng Ca điện hạ chu toàn” La Chinh một mực cung kính đáp.

Ai ngờ Diễm Phi vẫn không hài lòng với câu trả lời khách sáo của La Chinh. Bà bước lên trước, nhìn La Chinh với vẻ bức ép, mặt mày nghiêm túc nói: “Ta chỉ có một đứa con gái là Phượng Ca, ta không cho phép con bé có bất cứ một sơ suất nào, thứ ta muốn là một lời hứa chắc chắn trăm phần trăm!”

La Chinh khẽ nhíu mày, thậm chí sắc mặt của Ninh Vũ Điệp và các cô gái ở đây cũng hơi sa sầm xuống.

Diễm Phi là nhân vật thế nào, đương nhiên bà có thể nhận ra cảm xúc của bọn họ. Nhưng bà đã thay đổi hình tượng dịu dàng ngày xưa, sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị: “Chỉ cần Phượng Ca có thể bình yên rời khỏi Ám vực, ta sẽ cho ngươi một phần báo đáp mà ngươi không thể nào tưởng tượng nổi, một món quà tuyệt thế vô song!”

Nếu người khác nói như vậy, có lẽ La Chinh đã lựa chọn tiễn khách. Nhưng lúc La Chinh xông vào Thái Đích Cung, Diễm Phi từng giúp hắn dẫn đường, lúc ở trên núi Thái Hạo, Diễm Phi còn ra mặt đàn áp Thọ Hoàng.

Bây giờ Diễm Phi có thái độ như vậy đều vì lo lắng cho con gái, La Chinh có thể hiểu.

Hắn lại chắp tay một cái, nói: “Diễm Phi nương nương không cần lo lắng, Ám vực cũng không nguy hiểm như tưởng tượng, chúng ta không tính là đường cùng”

Dù sao ở trong động ánh sáng vẫn rất an toàn, huống chi trí tuệ của đám quái mặt heo bên ngoài không tính là cao, họ chưa hẳn đã không có cơ hội thoát đi.

Vẻ mặt chân thành của La Chinh khiến trong lòng Diễm Phi yên tâm hơn phần nào, điều bà sợ nhất là La Chinh sẽ bỏ lại con gái của mình. Trên đường từ Thái Đích Cung tới đây, bà vẫn luôn suy xét xem nên nói chuyện với La Chinh như thế nào.

Để đảm bảo bản thân nghe được đáp án mong muốn, Diễm Phi mới phải vô lễ ép buộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận