Bách Luyện Thành Thần

Chương 1918: Máu tươi như mưa

Tốc độ của Phật Hoàng Kiếm rất nhanh. Nó lao thẳng về phía trước như muốn lập tức lấy đầu của Đông Phương Dương vậyNhưng chiếc búa lớn màu đen trong tay Đông Phương Dương lại múa may điên cuồng, tạo ra một bức tường lớn cực kỳ kín kẽ.

Ngay sau đó, Phật Hoàng Kiếm vô hình và chiếc búa màu đen bỗng va vào nhau.

“Ầm!”

Một tiếng trầm vang lên, chiếc búa trong tay Đông Phương Dương vẫn chắn vững vàng trước mặt hắn. Trong khi cây búa lớn vẫn còn đang hơi rung thì thanh Phật Hoàng Kiếm của La Chinh đã vỡ tan.

“Ngươi còn chưa đủ tư cách” Đông Phương Dương chế giễu.

La Chinh vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, sau đó thanh Phật Hoàng Kiếm vốn đã vỡ tan bỗng tự ngưng tụ lại ngay tại chỗ.

Chỗ mà Phật Hoàng Kiếm bị vỡ chỉ cách Đông Phương Dương khoảng hai thước. Sau khi ngưng tụ lại, nó càng trở nên cứng rắn hơn. Mũi kiếm chỉ thẳng về phía đầu của Đông Phương Dương. Nó lao tới bằng tốc độ nhanh không tưởng khiến Đông Phương Dương trở tay không kịp.

Đó cũng chính là sự lợi hại của “kiếm ảo”, có thể thay đổi hình thái của mình một cách tự nhiên.

Hiện giờ La Chinh sử dụng bốn kiếm này nhưng chỉ tiêu hao một lượng nguồn sức mạnh cực kỳ ít ỏi trong Thần Đài Cửu Tinh mà thôi, hơn nữa La Chinh còn có thể tùy ý điều chỉnh theo ý mình.

Ban nãy La Chinh cũng đã thấy được sự lợi hại của cây búa màu đen kia nên không lựa chọn lấy cứng chọi cứng với Đông Phương Dương. Thanh Phật Hoàng Kiếm bị một chiêu của Đông Phương Dương làm vỡ vụn, nhưng khi Đông Phương Dương đang lơ là, La Chinh thoắt cái đã sử dụng tới năm phần nguồn sức mạnh. Chỉ trong chớp mắt, uy lực của thanh Phật Hoàng Kiếm này đã tăng lên bội phần, dù là tốc độ hay sức mạnh thì đều hơn xa lúc trước.

Đông Phương Dương cảm nhận được nguy hiểm đang gần trong gang tấc nên bèn híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên. Ngay sau đó, Phật Hoàng Kiếm liền chém về phía Đông Phương Dương.

“Keng…”

Phật Hoàng Kiếm vô hình chém lên cổ hắn, tạo ra một tiếng vang chói tai.

Nếu là những vị thần khác, lúc này đầu ắt đã lìa khỏi cổ. Nhưng Đông Phương Dương thì khác, một quầng sáng màu vàng nhạt chợt xuất hiện, bao quanh bên ngoài cơ thể hắn, ngăn cản nhát chém này của Phật Hoàng Kiếm.

Đồng thời, một vết nứt lớn bỗng xuất hiện dưới chân của Đông Phương Dương.

Đông Phương Dương đã sử dụng thần đạo Hậu Thổ để di chuyển sức mạnh trong nhát chém của thanh Phật Hoàng Kiếm.

Khe nứt trên mặt đất mau chóng mở rộng tới chỗ La Chinh. Khi khe nứt ấy lan tới chân hắn, một luồng sức mạnh vô hình đột nhiên thoát ra, lao nhanh về phía La Chinh.

Luồng sức mạnh này chính là lực chém của thanh Phật Hoàng Kiếm. Sau khi Đông Phương Dương hấp thu nó, hắn liền điều khiển nó di chuyển dọc theo khe nứt kia để tấn công lại La Chinh.

Thế nhưng La Chinh phản ứng cực kỳ nhanh, hắn lập tức dùng thanh Trọng Dương Kiếm bên cạnh để cản luồng sức mạnh đó lại.

Trọng Dương Kiếm chủ yếu thiên về “bảo vệ”, thế nên trọng lượng của nó cực kỳ nặng. Khi thanh kiếm tiếp xúc với luồng sức mạnh ấy. Một tiếng “ầm” nổ mạnh vang lên, sau đó luồng sức mạnh vô hình kia liền tan biến.

La Chinh khẽ nhíu mày.

Thần đạo Hậu Thổ này có tác dụng kỳ diệu giống như chuyển dời sức mạnh của hắn trong vũ trụ.

Chỉ khác ở chỗ, khi La Chinh kế thừa ý chí của cả vũ trụ, hắn có thể chuyển dời sức mạnh đến toàn bộ vũ trụ, còn Đông Phương Dương dường như chỉ có thể dời đến đất liền và thông qua đó để chuyển dời đòn tấn công của đối thủ nhằm vào mình.

“Kiếm ảo của Hàm Cửu Di quả nhiên là danh bất hư truyền. Ngươi có thể tiếp tục” Đông Phương Dương mỉm cười nói.

La Chính chẳng thèm để ý, ngón tay cử động thoăn thoắt. Phật Hoàng Kiếm, Thiên Nha Kiếm và Trường Đằng Kiếm lần lượt thay phiên nhau ra trận. Ba thanh kiếm này vây xung quanh Đông Phương Dương, tấn công hắn không ngừng nghỉ.

Quả thực Đông Phương Dương có thể chuyển dời công kích mà hắn phải chịu đến mặt đất, nhưng dù sao nó cũng phải có một giới hạn nhất định. Nếu vượt quá giới hạn ấy, tầng đạo uẩn màu vàng sậm bảo vệ hắn cũng sẽ vỡ tan.

“Xoẹt xoẹt xoẹt…”

Ba thanh kiếm ảo không ngừng chuyển động xung quanh Đông Phương Dương giống như đàn sói trên thảo nguyên, chỉ cần tìm được cơ hội, chúng sẽ lập tức cắn cho Đông Phương Dương một nhát.

Ban đầu, Đông Phương Dương còn sử dụng cây búa màu đen kia để ngăn cản, nhưng kiếm ảo của La Chinh thoắt ẩn thoắt hiện, cho dù hắn có đập nát được nó thì kiếm ảo cũng sẽ mau chóng ngưng tụ thành hình rồi quay lại tấn công hắn. Vì thế, Đông Phương Dương dứt khoát không đỡ nữa, không ngừng chuyển dời đòn công kích hắn phải chịu ra bên ngoài.

“Uỳnh uỳnh..”

Nền đất dưới chân Đông Phương Dương không ngừng hiện ra các khe nứt. Những khe nứt đó đều do đòn tấn công của La Chinh tạo thành, sau đó Đông Phương Dương lại dùng nó để phản đòn lại La Chinh.

La Chinh vừa điều khiển ba thanh kiếm liên tục chém về phía Đông Phương Dương, vừa không ngừng tránh những khe nứt kia, đi xung quanh người Đông Phương Dương để tra xét. Trận chiến giữa hai bên bỗng chốc rơi vào thế giằng co.

Nhưng so ra, tình hình của Đông Phương Dương vẫn nhẹ nhàng hơn, bởi vì hắn chỉ cần đứng yên một chỗ, khống chế luồng sức mạnh tấn công hắn để công kích lại La Chinh là xong, vậy nên hắn muốn xem La Chinh có thể kiên trì đến lúc nào.

La Chinh cũng tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Nếu hắn đã bị lộ thân phận là kẻ giấu tên thì trừ thần đạo Đoạn Tình ra, hắn cũng không cần phải giấu những thần thông khác của mình nữa.

Vốn dĩ La Chinh cũng thu nạp được thần đạo Hậu Thổ này vào trong thước Vô Lượng. Nhưng thần đạo Hậu Thổ bình thường chỉ có thể mượn sức mạnh của đất liền mà thôi. Còn kiểu di chuyển sức mạnh như của Đông Phương Dương thì ắt hẳn là một thần thông ngoại đạo của Đông Phương gia.

La Chinh cũng từng nắm giữ thần thông “chuyển dời sức mạnh”, hắn biết loại thần thông đó thực sự rất mạnh. Nhân cơ hội này, một luồng ánh sáng vàng chợt lóe lên trong mắt La Chinh, hắn bắt đầu không ngừng phân tích đạo uẩn tản ra quanh người Đông Phương Dương.

“Loại thần thông ngoại đạo này quả thực quá kỳ diệu!”

Chẳng bao lâu sau, La Chinh đã hiểu rõ nguyên lý của thần thông ngoại đạo ấy.

“Có điều, vẫn không thể sánh bằng chuyển dời sức mạnh trong vũ trụ được… Đông Phương Dương chỉ có thể chuyển dời sức mạnh đến mặt đất trong phạm vi một trăm trượng mà thôi. Thần thông mà mình vừa nắm giữ lại có phạm vi càng nhỏ hơn, ước chừng chỉ khoảng hai, ba trượng”

Sau khi La Chinh hiểu thấu thần thông ngoại đạo này, khe nứt xung quanh Đông Phương Dương cũng ngày càng nhiều lên.

Mặt đất dưới chân hắn như thể bị xới tung một lượt, càng lúc càng tơi xốp, toàn bộ đã biến thành một mảnh đất vụn.

“Cũng đến lúc rồi!”

La Chinh khẽ cười, đột nhiên phất tay một cái, Trường Đằng Kiếm và Thiên Nha Kiếm bất chợt chui xuống lòng đất.

Thấy vẻ tươi cười của La Chinh, Đông Phương Dương cũng có vẻ bất ngờ, không biết hắn định giở trò gì.

Chỉ trong chốc lát, trong vòng một thước xung quanh Đông Phương Dương, một khe nứt hình tròn bỗng xuất hiện. Sau đó hắn liền cảm nhận được một cơn chấn động bên dưới nền đất, một mảng đất bỗng chốc được nâng lên.

“Thần thông của ngươi quả thực rất lợi hại, chỉ cần gắn với đất liền là có thể coi như ngươi bất bại. Đáng tiếc, ngươi lại trúng Phá Huyết Hoang Giảo, không thể tùy ý cử động. Chỉ cần cắt đứt liên kết giữa ngươi và đất liền… chẳng phải sẽ càng vui hay sao?”

La Chinh giơ cao tay phải lên, cất giọng bình thản.

Phía dưới mặt đất mà Đông Phương Dương đang đứng, thanh Trường Đằng Kiếm biến hóa ra vô số sợi dây sức mạnh, xới tung mặt đất lên. Đồng thời, một phần trong số chúng đâm xuyên qua nền đất, quấn chặt lấy chân Đông Phương Dương, nhấc hắn lên giữa không trung…

Vì Đông Phương Dương bị treo ngược nên vị trí đã thay đổi, vết thương do Phá Huyết Hoang Giảo gây ra trên cổ lại bắt đầu chảy máu.

Nói xong…

La Chinh khẽ vung tay phải lên…

Trường Đằng Kiếm lập tức ném Đông Phương Dương quay như chong chóng giữa không trung, theo đó máu tươi phun ra xối xả như mưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận