Bách Luyện Thành Thần

Chương 1985: Khách đến thăm

Ở tẩm cung trong phủHuân kề má vào ngực La Chinh, từ tốn thở đều.

Ở bên kia, Ninh Vũ Điệp co người dưới cánh tay hắn như một đứa trẻ, nằm ngủ ngon lành.

Với tu vi của các nàng thì không cần ngủ để bổ sung năng lượng cho bản thân. Đa số thời gian trong năm họ chỉ cần xếp chân ngồi thiền là có thể duy trì tinh thần tỉnh táo.

Nhưng mấy ngày nay lại không giống thế.

Đôi khi ngủ cũng có thể gắn liền với một ý nghĩa đặc biệt.

Cánh tay La Chinh chỉ mới hơi cử động thì Huân đã lập tức mở mắt. Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt màu đỏ như một chú mèo con đang cảnh giác.

Ninh Vũ Điệp ở bên kia cũng thức giấc. Ngay khi vừa hoàn hồn, nàng lập tức nhớ đến một đêm quá sức hoang đường hôm qua. Khuôn mặt nàng không kìm được mà đỏ ửng lên, vô cùng ngượng ngùng: “Phu quân, hôm qua ta…”

Thấy Ninh Vũ Điệp muốn nói lại thôi, Huân cố ý thong dong nói: “Dám làm mà không dám nhận sao?”

Nghe vậy, vẻ mặt Ninh Vũ Điệp lập tức trở nên gượng gạo. Miệng nàng mấp máy nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể lấy chăn bọc kín thân thể.

“Huân” La Chinh vỗ nhẹ đầu nàng.

Khuôn mặt của Huân đã hiện lên vẻ chơi ác thành công.

“Dậy thôi, không thì Niệm Nhi lại trách móc đấy” La Chinh cười khổ.

Khi hắn sửa soạn lại rồi đi ra ngoài thì đã nghe thấy những tiếng thương rít gào.

Vừa quay sang, hắn thấy cây thương dài của La Niệm đang lao nhanh như gió, không ngừng lao đến Hàm Cửu Di.

“Cửu Di xuất quan rồi sao?” Đôi mắt La Chinh hơi sáng lên.

Nhìn kỹ bước chân của Cửu Di, hắn có một cảm giác vô cùng khác biệt!

Thân hình nàng bước đi tự do như không hề tính toán. Nàng nhẹ nhàng lướt đi như cánh bướm bay múa duyên dáng giữa thiên nhiên, không ngừng tung bay theo cây thương dài của La Niệm. Cảnh tượng này thực sự hòa hợp một cách bất ngờ.

“Có vẻ đạo Chân Ý đã giúp Cửu Di gặt hái không ít” La Chinh nói.

Ninh Vũ Điệp đuổi kịp ngay sau đó. Khi thấy La Niệm vừa tấn công Hàm Cửu Di vừa lẩm bẩm, đôi mày liễu lập tức nhíu chặt. Nàng vẫn luôn sợ con trai gặp chuyện không may.

May mắn là Hàm Cửu Di chỉ luyện tập với La Niệm một lát. Khi thấy La Chinh, nàng khẽ hất văng cây thương dài của La Niệm ra rồi đi đến cạnh hắn chỉ trong chớp mắt.

“Chúc mừng Cửu Di đã lĩnh ngộ được đạo Chân Ý cho mình” La Chinh cười nói.

Hàm Cửu Di thản nhiên liếc nhìn hắn rồi lắc đầu: “Chúc mừng sớm quá. Ta mới chỉ lĩnh ngộ được một nửa phần đạo Chân Ý đó thôi. Nhưng không ngờ ngươi quay về Tiên Phủ lại thư thả ghê đấy”

Nghe vậy, Ninh Vũ Điệp lập tức ngượng ngùng.

La Chinh khẽ mỉm cười. Đại khái hắn biết Hàm Cửu Di muốn dùng giọng bề trên để dạy dỗ mình.

Đúng lúc đó, có một tràng âm thanh rung chuyển dữ dội truyền đến từ bên ngoài Tiên Phủ!

“Ầm ầm ầm ầm ầm!”

Như thể có vô số con quái vật khổng lồ đang chạy điên cuồng ở bên ngoài.

Mặt La Chinh chợt biến sắc, ánh mắt của Hàm Cửu Di cũng nhìn về phía cửa chính của Tiên Phủ.

“Chủ nhân, hình như có rất nhiều vật dữ đang chạy đến đây!” A Phúc thông báo cho La Chinh đầu tiên.

Hắn nheo mắt lại: “Đi xem sao!”

Hắn vẫn khá tin tưởng vào tòa Tiên Phủ mà sư phụ đã xây dựng.

Trước tiên là một lớp kết giới gần như không thể phá hủy. Nó thậm chí còn có thể chia cắt Tiên Phủ ra khỏi Thần Vực, chắc chắn người trong kết giới không bị biến về thành chân nguyên!

Tuy vật dữ trong rừng Lang Tuyền rất ghê gớm, nhưng chúng vốn không thể bước vào Tiên Phủ.

La Chinh đi trước, hắn lập tức vọt ra ngoài Tiên Phủ rồi đứng trước lớp kết giới màu hồng nhạt kia.

Những cái cây khổng lồ trong rừng Lang Tuyền đang không ngừng bị đốn ngã. Từng cây một ngã xuống, từng tràng tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến như thể có cả một đội quân hùng mạnh đang lao nhanh trong đó.

“Đó là gì vậy?” Ninh Vũ Điệp bám sát sau lưng La Chinh, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ lo lắng.

Nàng sống ở Tiên Phủ đã lâu, thỉnh thoảng cũng sẽ quan sát thế giới Thần Vực từ trong kết giới. Nàng có thể ngẫu nhiên thấy vài giống vật dữ có khí thế đáng sợ, nhưng có lẽ chúng không dám đến gần kết giới, thế nên Tiên Phủ vẫn giữ được sự yên bình như chốn bồng lai tiên cảnh.

“Không rõ lắm, chắc là vật dữ của rừng Lang Tuyền lao đến đây” La Chinh nhíu mày.

Hắn không lo đám vật dữ này.

Thân phận của hắn và Hàm Cửu Di bây giờ vô cùng nhạy cảm.

Nếu để Đông Phương Thuần Quân phát hiện ra họ đang lẩn trốn trong Tiên Phủ thì tình hình sẽ càng phiền phức hơn.

“Ầm!”

Cái cây đứng gần kết giới nhất bị vỡ nát.

Chợt thấy có hai người chui ra khỏi thân cây rồi vọt về phía Tiên Phủ bằng tốc độ cực nhanh.

Mà theo sau hai người đó lại là một bầy vượn khổng lồ!

Con vượn khổng lồ nào cũng cao đến bảy tám trăm trượng như những ngọn núi lớn biết đi, đạp xuống đất một bước là tạo ra một cái hố cực lớn như có động đất. Dù thân thể cao lớn đến thế, nhưng chúng vẫn vô cùng linh hoạt, dùng cả tay lẫn chân không ngừng điên cuồng đuổi theo sau hai người kia!

Dẫn đầu là một người có mái tóc dài tao nhã, không ngừng gào rú ầm ĩ suốt dọc đường chạy trốn: “Khốn kiếp, chọc trúng ổ khỉ mới đau! Ta đã bảo là đi Tiên Phủ trước rồi, tự nhiên lại rước lấy một đống phiền phức này!”

Sau lưng người này chính là một mục đồng.

Mục đồng ngồi trên lưng một con trâu xanh, mà con trâu cũng đang tung giò chạy điên cuồng.

“Chỉ có vài con lông vàng đuổi theo thôi” Mục đồng bình tĩnh nói. Cùng lúc đó, mục đồng đứng trên lưng trâu xanh rồi vung chiếc cần câu trong tay. Đôi mắt trẻ thơ của mục đồng khẽ nheo lại, lóe lên tia sát khí.

“Vèo!”

Đúng lúc này, chợt có vài đốm sáng vàng lóe lên từ giữa bầy vượn khổng lồ.

Thế mà lại có mấy con vượn màu vàng kim nhỏ nhảy xuống từ trên người vượn khổng lồ rồi vồ đến chỗ hai người kia.

Gọi nhỏ là so với những con vượn khổng lồ cao như núi khoảng bảy tám trăm trượng kia thôi. Thực ra bốn con vượn vàng kim này cũng cao tới hơn ba trượng, lớn hơn nhiều so với mục đồng và người đàn ông tóc dài!

“Hừ!”

Mục đồng hừ lạnh, cần câu trong tay bất ngờ văng đi!

“Vù vù vù vù!”

Một sợi dây câu mảnh màu vàng kim chợt phóng ra!

“Chát chát chát!”

Khi dây câu đập vào thân thể của mấy con vượn màu vàng kim, trên người ba con lập tức xuất hiện lằn roi. Máu tươi bắn thẳng ra từ đó.

Với thực lực của mục đồng, nếu ai bị sợi dây câu màu vàng kim này của cậu cắt trúng thì ngay cả thần đại viên mãn cũng sẽ bị thương nặng. Nhưng khi nó cắt trúng người con vượn vàng kim kia lại chỉ tạo ra được một vết thương!

Thậm chí còn có một con vượn vàng kim đã tránh thoát được sợi dây câu này nhờ bản năng mạnh mẽ, rồi sau đó nhào đến trước mặt cậu.

Ngay khi nó vươn bàn tay to lớn đầy lông ra, muốn tóm lấy mục đồng thì cậu chỉ bình thản nói ra một chữ: “Chớp”.

Sau đó cậu bé và con trâu xanh đều biến mất tại chỗ.

“Không đợi ta à?”

Khi người đàn ông tóc dài thấy mục đồng thi triển dịch chuyển không gian trước mặt mình, hắn lộ vẻ bực bội rồi sau đó cũng bật nhảy và biến mất tại chỗ một cách quái dị.

Hai người lần lượt chớp lóe như thế khiến khoảng cách đến lớp kết giới của Tiên Phủ càng lúc càng được thu hẹp lại!

“Đây, đây là… Nhị sư huynh?”

La Chinh đang đứng sau Tiên Phủ, căng mắt nhìn hai người xông vọt đến.

Hắn không quen biết Tịnh Vô Huyễn.

Nhưng hắn từng giao đấu với Ngự Thần Phong ở Chân Tuyệt Lộ và có ấn tượng sâu sắc với vị Nhị sư huynh có tên mụ là Hàm An này. Thế nên tất nhiên, hắn vừa liếc mắt đã nhận ra.

Khuôn mặt của Hàm Cửu Di đứng bên cạnh nở nụ cười thản nhiên: “Đúng là Tịnh Vô Huyễn và Ngự Thần Phong”

“Họ có thể vào không? Có cần ta mở kết giới ra không?” La Chinh chợt lo lắng khi thấy cảnh tượng đó.

Trước khi mở kết giới thì cần phải đưa mọi người trong phủ vào tháp tu luyện. Nếu không, khi không gian trong phủ liên kết với bên ngoài, đám Ninh Vũ Điệp và Huân sẽ biến thành một luồng chân nguyên rồi biến mất.

*Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác sao chép, đăng tải tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là hành vi vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận