Bách Luyện Thành Thần

Chương 2216: Bị giết

Phù Sơ rảo bước đến trước mặt Minh Vi, nhìn xác chết bị Minh Vi chém thành hai nửa với vẻ buồn rầu: “Dấu ấn huyết thống của người này có thể tìm được ta trong phạm vi nhất định, bộ tộc Trưởng Giám Ngục đã ra tay rồi”Phạm vi cảm ứng của dấu ấn huyết thống không lớn lắm, bằng không tỷ đệ bọn họ cũng không thể chạy trốn khỏi sự truy bắt của bộ tộc Trưởng Giám Ngục.

Minh Vi liếc nhìn Phù Sơ, nói ngay: “Không chỉ mình bộ tộc Trưởng Giám Ngục ra tay”

“Còn có những tộc lớn khác gia nhập với bọn họ à?” Phù Sơ cười hì hì, rất là lạc quan.

“Ừ, yên tâm… Ta sẽ bảo đảm sự an toàn cho các ngươi” Minh Vi gật đầu.

Đúng lúc này, vài trưởng lão tộc Nữ Oa và mấy người bị lưu đày cùng tập hợp lại, cuối cùng tỷ tỷ Tiểu Vân của Phù Sơ cũng chạy tới.

Bọn họ biết tầm quan trọng của Phù Sơ nên tất cả đều khẩn trương vì chuyện Phù Sơ vừa bị tập kích.

Nhưng xét cho cùng thì cũng do Minh Vi môn chủ đã để mối tai họa ngầm tiến vào cốt tháp.

“Minh Vi môn chủ, chúng ta có nên đưa Phù Sơ đến nơi bí mật hơn không?” Một trưởng lão tộc Nữ Oa hỏi.

Tiểu Vân lắc đầu: “Vừa rồi ta cũng cảm nhận được dấu ấn huyết thống ấy, chỉ cần bọn ta còn trong cốt tháp thì trốn đâu cũng vậy thôi…”

Minh Vi thấy mọi người lo lắng không yên bèn mỉm cười: “Yên tâm đi, dù cho bộ tộc Hiên Viên hay bộ tộc Trưởng Giám Ngục có muốn thì cũng chỉ dám hành động từ một nơi bí mật gần đây thôi. Minh Vi ta tự mình trấn giữ, tất nhiên là bọn họ sẽ không làm gì được!”

Nếu bàn về sức mạnh thì Minh Vi là người bị lưu đày mạnh nhất thế giới này, cả Diêm Lai của tộc Hiên Viên lẫn lão Kim của tộc Xi Vưu đều chỉ có thể xếp sau. Bởi vậy nàng ta vẫn khá là chắc chắn về thực lực của mình.

Mọi người đều gật đầu, nếu đến Minh Vi cũng không thể bảo vệ Phù Sơ thì đúng là trốn đâu cũng vô dụng.

Đúng lúc này, một vòng xoáy không gian xuất hiện sau lưng mọi người, ngay sau đó lão Kim bước ra.

Nếu là bình thường thì những người bị lưu đày sẽ không được phép tùy tiện tiến vào cốt tháp của tộc Nữ Oa, nhưng vì hiện tại là thời điểm đặc biệt, những tộc lớn đứng hàng đầu trong bảng xếp hạng cần phối hợp với nhau như đã hẹn nên sẽ không quá để tâm đến chuyện này.

Lão Kim vừa xuất hiện liền chú ý đến xác chết của gã thích khách. Đôi mắt ông ta lóe lên, sắc mặt sa sầm: “Minh Vi, bên này không sao chứ?”

Cốt tháp Xi Linh cũng bị các hoang thần vây đánh, sau khi lão Kim xử lý bọn họ xong thì đương nhiên sẽ hơi lo âu về tình hình bên này.

Minh Vi mỉm cười: “Chỉ là con kiến nhỏ thôi, đã xử lý xong rồi”

Lão Kim gật đầu, cười nhạt: “Tên Diêm Lai kia quả là ngu ngốc mới dùng thủ đoạn ngây thơ thế này!”

Đúng lúc này, không gian xung quanh mọi người lần lượt xuất hiện dao động mới.

Sau đó, người bị lưu đày của các tộc lớn như Tinh Lộc, Hỏa Dung, Nam Đẩu,… đều xuất hiện. Bọn họ cũng hết sức quan tâm đến đôi tỷ đệ Phù Sơ và Tiểu Vân như lão Kim.

Thậm chí, trong mắt một vài người bị lưu đày, họ có thể từ bỏ cốt tháp và người trong tộc của mình nhưng không thể để đôi tỷ đệ này chết!

Bấy nhiêu đó đủ để thấy tầm quan trọng của đôi tỷ đệ này với bọn họ như nào.

Chẳng qua, sắc mặt của bọn họ đều thả lỏng khi biết đầu đuôi câu chuyện.

“Ha ha ha, tên Diêm Lai kia luôn quỷ kế đa đoan mà lần này lại đưa ra phương pháp ngốc như vậy…”

“Bộ tộc Trưởng Giám Ngục quả là rất lo lắng về đôi tỷ đệ này, xem ra lần này chúng ta có thể thành công rồi!”

“Chúng ta sẽ xuất phát sau khi ánh sáng phán xét qua đi!”

Trong bầu không khí thoải mái, người bị lưu đày tên Trang Huân của tộc Tinh Lộc thờ ơ tiến về phía Phù Sơ hai bước rồi nói với vẻ thản nhiên: “Có điều, bọn họ đã ra tay lần đầu thì ắt sẽ có lần hai, tốt hơn hết là chúng ta phải cẩn thận. Hay là ta sử dụng thần thông Thiên Tuyệt để tạo một địa điểm bảo vệ Phù Sơ nhé?”

Nghe thế, Minh Vi và lão Kim khẽ cau mày, lặng lẽ liếc nhìn nhau.

Minh Vi lắc đầu: “Vẽ vời thêm chuyện thôi, không cần”

“Thật không?”

Trang Huân vừa dứt lời thì đáy con ngươi chợt lóe một tia sáng đen.

“Vèo!”

Trong nháy mắt, người bị lưu đày của tộc Tinh Lộc vươn cánh tay về phía Phù Sơ.

“Ngươi làm gì đó?”

“Trang Huân! Ngươi dám à?!”

“…”

Những người bị lưu đày của các tộc khác cực kỳ hoảng sợ.

Thân là người bị lưu đày, tốc độ của Trang Huân đã gần đạt đến mức tột cùng. Ngay cả các trưởng lão của tộc Nữ Oa cũng hoàn toàn không kịp phản ứng chứ đừng nói đến Phù Sơ, cậu ta chẳng thể làm ra hành vi phản kháng nào.

“Rắc!”

Bàn tay của Trang Huân còn nhanh hơn cả tia chớp, chỉ mới qua một phần chục nghìn trên một lần chớp mắt mà gã đã bắt được đầu của Phù Sơ, tay vừa kéo nhẹ thì đầu thân của cậu ta đã chia làm hai ngả. Chưa dừng lại ở đó, gã còn dùng sức bóp nát đầu cậu ta để cậu ta chết hẳn…

“Ha ha ha…”

Trang Huân đắc ý, cơ thể không ngừng bay lên để kéo giãn khoảng cách với bọn Minh Vi và lão Kim.

Minh Vi và lão Kim vẫn đứng yên tại chỗ, hờ hững nhìn Trang Huân.

“Xin lỗi, Minh Vi, lão Kim” Trang Huân cầm cái đầu lẫn lộn máu thịt trên tay, biểu cảm ngoài cười nhưng không trong cười: “Số người rời khỏi thế giới này có hạn, ta muốn giành lấy một chỗ!”

Minh Vi lạnh lùng nhìn Trang Huân: “Nếu chúng ta có thể thành công thì ngươi cũng sẽ được đi cùng, tại sao còn phải giành một suất cho bộ tộc Trưởng Giám Ngục?”

Trang Huân lắc lắc cái đầu của Phù Sơ trong tay: “Bởi vì các ngươi sẽ không thành công, ta không coi trọng các ngươi! Kết quả là ta đúng, các ngươi đã thất bại! Ta làm thế này để đổi lấy tư cách rời khỏi đây, cớ gì lại không làm?”

Diêm Lai vốn không trông cậy vào hoang thần thích khách có thể hoàn thành nhiệm vụ, mục đích duy nhất làm y hao tốn nhiều công sức đến thế là để tạo cơ hội cho những người bị lưu đày khác đến cốt tháp Man Thủy một cách hợp lý.

Trước đó, Diêm Lai đã đồng ý trao cơ hội cho Trang Huân của tộc Tinh Lộc.

Chỉ cần gã đánh chết thiếu niên ấy thì bộ tộc Trưởng Giám Ngục có thể cho gã rời khỏi nơi đây. Sau một lúc lưỡng lự, gã đã quyết định phản bội…

Hai tên thích khách trước sử dụng “dấu ấn huyết thống” của bộ tộc Trưởng Giám Ngục để xác định phương hướng của Phù Sơ, sau đó Trang Huân sẽ nhân cơ hội đến bộ tộc Nữ Oa và giết chết Phù Sơ trong lúc bọn họ chưa kịp đề phòng. Tuy cách này rất trực tiếp nhưng cũng rất hiệu quả.

Minh Vi cười nhạt, khẽ thở dài và lắc đầu: “Tiếc là phán đoán của ngươi đã sai, rõ ràng ngươi đã có cơ hội rời khỏi đây với bọn ta…”

Trang Huân cảm thấy câu nói của Minh Vi thật kỳ quái, trong lòng hơi bất an nhưng vẫn dùng sức cầm cái đầu trong tay: “Phù Sơ đã chết, các ngươi còn có cơ hội gì nữa?”

Lão Kim cười khà khà: “Người chết là ngươi mới đúng”

Dứt lời, máu trên cái đầu trong tay Trang Huân bỗng hóa thành một làn khói đen và quấn quanh gã như những con rắn nhỏ vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận