Bách Luyện Thành Thần

Chương 2296: Đến nơi

Tộc Thanh Mộc thấy La Chinh trục xuất Mạc gia đi lại càng biết ơn hơn, bèn mời hắn về nơi ở của gia tộc bọn họ, nhưng lời mời này lại bị hắn từ chối ngayLa Chinh vốn định hấp thu xong đạo uẩn trên tấm bia thì sẽ rời đi lập tức, bây giờ hắn lại gặp được Cơ Lạc Tuyết nên đương nhiên muốn đảm bảo sự an toàn cho nàng.

Ông lão tộc Thanh Mộc cũng không dám gò ép hắn nên chỉ luôn miệng cảm ơn, sau đó dẫn người của tộc mình trở lại rừng rậm.

“Ta còn phải tìm hiểu đạo bia, muội có thể thử luyện ‘Hợp Khí Độc Công’ này đi. Đợi ta hấp thu xong đạo uẩn sẽ đưa muội về Tiên phủ” La Chinh nói với Cơ Lạc Tuyết.

Cơ Lạc Tuyết khẽ gật đầu rồi khoanh chân ngồi ngay tại chỗ.

Trên thực tế, sau khi mười hai độc nhân còn lại nhận được ‘Hợp Khí Độc Công’ cũng đã bắt đầu luyện công giải độc.

Đạo bia thần đạo Sinh Mệnh vô cùng ôn hòa, không chỉ không sử dụng đạo uẩn để công kích người ta, trái lại nó còn chữa trị cho tất cả những sinh linh tới gần nó.

So ra, đạo bia thần đạo Thanh Mộc nóng nảy hơn nhiều, nó gần giống với đạo bia thần đạo Huyền Lôi. La Chinh muốn tới gần đạo bia này cũng phải bỏ ra khá nhiều công sức.

Một nén nhang sau, La Chinh hấp thu xong xuôi mới bước tới bên cạnh Cơ Lạc Tuyết.

Cơ Lạc Tuyết đã hoàn toàn rơi vào trạng thái nhập định…

Có thể thấy rõ, nàng đã bức được không ít khí độc ra ngoài.

Khí độc màu nâu đen bị bức ra khỏi thân thể nàng liền chui vào mặt đất xung quanh, tạo thành một vòng tròn màu đen bắt mắt.

Đương nhiên, những độc nhân còn lại cũng giống như vậy.

“Cứ đưa nàng ấy về là được rồi…” Trong lòng La Chinh nảy ra một ý nghĩ.

Hắn vừa mới rời khỏi Tiên phủ không lâu, nếu bây giờ trở về Tiên phủ, muốn rời đi một lần nữa sẽ rất phiền phức.

Cơ Lạc Tuyết từng tới Tiên phủ một lần, nếu trở lại Tiên phủ thì Ngự Thần Phong và Hàm Cửu Di sẽ chăm sóc nàng.

Vừa nghĩ tới đây, lệnh bài chữ Cấn đã xuất hiện trên tay La Chinh. Hắn lập tức kích hoạt lệnh bài chữ Cấn, sau đó chạm vào người của Cơ Lạc Tuyết.

“Vù…”

Lệnh bài chữ Cấn tản ra sóng dao động không gian, tức khắc đánh thức Cơ Lạc Tuyết.

“La Chinh, huynh…” Cơ Lạc Tuyết kinh ngạc thốt lên.

“Ta đưa muội về Tiên phủ, đừng chống cự lại” La Chinh khẽ nói.

“Nhưng mà ta…” Cơ Lạc Tuyết hơi do dự.

Chỉ trong một thoáng do dự ấy, nàng đã hoàn toàn rơi vào đường hầm không gian, nhanh chóng chui vào trong Tiên phủ.

“Nhiều năm rồi không gặp, tính cách của người này vẫn như xưa…”

Suốt cả quá trình, Cơ Lạc Tuyết vô cùng tức giận.

Dù nàng biết rõ trong Tiên phủ rất an toàn, nhưng nàng vẫn muốn xông pha ngoài Thần vực với La Chinh. Thế mà hắn chẳng nói lời nào đã đuổi nàng về, đương nhiên nàng cảm thấy rất buồn bực.

La Chinh đưa Cơ Lạc Tuyết về Tiên phủ, sau đó mỉm cười nhìn lệnh bài chữ Cấn, nhét nó vào trong chiếc nhẫn tu di rồi lập tức dịch chuyển rời đi.

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Băng qua Phong Lâm vực, La Chinh đi tới một vài vực nhỏ như Tử Hà vực, Minh Châu vực…

Dọc đường đi, hắn liên tục thi triển thuật dịch chuyển, không ngừng lại chút nào.

Thỉnh thoảng có người lại nhìn thấy bóng dáng của La Chinh khi hắn dịch chuyển, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại biến mất trước ánh mắt kinh ngạc của những người kia. Một vài thần dân có kinh nghiệm phong phú sẽ chỉ vào nơi mà La Chinh biến mất, nói: “Đó là thần thông mà chỉ có chân thần đại viên mãn trở lên mới có thể thi triển được”

Sau khi băng qua những vực nhỏ liên tiếp này, La Chinh lại tiện thể lượn quanh mấy vực lớn. Trong những vực lớn này đều có đạo bia, vả lại còn tiện đường nên đương nhiên hắn chẳng có lý do gì mà bỏ qua.

La Chinh cứ thế vừa đi xuống phía nam vừa hấp thu đạo bia.

Trong vòng hai mươi ngày, hắn tìm được tất cả mười ba đạo bia, cũng được xem là có chút thu hoạch.

Muốn thu gom đủ tất cả đạo bia cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Suy cho cùng, với tu vi của chân thần đại viên mãn, khoảng cách khi dịch chuyển trong Thần vực vẫn quá ngắn. Nếu tu thành á thánh, thậm chí sau khi được phong là thánh nhân, muốn đặt chân tới những nơi đặt ba nghìn đạo bia nằm rải rác trong Thần vực chắc hẳn cũng không tốn nhiều thời gian…

Một tháng sau, cuối cùng La Chinh cũng tới được Tà Quỷ vực.

Năm xưa, nơi đây không được gọi là Tà Quỷ vực.

Cách đây sáu mươi thần kỷ nguyên, vực sâu Ma vực không rộng lớn như bây giờ, toàn bộ vực sâu Ma vực chỉ rộng bằng Hồng Liên vực mà thôi.

Thời gian trôi đi, càng ngày vực sâu Ma vực càng rộng lớn hơn, cuối cùng nó mở rộng vào trong Tà Quỷ vực.

Tuy bên trong và bên ngoài cấm địa là hai thế giới khác hẳn nhau, nhưng cấm địa vẫn ảnh hưởng tới thế giới ở bên ngoài ở một mức độ nhất định. Sau khi vực sâu Ma vực mở rộng tới vực này, nơi đây liên tục xuất hiện các hung vật, thậm chí một vài sinh linh vốn có bản tính hiền lành cũng biến thành cực kỳ hung tàn. Vì thế vực này mới được lấy tên là “Tà Quỷ vực”.

“Vèo!”

La Chinh dịch chuyển thẳng từ một vực lớn ở bên cạnh vào trong Tà Quỷ vực.

Hắn vừa mới dịch chuyển tới thì…

“Ha ha ha…”

Cách đỉnh đầu La Chinh không xa, một con quái vật đầu người thân diều hâu cất tiếng cười vô cùng độc ác. Nó mở cái miệng to như chậu máu táp về phía đầu của La Chinh.

“Đoàng!”

La Chinh chỉ liếc mắt một cái, đột nhiên có một tia sét xuất hiện trên không, đánh nát con quái vật đầu người thân diều hâu này.

Sau khi đánh chết quái vật, La Chinh mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hắn tùy ý thi triển dịch chuyển, không ngờ lại tới một hẻm núi lớn, mà hai đầu của hẻm núi này có vô số quái vật đầu người thân diều hâu đang ngồi xổm ở hai bên.

Tiếng vang do tia sét vừa rồi tạo ra đang vang vọng trong hẻm núi, tức khắc kinh động tới những con quái vật này.

Hẻm núi chỉ yên tĩnh trong vòng ba giây, sau đó tất cả đám quái vật đầu người thân diều hâu chợt giương cánh bay lên, vồ về phía La Chinh.

Đồng thời, tiếng cười quái dị đáng sợ kia lại truyền tới.

“Ha ha ha ha…”

“Quác quác quác quác…”

Thấy cảnh này, La Chinh khẽ lắc đầu. Hắn lại tiếp tục thi triển dịch chuyển, bóng dáng lặng lẽ biến mất trong hẻm núi.

Nhưng Tà Quỷ vực quả nhiên danh bất hư truyền.

Lần này, chẳng ngờ La Chinh lại gặp một loại bươm bướm có hình mặt quỷ trên cánh.

Hắn lại thi triển Huyền Lôi Thần đạo giết chết một phần bươm bướm mặt quỷ, sau đó đành tiến hành dịch chuyển một lần nữa.

Cứ va va chạm chạm như vậy, cuối cùng La Chinh cũng tới phía đông của Tà Quỷ vực. Nơi đây chính là vùng giáp ranh giữa vực sâu Ma vực và Tà Quỷ vực.

“Đây chính là vực sâu Ma vực…” La Chinh lơ lửng trên không trung, kinh ngạc nhìn cảnh trước mắt.

Ngay trước mặt hắn là một cái hố sâu cực lớn, lớn đến nỗi chẳng nhìn thấy bờ bên kia đâu.

Cũng phải, dù gì vực sâu Ma vực cũng đã nuốt chửng mấy cái vực lớn rồi cơ mà!

Tuy La Chinh từng thấy cảnh này thông qua chuột Thạch Lẫm, nhưng độ rung động thì vẫn kém xa việc đích thân tới hiện trường.

Sương mù màu xanh lục trải dài vô tận, liên tục bay từ dưới vực sâu lên trên.

Mặc dù cấm địa bị phong tỏa không gian, nhưng bên trong đám sương mù kia vẫn có mùi lưu huỳnh xông vào mũi…

“Ầm ầm…”

Mép hố sâu liên tục sụp xuống.

Vực sâu Ma vực vẫn đang không ngừng mở rộng, ăn mòn địa bàn của Tà Quỷ vực. Với tốc độ như vậy, chỉ vài thần kỷ nguyên nữa thôi, Tà Quỷ vực sẽ bị vực sâu Ma vực nuốt chửng hoàn toàn.

Thậm chí có người còn từng tiên đoán rằng, nếu không có ai quản lý vực sâu Ma vực, toàn bộ Thần vực sẽ bị vực sâu Ma vực xâm lấn.

La Chinh quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ khó khăn.

Xác của chuột Thạch Lẫm chỉ cho hắn thấy một bức tranh đại khái mà thôi. Theo lý thuyết, hắn đã tới được nơi muốn tới, nhưng phải tìm kiếm thân thể bằng đá mà con chuột Thạch Lẫm kia chuyển thế ở đâu bây giờ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận