Bách Luyện Thành Thần

Chương 3696: Nguy hiểm

Mười món tín vật Bỉ Ngạn mạnh nhất trong mỗi Thánh Trụ đều được gọi là Thánh Tá Chi Vật. Mười món Thánh Tá Chi Vật ở đây đều do Xà Linh Vương đích thân lựa chọn, nối liền với Thánh Trụ cũng là một bước cực kỳ quan trọng trong kế hoạch của nó!Nếu có người đang nhìn lén, có nghĩa rằng đối phương đã leo lên Thánh Trụ!

“Vương, đã xảy ra chuyện gì?”

Song Kỳ Đại Xà lập tức đi tới trước người Xà Linh Vương.

Xà Linh Vương nói lại chuyện mình cảm giác được một ánh mắt đang nhìn, Song Kỳ Đại Xà nghe xong cũng trở nên thận trọng.

“Chúng ta rời khỏi Chủ Giới quá lâu rồi, sau đại thanh tẩy vẫn luôn có sinh linh mới ra đời, có lẽ chúng tình cờ đi lên Thánh Trụ” Song Kỳ Đại Xà phỏng đoán.

Chủ Giới không phải nơi trống rỗng chẳng có gì, chỉ là so với sự phồn vinh lúc trước thì bây giờ có vẻ hiu quạnh.

Xà Linh Môn đã sớm bảo văn minh Nguyên Linh tới Chủ Giới tìm hiểu.

Trong Chủ Giới đã sinh ra những chủng tộc lẻ tẻ, trong đó có một vài chủng tộc còn khá mạnh. Đương nhiên, so với Tứ Linh Môn trước kia thì vẫn rất bé nhỏ.

“Đám rác rưởi đó dám xâm nhập Thánh Trụ của Xà Linh Môn ta đây, chờ sau này về Chủ Giới, ta sẽ băm nát chúng…” Xà Linh Vương tức giận nói.

Tại Tứ Linh Môn, Thánh Trụ là một cấm địa, bởi thông qua Thánh Trụ có thể nhìn lén được rất nhiều thứ không nên nhìn thấy.

Nếu là trước đây, cho dù La Niệm có hàng vạn cái mạng cũng không leo lên được.

Xà Linh Vương nói được một nửa, ánh mắt Song Kỳ Đại Xà chợt lóe lên, đồng thời nhấc đuôi rắn của mình lên.

Đuôi rắn to lớn của Song Kỳ Đại Xà cất giấu một cây dùi hình xoắn ốc, cây dùi này là Thánh Tá Chi Vật Xà Linh Vương ban cho nó.

“Ngươi cũng cảm nhận được?” Xà Linh Vương hỏi.

Song Kỳ Đại Xà gật đầu.

“Cho ta xem” Xà Linh Vương nói.

Song Kỳ Đại Xà hất nhẹ đuôi rắn, cây dùi hình xoắn ốc đã bay ra khỏi chóp đuôi, lượn một vòng rồi dừng lại trước mắt Xà Linh Vương.

Xà Linh Vương nhìn chăm chú vào cây dùi hình xoắn ốc, hỏi với giọng điệu đầy uy nghiêm: “Ta là chủ nhân của Xà Linh Môn, ngươi là ai? Sao lại ở trên Thánh Trụ của bọn ta?”

Trong lúc nói chuyện, trăng non trong mắt nó đã bắt đầu lóe ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Ánh vàng lưu chuyển tỏa ra ánh sáng mê người, như mang theo sức mê hoặc vô tận, người bình thường chỉ cần vừa nhìn thấy sẽ lập tức thần phục nó.

Cho dù cách hai thế giới khác nhau, Xà Linh Vương cũng rất có tự tin.

Nhưng khoảnh khắc ánh mắt của Xà Linh Vương vừa mới ánh lên thì ánh nhìn lẩn trốn đằng sau dùi xoắn ốc đã biến mất ngay tắp lự.

“Phản ứng nhanh đấy” Trăng non trong mắt Xà Linh Vương khôi phục như thường.

“Đáng tiếc” Song Kỳ Đại Xà thở dài một tiếng.

Ánh mắt Xà Linh Vương thoáng lay động, những Thánh Tá Chi Vật khác phân bố trong thành Thiên Phương đều bay tới, chầm chậm chuyển động quanh đầu nó. Chỉ cần đối phương dám động vào bất cứ tia sáng màu đen nào, nó sẽ lập tức mê hoặc, không cho kẻ này cơ hội chạy thoát.

Nhưng nó đợi hồi lâu, những Thánh Tá Chi Vật này đều không có động tĩnh.

“Đồ xảo trá” Xà Linh Vương mắng một câu rồi giải tán Thánh Tá Chi Vật, đồng thời hỏi: “Ngươi nói đối phương có thể cắt đứt kết nối của Thánh Tá Chi Vật hay không?”

Song Kỳ Đại Xà lắc đầu: “Hẳn là chúng không phá được”

“Theo cách bố trí khi đó, đúng là không thể phá hư, nhưng nếu cho chúng đủ thời gian thì chưa chắc đã không làm được” Xà Linh Vương trầm giọng nói: “Thâm Không tòng bất độc ái”

Thâm Không tòng bất độc ái là một câu mà Nhân Linh Vương Khổ Thụ từng nói.

Thâm Không có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với Chủ Giới, Thú và Khổ Thụ đều cho rằng đó là khởi nguyên của tất cả mọi huyết mạch.

Nhưng Thâm Không vừa nguy hiểm vừa thần bí, ngay cả Tứ Linh Môn ở thời kỳ cường thịnh nhất cũng khó thăm dò được.

Lúc Tứ Linh Môn cho rằng chúng nó hoành hành Chủ Giới chính là một đặc ân của Thâm Không thì Khổ Thụ đã nói ra một câu như vậy. Ông cho rằng Tứ Linh Môn có thể hưng thịnh hoàn toàn là nhờ vào duyên phận và may mắn, không phải là đặc ân của Thâm Không. Nếu một ngày Tứ Linh Môn biến mất khỏi Chủ Giới, tương lai sẽ có chủng tộc lợi hại hơn thay thế Tứ Linh.

Kế hoạch của Xà Linh Vương rất chu đáo vẹn toàn, từ trước đến nay mỗi một bước đi đều vô cùng thuận lợi. Nhưng bất cứ một kế hoạch nào cũng sẽ có sơ suất, sơ suất lớn nhất trong đó là hiểu sai tính cách của Điểu Linh Vương.

Trong mắt Xà Linh Vương, Thú vẫn luôn cống hiến thầm lặng cho Tứ Linh Môn, là tồn tại khiêm tốn giản dị nhất trong Tứ Đại Linh Vương. Nó ngàn lần không ngờ chấp niệm của “Thú” lại sâu như vậy.

Vì Xà Linh Vương hủy diệt Tứ Linh Môn nên Thú hủy diệt tất cả mọi thứ…

Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Xà Linh Vương đều sẽ thấy buồn bực. Vì sao cái tên Thú kia lại cứng đầu cứng cổ như vậy, chấp niệm sâu đến như vậy, chết rồi vẫn muốn đối đầu với nó?

“Không thể để mặc cho đám sâu bọ trong Chủ Giới sinh sôi được, nên ra tay rồi” Xà Linh Vương suy tư một lúc rồi nói.

“Thời điểm còn chưa chín muồi” Song Kỳ Đại Xà lo lắng.

“Tuy Thú còn chưa thức tỉnh, nhưng đám chim chóc này rất thông minh, chúng đã nhận ra gì đó, quan trọng là… Hầu Linh Vương cũng đã thức tỉnh, kế hoạch phải tiến hành trước thời hạn” Xà Linh Vương nói.

Theo kế hoạch ban đầu, chúng còn phải kiên trì ở trong Hỗn Độn một khoảng thời gian tương đối dài.

Ban đầu Hỗn Độn vận hành theo từng vòng luân hồi, Xà Linh Vương vẫn luôn ôm thái độ coi thường. Trong mắt chúng nó, văn minh cấp Chúa Tể đều là khách qua đường chẳng đáng để vào mắt, chưa bao giờ ảnh hưởng tới đại cục.

Nhưng Điểu Linh Môn đột nhiên nhúng tay khiến tình hình thay đổi, buộc Xà Linh Môn phải thay đổi sách lược, từ đó mới có Đạo Thủ Tự.

Hỗn Độn rơi vào trạng thái ngưng trệ, không còn luân hồi, xem như một đao bổ gọn.

Hiện tại tình hình lại có biến số mới…



Trên Thánh Trụ, La Niệm dựa vào bậc thang thở hồng hộc, hai tay hai chân của cậu đều đã tê rần.

Lúc cây dùi hình xoắn ốc bay tới chỗ Xà Linh Vương, cậu đã có dự cảm chẳng lành. Ngay khi trong mắt Xà Linh Vương lóe lên ánh sáng, một cảm giác nguy hiểm đến từ bản năng chợt dâng lên.

La Niệm không đủ khả năng thoát khỏi cái nhìn của Xà Linh Vương, chỉ là cậu bước ra sớm hơn một bước, khiến thân thể mất cân bằng. Cậu ngã xuống theo quán tính, ngón tay cũng rời khỏi tia sáng màu đen.

Đúng là lằn ranh sinh tử!

“Nguy hiểm quá… Đó chính là Xà Linh Vương! Ban nãy suýt chút nữa thì xong đời…”

Phải mất thời gian chừng một nén nhang La Niệm mới bình tĩnh trở lại.

Chung quy là cậu quá yếu ớt, nếu là phụ thân hoặc Khương Tử Nha tiền bối thì lúc đối mặt với Xà Linh Vương cũng không đến nỗi không chịu nổi một kích như vậy.

“Dám dùng thủ đoạn với ta! Ta phế bỏ tín vật Bỉ Ngạn của ngươi!”

Trong mắt La Niệm hiện lên vẻ tàn nhẫn, vươn tay lôi khối vuông màu đen ra.

Những khối vuông màu đen khác đều có thể xử lý một cách dễ dàng, rút nhẹ một cái là rời khỏi bậc thang ngay lập tức. Nhưng khối vuông màu đen trước mặt cho dù La Niệm có dùng sức như thế nào cũng không rút đi được.

“Quái lạ…”

Dùng tay lôi ra không được, La Niệm lại dùng vài cách khác, nhưng đều không có tác dụng. Bậc thang màu đen và khối vuông đều vô cùng cứng rắn, không thể phá hỏng chút nào.

Cậu cố gắng hồi lâu, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.

Những tia sáng màu đen khác cậu cũng không dám đụng vào… Lỡ như Xà Linh Vương đang canh giữ ngay cạnh những tín vật Bỉ Ngạn này rồi trừng mắt nhìn cậu một cái thì đúng là phiền toái.

Sau đó cậu vòng qua những tia sáng màu đen, leo lên đỉnh Thánh Trụ.

Trong lúc leo lên, La Niệm nghĩ Thánh Trụ này là công trình khổng lồ nhường nào, rất khó để tưởng tượng Tứ Linh Môn làm sao xây dựng được nó.

Đỉnh Thánh Trụ là một đài cao hình tròn rộng hàng nghìn trượng, trên đài cao có một pho tượng rất lớn, điêu khắc một con rắn khổng lồ. La Niệm nhìn lướt qua, lập tức nhận ra đó chính là Xà Linh Vương mà cậu vừa nhìn thấy.

(Hết tập 207)
Bạn cần đăng nhập để bình luận