Bách Luyện Thành Thần

Chương 2309: Chín pho tượng

La Chinh nhìn thoáng qua hai tế đàn bên cạnh rồi lại lập tức nhìn chằm chằm chuột Thạch Lẫm, nói: “Vì sao trên hai tế đàn này lại trống không?”Chuột Thạch Lẫm kêu chít chít, trả lời: “Trên hai tế đàn này lần lượt là bướm Bích Lân và chim Diễm Huyết, sứ mệnh của bọn họ cũng giống như ta, nhưng suốt bao năm qua ta vẫn chưa bao giờ thấy bọn họ chuyển sang kiếp khác”

“Chim Diễm Huyết…”

Lúc La Chinh ở đảo nổi Hàm gia đọc sách cổ đã từng nghe nói tới cái tên chim Diễm Huyết này, nhưng trong sách cổ không nói tỉ mỉ về nó mà chỉ viết rằng nó từng xuất hiện ở thời đại Cực Viễn Cổ.

Còn bướm Bích Lân thì hắn chưa bao giờ nghe tới.

Điều kiện tiên quyết để chuột Thạch Lẫm chuyển thế sống lại là phải đưa thi thể của nó trở về tế đàn, khả năng lớn nhất chính là hai sinh linh độc nhất kia đã bỏ mạng ở một xó xỉnh nào đó trong Thần vực mà không ai phát hiện ra….

Ánh mắt La Chinh lại nhìn về phía cánh cửa khổng lồ kia: “Phải tiến vào cánh cửa lớn kia mới có thể nắm giữ vùng đất chuyển thế à?”

“Chít chít, đúng vậy, chỉ có đi qua cánh cửa đó mới nắm giữ được vùng đất chuyển thế!” Chuột Thạch Lẫm đáp.

Năm xưa chủ nhân của nó cũng từng đi vào cánh cửa lớn này, nhưng cuối cùng không được công nhận. Không phải do thực lực hắn ta kém cỏi, mà là vì vấn đề huyết mạch.

Về phần La Chinh, nó ước gì La Chinh có thể đi vào, tốt nhất là có thể chết luôn ở trong đó.

“Thế thì làm phiền ngươi nghỉ ngơi một chút” La Chinh thản nhiên nói.

“Nghỉ ngơi?” Chuột Thạch Lẫm thoáng sửng sốt.

Chỉ trong khoảnh khắc ngẩn người ấy, ngón tay La Chinh đã ấn nhẹ vào đầu nó.

Hiện tại tu vi của chuột Thạch Lẫm chỉ là võ giả chứng thần, làm sao có thể chống lại?

Một luồng sức mạnh rót vào trong đầu nó khiến đầu nó bỗng nổ tung, lại chết thêm lần nữa…

Lần này, La Chinh không mang xác chuột trở về tế đàn để sống lại mà nhét nó vào trong nhẫn tu di.

Con chuột này vô cùng trung thành với Nhạc Ngâm Liễu, đương nhiên La Chinh không yên tâm để nó ở bên ngoài. Nếu không, quỷ mới biết nó còn có thể bày thêm trò xấu nào nữa.

Xử lý chuột Thạch Lẫm xong xuôi, La Chinh lướt qua ba tế đàn, đi thẳng về phía cánh cửa khổng lồ.

Sau khi leo lên đầu cầu thang, La Chinh búng ngón tay một cái…

Một đốm lửa lại bay lên không trung, sau đó phát nổ.

“Xoạt!”

Quả cầu lửa khổng lồ bùng nổ, ánh sáng chói lọi như ban ngày chiếu rọi cánh cửa một cách rõ ràng.

“Cánh cửa này cao lớn quá” La Chinh ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc trước hắn cũng đã cảm giác được sự cao lớn của cánh cửa này, nhưng khi đến gần mới phát hiện nó còn vượt xa tưởng tượng của hắn.

Độ cao từ mặt đất lên đến đỉnh chừng hơn trăm nghìn mét, là một cánh cửa đủ cho một ngọn núi lớn chui lọt.

La Chinh đặt hai tay lên cánh cửa khổng lồ, chuẩn bị một hồi, sau đó bắt đầu chậm rãi phát lực!

“Mở!”

Sức mạnh thân thể không ngừng vận chuyển dọc theo hai tay La Chinh, liên tục tác động lên cánh cửa khổng lồ.

Khi La Chinh bắt đầu dùng lực, bức tượng ba đầu sáu tay trên cánh cửa cũng bắt đầu phát sáng. Nhất là đôi mắt Xi Vưu trông cực kỳ sống động kia, nó phát ra vầng sáng màu đỏ giống như hai viên đá quý được khảm vào.

Tuy nhiên, cánh cửa vẫn không hề sứt mẻ.

“Cánh cửa này nặng đến vậy sao?” La Chinh hơi nheo mắt lại.

Hiện tại hắn chỉ dựa vào sức mạnh của thân thể cũng đã mạnh hơn đại viên mãn bình thường rất nhiều, ước chừng không chênh lệch với á thánh là bao, nhưng vẫn không thể nào đẩy cánh cửa này ra.

“Sức mạnh bản nguyên!”

Ánh mắt của hắn lóe lên, sức mạnh tại thế giới trong cơ thể cũng chảy ào ào về hai cánh tay.

“Mở ra cho ta!”

Sau một tiếng rít gào nặng nề, hai tay hắn lại một lần nữa phát lực.

Ánh sáng đỏ trên mắt Xi Vưu càng thêm rực rỡ, nhưng cánh cửa lớn vẫn không hề có động tĩnh!

“Thật quỷ dị…” La Chinh trừng mắt nhìn cánh cửa này, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

Khi phối hợp sức mạnh bản nguyên tại thế giới trong cơ thể với sức mạnh thể chất, hắn không hề yếu hơn thánh nhân.

Nếu năm đó Nhạc Ngâm Liễu có thể đẩy cánh cửa này ra thì không có lý do gì mà La Chinh lại không đẩy được, cho nên hắn nghĩ mãi không hiểu.

“Nếu ta đoán không sai, có lẽ mắt Xi Vưu trên cánh cửa này là đá cực hạn, thực tế muốn đẩy nó ra cũng không cần sử dụng quá nhiều sức mạnh” 9527 đột nhiên lên tiếng.

“Đá cực hạn? Có ý gì?” La Chinh hỏi.

9527 cười nhạt: “Đá cực hạn chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi. Nó có thể điều tra ra sức mạnh hùng hậu nhất của ngươi, chỉ cần ngươi phát huy ra sức mạnh cực hạn thì cho dù không dùng nhiều sức cũng có thể đẩy nó ra. Cánh cửa lớn này không hề muốn ngăn cản ngươi ở bên ngoài, mà chỉ muốn quan sát sức mạnh cực hạn của ngươi”

“Thế sao?” Vẻ mặt La Chinh nửa tin nửa ngờ.

Đúng là lúc đẩy cửa hắn đã cảm nhận được cặp mắt kia đang nhìn mình chằm chằm… Nhưng đá cực hạn còn có năng lực ấy cơ à?

Quả thực, trên thế giới mẹ có một vài thứ mà cho đến bây giờ La Chinh vẫn không thể tưởng tượng nổi.

Vậy thì La Chinh cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hắn khẽ phun ra một chữ: “Lớn!”

“Xoạt xoạt xoạt…”

Thên thể La Chinh bắt đầu phồng to lên!

Năm xưa, khi tộc Xi Vưu rời khỏi cốt tháp đã mang hoang cốt trong cốt tháp Xi Linh ra để phân chia. Một phần thì để lại cho những người cùng tộc ở lại trong cốt tháp Xi Linh sử dụng, phần còn lại có số lượng nhiều hơn thì chia cho các hoang thần.

La Chinh cũng được chia cho một số lượng hoang cốt kha khá.

Sau khi trở về Thần vực, lúc có thời gian hắn sẽ hấp thu hoang cốt, tu vi hoang thần cũng dần dần tăng lên.

Trong nháy mắt, thân thể La Chinh đã tăng vọt lên độ cao sáu mươi nghìn mét!

Tuy cánh cửa khổng lồ này cao tới hơn trăm nghìn mét, nhưng khi so sánh với thân hình của La Chinh thì không chênh lệch bao nhiêu…

“Rầm rầm!”

Hai bàn tay khổng lồ của La Chinh đặt lên cánh cửa.

Sức mạnh cuộn trào mãnh liệt đẩy về phía trước.

Ngoại trừ sức mạnh hoang thần, sức mạnh tại thế giới bên trong cơ thể cũng thuyên chuyển.

Giờ khắc này, sức mạnh toàn thân La Chinh đã đạt đến mức cực hạn!

“Mở!”

La Chinh trầm giọng quát.

Âm thanh trầm thấp ấy tựa như sấm sét, nhanh chóng lan truyền ra khắp thế giới này.

Thậm chí âm thanh vang dội còn nhiễu loạt lửa ký ức ở phía xa, lửa ký ức vốn đang yên ả trong đại dương đột nhiên dập dờn lay động.

Đúng lúc này, ánh sáng đỏ trong mắt Xi Vưu biến mất, khi sáng lên lần nữa thì đã đổi thành màu xanh biếc.

“Cạch!”

Tiếng mở chốt trầm thấp vang lên.

“Ầm ầm ầm…”

Hai cánh cửa bắt đầu mở ra theo hướng vào trong.

Sau khi tạo thành một khe hở, La Chinh cũng thôi không đẩy nữa.

Hắn đẩy cửa là vì tiến vào bên trong, đương nhiên không cần phải mở ra hoàn toàn.

Khe hở này đã rộng hơn trăm mét rồi, thân thể hoang thần của hắn quá mức khổng lồ nên đương nhiên không thể nào tiến vào, nhưng hóa thành kích cỡ bình thường thì thừa sức vào được.

“Xoạt…”

La Chinh giải tán sức mạnh hoang thần, sau đó nhẹ nhàng lướt vào qua khe hở.

Vừa bước vào bên trong, bụi mù đột nhiên dâng lên cuồn cuộn che khuất tầm nhìn của hắn.

Cánh cửa khổng lồ này phủ bụi quá lâu, trên mặt đất đã tích tụ một lớp bụi dày…

“Linh Phong! Thổi!”

Nhìn bụi mù che trời lấp đất, La Chinh khẽ thở ra một hơi.

Hơi thở này lập tức hóa thành một cơn lốc quét ngang thế giới bên trong cánh cửa khiến tất cả bụi bặm bên trong đều nhanh chóng tiêu tan.

Sau khi bụi mù tản đi hết, chín pho tượng khổng lồ dần dần hiện ra trước mắt La Chinh.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận