Bách Luyện Thành Thần

Chương 3393: Quan tâm đặc biệt

“Còn không mau đi! Ngây ra đó làm gì!”Thấy La Chinh còn đang ngơ ngác đứng nhìn, Nguyên Thủy Thiên Tôn vội thúc giục.

“Nét mực” loang lổ màu đen kia hòa vào thân thể, đã không còn thấy rõ dáng vẻ ban đầu của gã sinh linh Bỉ Ngạn kia nữa, chỉ sợ ba sinh linh Bỉ Ngạn này cũng lành ít dữ nhiều.

La Chinh bỗng phản ứng kịp, vội vàng vung tay vung chân, bắt đầu chạy sang hướng khác.

Tư thế chạy ngang như cua tuy rất khó phối hợp, nhưng vào thời khắc sống còn, tốc độ lại nhanh tới mức thần kỳ… Sau khi giết chết ba sinh linh Bỉ Ngạn, con Trùng Mạc kia lập tức chú ý tới La Chinh. Nó nhẹ nhàng đứng lên trên bức tranh, hình ảnh nhanh chóng “biến mất” khỏi tranh, chỉ để lại bốn chấm tròn màu đen, bốn chấm đen kia chính là hình ảnh bốn chân của Trùng Mạc giẫm lên bề mặt bức tranh.

Sau khi Trùng Mạc nhảy lên, bốn điểm đen cũng biến mất!

Trùng Mạc đang chạy trong một không gian cao hơn, nhưng trong mắt La Chinh thì chính là biến mất, xuất hiện, lại biến mất, lại xuất hiện…

Mỗi một lần xuất hiện, khoảng cách giữa Trùng Mạc và La Chinh lại gần thêm một chút!

“Tốc độ của thứ này nhanh thật đấy!” Trên mặt La Chinh toàn là vẻ căng thẳng.

“Cho nên ta mới thúc giục ngươi lập tức rời đi, ngươi lại còn đứng đó hóng chuyện” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói với giọng dồn dập.

Từ sau khi dung hợp Văn Minh Chi Khí của Nhân tộc, La Chinh cũng vài lần gặp nguy hiểm, nhưng lần nào Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có vẻ như đã tính toán được hết tất cả, chưa bao giờ thấy ông lo lắng như vậy.

Dù sao trước đây mỗi khi La Chinh gặp phải phiền toái, Nguyên Thủy Thiên Tôn đều sẽ chuẩn bị đường lui, nếu không cũng phải yên tâm rằng La Chinh có thể tự mình đối phó.

Nhưng lần này La Chinh ở trong bức tranh bất hủ, hắn chỉ là một hình vẽ trong bức tranh. Với hình thái ở trong bức tranh, ngay cả hành động cũng vô cùng bất tiện, những thủ đoạn khác lại càng khó sử dụng, gay go nhất chính là hắn không thể rời khỏi bức tranh bất hủ.

Mỗi một lần bức tranh bất hủ mở ra đều chỉ có thể vào mà không thể ra. Cho dù không thể giết đủ thú trong tranh, bị nhốt trong trang thứ nhất, cũng phải chờ khi bức tranh bất hủ đóng lại mới bị bắn ra ngoài.

Dưới tình huống như vậy, một mình đương đầu với một con Trùng Mạc thì khả năng chạy trốn gần như bằng không!

“Vậy làm thế nào bây giờ?” La Chinh vội vàng hỏi.

Trong khoảng thời gian ngắn, khoảng cách giữa Trùng Mạc và hắn chỉ còn một trượng, cứ tiếp tục như vậy thì chẳng tới vài nhịp thở nữa là hắn sẽ chết.

“Có thể làm sao bây giờ…”

Đầu óc Nguyên Thủy Thiên Tôn đang xoay mòng mòng. Dưới sự hạn chế đủ đường như này, biện pháp gì cũng không thể phát huy tác dụng. Ông rất muốn nói cho La Chinh, ngoại trừ phó mặc cho số phận thì không còn lựa chọn nào khác, nhưng một bụng bực bội vừa tới bên miệng thì lại biến thành một chữ: “Chạy”

La Chinh lại lao về phía trước một đoạn, lúc này khoảng cách giữa Trùng Mạc và La Chinh chỉ còn chưa tới một thước.

Chờ khi con Trùng Mạc kia biến mất rồi xuất hiện thêm lần nữa thì đã bổ nhào lên người hắn!

Trùng Mạc biến mất khỏi tầm nhìn của La Chinh…

Ngay khi Trùng Mạc biến mất, La Chinh đột nhiên dừng bước, chạy về hướng trái ngược. Con Trùng Mạc kia không ngờ được La Chinh sẽ làm như vậy, nhất định sẽ vồ hụt.

Tuy La Chinh biết dù sao mình cũng trốn không thoát, nhưng vẫn có thể tranh thủ một chút thời gian.

Sách lược của La Chinh thật sự có hiệu quả.

Trùng Mạc trên bức tranh bất hủ đã nhảy lên cao, nhào về phía La Chinh đang ở trong bức tranh, nhưng La Chinh lại đi lòng vòng khiến Trùng Mạc suýt thì vồ hụt. Nhưng thời điểm Trùng Mạc nhảy lên, một bàn tay màu đen đột nhiên xuất hiện giữa không trung, nắm nhẹ một cái đã kéo Trùng Mạc lên không trung, “mặt khóc” lơ lửng trên không trung trầm giọng nói: “Người khác đều có thể giết, nhưng hắn thì không được…”

Trùng Mạc hung bạo bị bàn tay khổng lồ kéo lên liền cuộn tròn người lại như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Bàn tay khổng lồ nhẹ nhàng ném đi, Trùng Mạc vẽ thành một đường cong giữa không trung, rơi xuống một nơi khác trong bức tranh bất hủ, mà nơi đó lại có hai sinh linh Bỉ Ngạn!

“Grừ…”

Trùng Mạc màu đen nhe nanh múa vuốt.

La Chinh vừa đi vòng trở lại vừa chạy sang một hướng khác.

Lừa được Trùng Mạc rồi…

Nhưng chờ khi nó rơi xuống đất, có lẽ sẽ tiếp tục đuổi theo…

La Chinh vừa suy nghĩ vừa quan sát động tĩnh của Trùng Mạc, nhưng hắn quan sát một lúc lại phát hiện Trùng Mạc đã biến mất!

Con Trùng Mạc vừa biến mất không xuất hiện lại lần nữa mà là hoàn toàn biến mất!

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối…”

“Ta cũng không biết” Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng quan sát xung quanh, nhưng Trùng Mạc thật sự không xuất hiện trở lại trong phạm vi này.

“Không lẽ sau khi vồ hụt, Trùng Mạc đã rơi xuống một nơi nào đó?” La Chinh hỏi.

“Không thể nào…” Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu nói: “Cả bức tranh bất hủ lớn như vậy đều là một mặt phẳng tuyệt đối, nó có thể rơi đi đâu?”

Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không giải thích được vì sao Trùng Mạc lại biến mất, nhưng mặc kệ thế nào thì La Chinh cũng đã giữ được mạng sống.

La Chinh vừa sống sót sau nguy hiểm cũng không ở lại chỗ này thêm nữa mà tiếp tục đi về một hướng khác.

Suốt dọc đường đi La Chinh vẫn không gặp được thú trong tranh nhưng lại nhìn thấy rất nhiều sinh linh Bỉ Ngạn chết thảm, hoặc là hóa thành một vũng đen ngòm hoặc là thân thể bị cắt thành nhiều mảnh rơi lả tả trên bức tranh bất hủ.

“Những sinh linh Bỉ Ngạn này đều bị con Trùng Mạc kia giết chết?” La Chinh hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.

Cho dù Trùng Mạc vô cùng nhanh nhẹn, phạm vi hoạt động lớn nhưng cũng không thể giết chết nhiều sinh linh Bỉ Ngạn như vậy trong một thời gian ngắn. Như vậy chỉ có một khả năng, trong trang đầu tiên không chỉ có một con Trùng Mạc mà số lượng hẳn phải rất nhiều.

La Chinh vừa đưa ra kết luận này thì chợt có một hình phẳng vừa dài vừa nhỏ lao tới từ một nơi đó không xa, đó là một thành viên tộc Tử Vân. Trong các sinh linh Bỉ Ngạn, tốc độ của tộc Tử Vân là nhanh nhất, tuy nhiên cũng không thể nào là đối thủ của Trùng Mạc. Nó điên cuồng bỏ chạy, tưởng chừng sẽ tránh được sự đuổi giết của Trùng Mạc, nhưng chợt có năm, sáu con Trùng Mạc thoắt ẩn thoắt hiện sau lưng nó, đang điên cuồng đuổi theo.

Cảnh tượng một bên chạy một bên đuổi cứ như vậy xẹt qua trước mặt La Chinh, giống như cả hai bên đều không chú ý tới La Chinh…

Trận giết chóc trong bức tranh bất hủ kéo dài chừng hai nén nhang, mặt khóc trong không trung đột nhiên chuyển thành mặt cười: “Ôi chao, hình như giết hơi bị nhiều một chút…”

Gương mặt kia vốn muốn diệt trừ hơn một nửa sinh linh Bỉ Ngạn, nhưng hiện tại số lượng sinh linh Bỉ Ngạn phân bố trên bức tranh bất hủ liên tục giảm bớt, nếu không dừng lại thì toàn quân bị diệt sẽ chỉ là vấn đề thời gian. Nó vung tay lên, tất cả Trùng Mạc đều nhận được mệnh lệnh ngừng truy sát.

Rốt cuộc các sinh linh Bỉ Ngạn đã có thể thở phào một hơi…

“Tiếp theo làm sao bây giờ? Hiện tại bắt đầu hướng dẫn cho hắn được chưa? Hay là bắt hắn luôn?” Mặt cười hỏi.

Mặt khóc lắc đầu: “Không cần phải lộ liễu như vậy, để hắn tiến vào trang thứ hai là được”

Bàn tay khổng lồ lại cầm bút vẽ lung tung lên bức tranh bất hủ, từng con thú trong tranh không ngừng hình thành, từ bốn phương tám hướng hội tụ tới chỗ La Chinh. La Chinh thấy trên dưới trái phải khắp nơi đều là đông đảo thú trong tranh đang ùn ùn kéo tới, trong lòng cũng cả kinh, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện thực lực của đám thú trong tranh này rất “bình thường”, bình thường tới mức hắn có thể đối phó một cách dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận