Bách Luyện Thành Thần

Chương 2755: Trong núi

“Tín vật Bỉ Ngạn này… hình như là Tam Cận Chi Linh loại thần bí!”“Tín vật Bỉ Ngạn của Từ Hữu Vi không phải bàn tay máu kia sao?”

“Năm ngoái y tới U Ẩn thần miếu một chuyến thì bất ngờ thu được tín vật Bỉ Ngạn này!”

Trong tất cả các tín vật Bỉ Ngạn, loại thần bí là đặc biệt nhất, bởi chúng thường có một vài năng lực không thể tưởng tượng nổi, nếu sử dụng đúng cách thì gần như không gì có thể phá giải!

Nhìn thanh kiếm ba màu của Từ Hữu Vi, La Chinh không chút do dự khẽ giơ tay lên, Hữu Tuyết kiếm hiện lên trong tay.

Mặc dù Bỉ Ngạn có ba mươi ba Trọng Thiên, nhưng tổng thể chia làm ba giới, mà mọi người ở đây đều thuộc Sắc Giới.

Tuy Từ Hữu Vi đã tiến vào Thập Tam Trọng Thiên nhưng tín vật Bỉ Ngạn mà La Chinh dung hợp cũng là Thập Tam Trọng Thiên, La Chinh chỉ thua y về tu vi linh hồn mà thôi, chưa chắc đã không thể đánh một trận.

Hơn nữa La Chinh còn có đòn sát thủ.

Giữa hai người họ sắp nổ ra một trận chiến kịch liệt, nhưng trong đại sảnh lại không có ai ra tay ngăn cản.

Người đứng về phe Từ Hữu Vi thì không nói, bọn họ hy vọng Từ Hữu Vi một kiếm chém chết La Chinh, còn những người ở phe trung lập thì càng không muốn bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt như này.

La Chinh đã kiên định nói với Lăng Sương và người của Tâm Lưu kiếm phái rằng hắn muốn tự mình đối diện nên bọn họ cũng không tiện ra mặt.

“Soạt…”

Từ Hữu Vi nhẹ nhàng nâng trường kiếm ba màu lên, tàn ảnh ba màu mờ ảo hình thành một hình vẽ quỷ dị. Ngay khi y muốn phát động tấn công thì đằng sau y lại đột nhiên truyền đến một sợi tơ mảnh.

Sợi tơ nhẹ nhàng quấn quanh trường kiếm ba màu, ánh sáng trên trường kiếm bỗng chốc mờ đi, đó là một cô gái trẻ tuổi cột tóc đuôi ngựa.

Đằng sau cô gái còn có mấy người đi theo.

“Thất Sơn Tiểu Hội vốn là ngày vui, động đao động kiếm ở đây không thích hợp” Cô gái trẻ tuổi nhẹ nhàng phất tay, sợi tơ vô hình rời khỏi trường kiếm của Từ Hữu Vi và bay về tay nàng.

La Chinh cũng cảm giác được tay mình trống không, Hữu Tuyết kiếm bay ngược ra, cũng rơi vào tay nàng.

Cô gái trẻ tuổi đi tới trước mặt Từ Hữu Vi, một tay nâng chuôi kiếm, một tay nâng lưỡi kiếm, trả lại trường kiếm cho Từ Hữu Vi và còn không quên cảnh cáo: “Muốn ra tay thì hãy chờ Thất Sơn Tiểu Hội kết thúc”

Sau đó nàng cũng bước chậm tới trước mặt La Chinh, đưa Hữu Tuyết kiếm cho hắn, nhìn hắn một cái rồi mới dẫn những người khác lướt qua đám đông, đi lên đài cao trên đại sảnh.

Vẻ hung bạo trên mặt Từ Hữu Vi vẫn nồng đậm như trước, nhưng cuối cùng y chỉ trừng mắt nhìn La Chinh một cái chứ không ra tay nữa, mặt không biểu cảm trở về chỗ ngồi của mình.

Cao Khải Chính và các đệ tử tinh nhuệ Tâm Lưu kiếm phái thở phào một hơi.

“Những người này là ai?” La Chinh hỏi.

Thực lực của cô gái cột tóc đuôi ngựa và những người khác rõ ràng mạnh hơn những người ở đây rất nhiều, ngay cả Từ Hữu Vi cũng không dám lỗ mãng.

“Nàng là người của vùng đất Kiếm Đỗng, hình như tên là Linh Tê” Lăng Sương đáp.

“Vùng đất Kiếm Đỗng?” La Chinh chớp mắt. Khí tức cô gái này tỏa ra khá giống nữ yêu Thần Sào, sau đó hắn bỗng nghĩ ra gì đó bèn hỏi: “Vùng đất Kiếm Đỗng là tồn tại giống như Thần Sào của tộc Kim Ô sao?”

“Đúng” Lăng Sương gật đầu: “Nếu chúng ta đột phá Sắc Giới, đi lên Dục Giới thì sẽ có tư cách gia nhập vào vùng đất Kiếm Đỗng”

Ngoại trừ Thần Sào, còn có Thiên Thủ Các của tộc Hữu Hùng và vùng đất Kiếm Đỗng, cấu trúc của các đại tộc cơ bản đều giống nhau.

Đúng lúc này, cô gái tên “Linh Tê” trên đài chợt nói: “Các vị đã nghe nói về phần thưởng của Thất Sơn Tiểu Hội lần này rồi chứ?”

Dòng chính của các núi lớn không đáp lại, bọn họ không để ý đến phần thưởng cho lắm, họ tham gia Thất Sơn Tiểu Hội hoàn toàn là để tranh đua cho ngọn núi của mình.

Nhưng còn đệ tử các đại kiếm phái lại có chút kích động, sôi nổi đáp lại.

Linh Tê gật đầu: “Dựa theo quy tắc cũ, các vị dùng cơm xong thì sẽ chính thức bắt đầu”

Linh Tê chỉ nói hai câu ngắn gọn rồi xuống khỏi đài, người của vùng đất Kiếm Đỗng cũng ngồi vào chỗ của mình. Sau đó là đủ loại món ăn thịnh soạn cùng những bình rượu thơm phức lần lượt được bưng lên bàn, các thị nữ như đàn bướm múa lượn trong đại sảnh, bận rộn phục vụ. Mọi người trò chuyện không ngừng, ôn lại chuyện cũ và trao đổi tin tức.

Trong quá trình này, mùi thuốc súng đã bốc lên nồng nặc khắp đại sảnh.

“Hy vọng lần này núi Thái Thanh các ngươi có thể biểu hiện tốt một chút, ha ha ha…”

“Hừ, Thí kiếm phái chúng ta nhất định đứng đầu!”

“…”

Trong bầu không khí náo nhiệt, mặt mày Từ Hữu Vi vẫn lạnh tanh.

Các tinh nhuệ của Hạo Thiên kiếm phái trên núi Thái Hạo cũng lần lượt tới mời rượu y.

“Hữu Vi công tử chớ sốt ruột, Mạc Nhất Kiếm của Tâm Lưu kiếm phái không tới, đây chính là cơ hội!”

“Ta sẽ giúp Hữu Vi công tử báo thù!”

“Báo thù? Này cũng gọi là báo thù được sao? Con kiến hôi… Ngươi quá coi thường Hữu Vi công tử”

Nếu La Chinh thuộc các núi như núi Thái Ất, núi Thái Minh, núi Thái Hạo thì đám người này còn có chút kiêng dè, bởi vì kiếm phái trên các núi ấy đều có dòng chính tọa trấn.

Theo lý thì Phượng Ca thuộc núi Thái Nhất, nhưng vì núi Thái Nhất có ba kiếm phái lớn, cho nên Phượng Ca sẽ không thiên vị bất kỳ một kiếm phái nào.

“Không cần các ngươi” Từ Hữu Vi nâng chén rượu lên, uống cạn một hơi: “Ta sẽ đích thân ra tay”

“Vậy thì tốt quá! Ta đã muốn nhìn thấy oai phong của Hữu Vi công tử từ lâu!”

“…”

Các đệ tử tinh nhuệ thuộc Hạo Thiên kiếm phái nịnh nọt loạn cả lên.

Mọi người dùng cơm xong thì lần lượt rời chỗ. Linh Tê và đoàn người thuộc vùng đất Kiếm Đỗng dẫn mọi người di chuyển, xuyên qua đại sảnh rồi đi vào hành lang lượn vòng đằng sau.

Hành lang kéo dài xuống bên dưới, độ dài vượt xa tưởng tượng của La Hồng, hiển nhiên trong ngọn núi này có một công trình rất to lớn.

“Trước đây ta từng nghe Cao huynh nói Thất Sơn Tiểu Hội không phải thi đấu trên lôi đài mà là một trò chơi được thiết kế rất tinh vi. Lẽ nào chỉ vì trò chơi này mà người ta cho xây một công trình đồ sộ như vậy?” La Chinh hỏi.

Cao Khải Chính còn chưa kịp đáp thì Lăng Sương đã nói trước: “Đương nhiên là không rồi, ngọn núi này vốn là nơi luyện tập của Thiên Cung, sau này bị bỏ hoang thì bọn họ mới tận dụng”

Khi những người đứng đầu Thiên Cung biết được, họ cũng thuận nước đẩy thuyền, bố trí huyễn trận, lập ra các loại quy tắc, chỉnh đốn và cải cách một phen mới được như bây giờ.

Mọi người tiếp tục đi chừng một nén nhang, cuối cùng cũng ra khỏi hành lang. Trước mắt họ xuất hiện một hang động cao tới hơn mười nghìn mét, chính giữa hang động lại có một ngọn núi nhỏ cao chừng năm, sáu nghìn mét.

Hiển nhiên ngọn núi nhỏ này không phải hình thành tự nhiên, bề mặt của nó bóng loáng như kim loại, cũng không biết từng được dùng để làm gì.

“Mọi người dựa theo kiếm phái của mình trở về vị trí” Linh Tê ra lệnh.

Lăng Sương là dòng chính núi Thái Ất nên đương nhiên không thể đi cùng La Chinh. Nàng nói tạm biệt với hắn xong thì đi qua bên phải cùng đoàn người Tống Phi Vũ.

Dưới đáy hang động có hơn mười khối đá lớn kích cỡ tương đương nhau. Dưới sự hướng dẫn của Cao Khải Chính, La Chinh leo lên một tảng đá lớn bên phải, các đệ tử tinh nhuệ thuộc các núi khác cũng leo lên tảng đá của mình.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận