Bách Luyện Thành Thần

Chương 3256: Kiên trì

rong lịch sử có ghi lại chỉ có một người là Tuần Vương từng chết vì Trái Tim Đồng Phạm, chưa từng có ai thiêu đốt trái tim này“Soạt!”

Ngay khi Trái Tim Đồng Phạm bốc cháy, trên người lão Hách cũng bắt đầu bốc cháy theo.

Nói là cháy, thực tế lại là một loại phản ứng đặc biệt của năng lượng.

Chỉ sợ đây chính là hình phạt tàn khốc nhất thế gian này. Dù là cường giả đã vượt qua Điện Hồn Chí Cực như lão Hách cũng không thể nào chịu nổi.

Gương mặt ông vặn vẹo vì đau đớn, nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh sự hưng phấn. Trước khi chết, một kẻ vô dụng như ông còn có thể giúp ích cho Đông Hoàng một lần cũng coi như tận dụng hết giá trị của ông…

“Soạt!”

Lão Ngụy thấy cơ thể lão Hách bắt đầu bốc cháy thì nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ trong lòng.

Ngay khi lão Ngụy đang lo lắng thì bỗng cảm thấy sau lưng đau nhức, ngọn lửa cũng điên cuồng thiêu đốt thân thể ông ta như lão Hách. Đây là hình phạt, là kết cục thảm hại cho kẻ dám thiêu đốt tín vật Bỉ Ngạn, xúc phạm chân lý!

“A a a a, cứu, cứu ta…” Lão Ngụy kêu lên thảm thiết.

Những cường giả vây xung quanh lão Ngụy thấy vậy thì biến sắc.

Cho dù lão Ngụy liều mạng kêu cứu thì bọn họ cũng không có ý định xông lên giúp lão Ngụy, ngược lại còn không ngừng lùi về phía sau.

“Giết ông ta!”

“Giết lão già đó, có lẽ còn có thể cứu mạng lão Ngụy!”

“Ra tay!”

Những người này đều không phải kẻ tầm thường, bọn họ biết vấn đề nằm ở lão Hách, chỉ cần giết lão già này, tự nhiên sẽ cứu được lão Ngụy.

“Vút vút…”

Hai người một trái một phải lao vút từ trên không trung xuống, một người cầm giáo, một người cầm kích.

“Đừng, đừng giết ông ta…”

Lão Ngụy đau đớn van xin. Nếu lão Hách chết, chắc chắn ông ta cũng phải chết theo!

Nhưng giọng ông ta quá nhỏ, hai người kia lại nóng lòng cứu mạng ông ta nên hoàn toàn không nương tay, hai đường tấn công hóa thành hai đường uyển chuyển, đâm xuyên qua cơ thể lão Hách.

“Phập, phập!”

Khi thân thể lão Hách bị đâm thành hai phần, lão Ngụy cũng biến thành hai phần như vậy, mà ngọn lửa thì vẫn tiếp tục cháy.

Cuối cùng, cả hai đều bị lửa đốt cháy rụi rồi biến mất trong trời đất…

Trước Thái Đích Cung, đám người Diễm Phi ngước nhìn bầu trời, yên lặng tưởng niệm.

Đông Hoàng có thể phát triển Thái Nhất Thiên Cung được như bây giờ cũng là nhờ vào những lão thần trung thành tuyệt đối này. Đến thời khắc cuối cùng, bọn họ vẫn chiến đấu hết mình.

Các cường giả tộc Hữu Hùng đứng trên bầu trời, trơ mắt nhìn lão Ngụy chết mà không làm được gì.

Sau một lúc im lặng, Chúc Hồng Khoan bỗng nhiên nói: “Nếu lão Ngụy đã chết, chúng ta cũng chỉ còn cách cưỡng chế phá vỡ trận pháp. Tam Tài Nguyên Thần Kiếm Trận tuy khó phá những không phải không thể phá vỡ. Các huynh đệ xông lên!”

Bốn mươi, năm mươi ngày này vốn đang sa sút tinh thần, nghe Chúc Hồng Khoan nói vậy thì phấn chấn trở lại.

Đông Hoàng đang ở trong Đích Long Điện bên dưới, chỉ cần vượt qua đại trận cuối cùng này là có thể dễ dàng giết chết Đông Hoàng!

“Chỉ là một đại trận thôi, mọi người mau hợp sức lại!”

“Người điều khiển kiếm trận này chỉ là một con đàn bà, phá trận có gì khó?”

“Mọi người cùng ta xông lên!”

Trên đầu Chúc Hồng Khoan xuất hiện một hũ dầu nhỏ, trên miệng hũ là một ngọn lửa. Hũ dầu này chính là “hũ dầu Sinh Huyết” nổi tiếng gần xa, chỉ cần hiến tế máu của bản thân là có thể biến ra ngọn lửa không bao giờ tắt.

Khi gã lấy hũ dầu Sinh Huyết ra thì cũng lấy thêm một con dao nhỏ, khẽ cắt một đường trên cổ tay, để máu trong cơ thể liên tục chảy vào trong hũ dầu Sinh Huyết. Sau đó, gã cầm hũ dầu rồi đổ xuống dưới.

Từ miệng hũ chảy ra không phải là máu mà là một loại dầu hỏa đen thui.

Lửa và dầu trộn lẫn vào nhau, tạo thành một thác lửa lớn!

Ngọn lửa này nhìn thì bình thường nhưng thực tế lại có sức mạnh kinh người. Một khi dính vào một vật nào đó thì sẽ thiêu sạch đến không còn một vết tích, và ngọn lửa này tuyệt đối không tắt.

“Tần Khâm, Thái Huyền!”

Diễm Phi thấy ngọn lửa kia thì quay đầu gọi tên hai người.

Tần Khâm và Thái Huyền cũng là người ở lại bảo vệ Thái Đích Cung. Nghe Diễm Phi gọi mình, Tần Khâm nhảy lên, trên đỉnh đầu xuất hiện mấy vòng xoáy băng tuyết màu xanh lam, gió lốc cuốn lên, bao vây lấy ngọn lửa đang đổ xuống đầu họ, tạo thành một cột băng cao nghìn trượng.

Nhưng dầu hỏa này quá mạnh, cho dù bị cột băng bao lấy mà vẫn cháy hừng hực bên trong, chẳng mấy chốc sẽ hóa tan cột băng mà thôi.

Thái Huyền híp mắt quan sát một lúc rồi triệu hồi một đôi kiếm ngọc. Theo những đường kiếm liên tiếp của Thái Huyền, từng pháp văn phong ấn không ngừng xuất hiện, bao quanh cột băng.

Khi những pháp văn này kết nối lại với nhau, cột băng vốn chỉ bao quanh ngọn lửa dần dần bị phong ấn thành một khối đặc!

Chúc Hồng Khoan thấy hai người này có thể phong ấn hũ dầu Sinh Huyết của mình thì kinh ngạc ra mặt. Gã cười gằn: “Thủ đoạn tinh vi đấy, nhưng các ngươi có thể ngăn cản tất cả chúng ta sao?”

Lúc này, người bên cạnh Chúc Hồng Khoan lại sử dụng nhiều loại thần thông hơn nữa.

Đôi bên lại tiếp tục giằng co…

Một nén nhang…

Nửa canh giờ…

Hai canh giờ…

Từ trên trời liên tiếp giáng xuống những đòn tấn công.

Nhờ có Tam Tài Nguyên Thần Kiếm Trận, Diễm Phi không bị thương những sắc mặt cũng dần dần lộ vẻ mệt mỏi.

Không chỉ bà mà hai người điều khiển kiếm Địa Cách, kiếm Nhân Cách cũng đã thấm mệt.

Mỗi người phát ra một thần thông thì một giây là mấy chục nghìn thần quân lực giáng xuống, còn có những kẻ thủ đoạn quỷ quái dị thường, phải không ngừng thay đổi trận pháp mới có thể đối phó. Đừng nói là Diễm Phi, dù là Đông Hoàng, nếu chỉ phòng thủ mà không tấn công trong vòng mấy canh giờ, e là cũng không chịu được…

“Hình như Diễm Phi nương nương sắp không đỡ được nữa rồi…”

“Đàn Phi nương nương, ngài lên thay thì sao?”

“Ta… Ta không hiểu Tam Tài Nguyên Thần Kiến Trận…”

“Khống chế kiếm Thiên Cách kia vô cùng khó khăn, chỉ sợ ta không đảm nhiệm nổi”

Mọi người thấy Diễm Phi lần lượt ngăn cản những đòn tấn công như vậy thì đều lo sợ trong lòng. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì trận pháp này cũng bị phá vỡ.

Tâm trạng của những người đứng trước Đích Long Điện giờ đây giống như một con thuyền bị thủng, từ từ chìm xuống đáy biển.

Cuối cùng, bọn họ cũng ý thức được, Thiên Cung đã đổ rồi.

Các cường giả của bảy núi mà Cam Cao Hàn, Ninh Hư Viễn dẫn đội đã chết ở Kỳ Bắc Châu…

Bọn họ không thể đợi được quân cứu viện, cùng lắm chỉ có thể hy vọng kỳ tích xảy ra, Đông Hoàng tỉnh lại, nhưng hiển nhiên đây là chuyện không thể.



Cam Cao Hàn dẫn dắt mọi người mở lối đi không gian ra, sau khi vượt qua một đoạn lối đi thì cuối cùng cũng đến bức tường pha lê chắn giữa các châu.

Xuyên qua bức tường này là đến thành Hổ Yến ở tận cùng hướng Đông Bắc Trung Thần Châu.

Sau khi thành Hổ Yến biết tin “Cửu Dương Diệt Thế” thì người dân trong thành liền di dời đi nơi khác. Dù sao, nếu tộc Kim Ô đánh tới thì thành Hổ Yến sẽ là trạm đầu tiên!

Tâm trạng mọi người đều nặng nề. Cường giả bảy núi bị tiêu diệt ở Kỳ Bắc Châu cũng có nghĩa là Thiên Cung thất bại. Những người dân sinh sống ở thành Hổ Yến nhiều thế hệ chỉ có thể lui về sau, nhưng bọn họ còn có thể rút lui đi đâu? Cho dù là Minh Hồ hay bảy núi thì cũng không thể ngăn cản bước chân của tộc Kim Ô…

Trong khi mọi người chuyển nhà trong nỗi lo lắng, có một người hô lên.

“Bọn họ trở về rồi! Bọn họ không chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận